Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1317




Chương 1317

Lục Lãnh Phong vuốt cái mũi nhỏ như bạch ngọc của cô: “Anh ta gạt anh, không phải em.”

Cô hừ một tiếng: “Gạt anh không phải chính là gạt em sao? Nếu là người ngoài cũng cho rằng anh và Kiều An vương vấn không dứt được, ngay cả con riêng cũng tạo ra rồi, vậy em chẳng phải trở thành trò cười lớn của cả vòng nhân vật nổi tiếng sao, bị vả mặt cả hai bên trái phải.”

Lục Lãnh Phong cố ý lộ ra một chút vẻ bất mãn: “Nghe ý của em thì thứ em quan tâm chính là mặt mũi của mình, mà không phải sự trong sạch của anh? Chẳng lẽ mặt mũi của em còn quan trọng hơn sự trong sạch của anh?”

Hy Nguyệt bĩu môi: “Nói mò cái gì đó? Đương nhiên sự trong sạch của anh quan trọng nhất. Nếu anh thật sự phạm sai lầm, em dát vàng lên mặt mình nữa cũng vô dụng.”

Lục Lãnh Phong vuốt đầu cô: “Coi như phân rõ trắng đen.”

Cô bướng bỉnh thè lưỡi: “Chắc chắn rồi, không có chút tài năng thì có thể một đường từ đồng thiếc đánh được vương giả sao?”

Cô đang nói thì nhìn thấy bọn nhỏ dẫn theo Dũng Sâm đi tới.

“Mẹ, mẹ xem con nhặt được bao nhiêu hòn đá nhỏ xinh đẹp nè.” Hứa Kiến Quân vui vẻ bừng bừng nói.

“Ồ, thật xinh đẹp.” Hy Nguyệt cầm lấy một tảng đá đo đỏ, nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, càng xem càng ngạc nhiên: “Ma vương Tu La, mẹ thế nào cảm thấy đây là một viên đá tiết gà nhỉ?”

Làm một nhà thiết kế trang sức, cô có năng lực giám định và thưởng thức nhạy cảm với đá quý.

Lục Lãnh Phong nhận lấy xem một chút: “Thật sự đúng là viên đá tiết gà.”

“Đá tiết gà là bảo bối sao?” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu, tò mò hỏi.

“Đá tiết gà được xưng là một trong bốn loại đá quốc gia của Nguyệt Hạ, người xưa dùng nhiều để làm con dấu.” Lục Lãnh Phong nói, vuốt ve đầu cậu bé: “Vận may của con hôm nay không tệ, còn đào được một bảo bối.”

“Bên trong con suối nhỏ này sao lại có đá tiết gà nhỉ?” Hy Nguyệt khó có thể tin.

“Khi còn bé anh cũng từng ở đây nhặt được một viên.” Lục Lãnh Phong hờ hững nói: “Trước kia nơi này vẫn chưa xây xong làng du lịch, con suối nhỏ này rộng hơn bây giờ nhiều, cũng rất sâu, mỗi lần tới chơi chuyện anh thích làm nhất chính là lặn xuống đáy suối nhặt đá.”

Anh tạm ngừng rồi nói tiếp: “Nơi này có lẽ từng xảy ra biến đổi về chất mới có thể lộ ra một vài mỏ hiếm.”

Hy Nguyệt vuốt trán: “Ở đây xây làng du lịch không phải đề nghị của anh chứ?”

Lục Lãnh Phong nhún vai, ngầm thừa nhận.

“Anh muốn bảo vệ nơi này?” Cô nhướng mày, nếu để cho các thôn dân xung quanh biết nơi này có bảo bối, còn không như ong vỡ tổ mà đến, làm khô cạn con suối.

Lục Sênh Hạ đứng bên cạnh cười hì hì một tiếng: “Anh cả, anh có phát hiện Kiến Quân đặc biệt giống anh không, anh tới đây chơi liền thích nhặt đá, nó tới đây chơi cũng thích nhặt đá, hơn nữa hai người đều phát hiện bảo bối, đây có phải gọi là cha nào con nấy không?”

Lục Lãnh Phong cũng phát hiện Hứa Kiến Quân không chỉ hợp ý anh, hơn nữa trên nhiều khía cạnh cũng rất giống anh.

Đáng tiếc nó không phải con trai ruột của anh, mà là con của Hứa Nhã Thanh.

Hứa Kiến Quân rất vui vẻ khi mình nhặt được một viên đá có giá trị: “Mẹ, con có thể mang tất cả những hòn đá xinh đẹp này về nhà không?”

“Đương nhiên có thể.” Hy Nguyệt cười, mặt dù đá tiết gà rất đắt đỏ, nhưng trong mắt bọn họ cũng chỉ là một hòn đá.

“Chờ sau khi trở về, con muốn chế hòn đá kia thành con dấu, chờ sinh nhật bố sẽ đưa cho ông ấy.” Hứa Kiến Quân vui vẻ nói, cho dù bất cứ lúc nào cậu bé cũng sẽ không quên bố mình.