Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1334




Chương 1334

“Bởi vì mẹ không cho Tư Mã Ngọc Thanh ăn mà. Thằng bé ở đây cùng chơi cờ tỷ phú với bọn con, để thằng bé nhìn bọn con ăn bên cạnh không hay cho lắm, như thế thì lại phải cho thằng bé ăn cùng nữa.” Lục Sênh Hạ lầu bầu nói.

Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như càng lúc càng u ám: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, sau này đừng ăn trước mặt Ngọc Thanh, sao con cứ không nghe lời? Con mong thằng bé không giảm béo nổi, cứ béo mãi như thế hả?”

Hy Nguyệt thầm hít vào một hơi: “Mẹ nhỏ, Ngọc Thanh đang tuổi phát triển, phải duy trì cân bằng dinh dưỡng, dù giảm cân cũng không thể không ăn thịt, nếu dinh dưỡng không cân đối sẽ không thể phát triển tốt được.”

“Cô im mồm cho tôi, những đứa trẻ này bị cô làm hư rồi. Chúng nó là con nít không hiểu chuyện, lẽ nào người lớn như cô cũng không hiểu chuyện nốt? Cô thân là mợ chủ thì nên là một tấm gương tốt, nhưng cô thì sao, lôi kéo chúng nói dối, còn âm thầm ưu đãi đặc biệt cho chúng nó, cô cố ý đối đầu với tôi phải không? Cô làm người tốt trước mặt bọn trẻ, khiến chúng nó coi tôi là người xấu, có thể không nghe lời của tôi, có thể nói dối tôi, có thể chống đối với tôi…” Tư Mã Ngọc Như giống như trút giận, bắn ra một tràng, giọng điệu rất sắc sảo.

Hy Nguyệt nhíu mày: “Mẹ nhỏ, cô là trưởng bối, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi thấy bây giờ cô càng ngày càng nóng tính rồi. Chỉ là ăn một con vịt thơm giòn thôi thì chúng cũng đâu có sai, tôi cũng không cảm thấy tôi làm sai. Bọn trẻ muốn ăn thì tôi làm, cô phản đối cũng vô ích. Dù Ngọc Thanh là cháu của cô thì cũng có suy nghĩ và tự do của riêng mình, không phải bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải nghe theo cô. Cô nghĩ hành vi của cô là tốt cho thằng bé, nhưng nếu không tác dụng tích cực thì ngược lại sẽ là hại thằng bé.”

“Chị dâu nói chí phải, bọn con không chỉ muốn ăn, còn muốn ăn một cách quang minh chính đại.” Lục Sênh Hạ đi tới trước tủ, lấy ra cái hộp bảo quản thực phẩm giấu bên trong.

Mở nắp ra, cô bé gắp một miếng thịt vịt cho Tư Mã Ngọc Thanh.

Tư Mã Ngọc Thanh nhận lấy rồi cho vào mồm, vừa nhai vừa nói với âm thanh mơ hồ không rõ: “Cô cô, đây là quyền tự do của cháu, cháu muốn ăn gì thì ăn đó, không cần cô cô quản.”

Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận, xông tới tát Lục Sênh Hạ một cái.

Cô ta không nỡ đánh con trai nên đương nhiên chỉ có thể lấy cô bé vô dụng ra trút giận. Con gái đều là ngoại tộc, liên thủ với người ngoài chọc giận cô ta.

Lực cô ta đánh ra hơi lớn, Lục Sênh Hạ lảo đảo ngã nhào xuống đất, trán đụng phải góc bàn, máu tươi lập tức chảy xuống.

Hộp bảo quản thực phẩm trong tay cô bé cũng rơi xuống, thịt vịt vương vãi đầy mặt đất.

Lục Sênh Hạ òa khóc.

Hy Nguyệt đỡ Lục Sênh Hạ dậy, vội vàng đi lấy hộp cứu thương cầm máu cho cô bé.

Lúc này, đúng lúc Lục Lãnh Phong từ công ty về, gặp bà Lục và bà cụ Lục đẩy Túi Sữa Nhỏ vừa đi tản bộ ở vườn hoa về đang ở ngay cửa.

Nhìn thấy máu đầy mặt Lục Sênh Hạ, mọi người đều ngạc nhiên.

“Sênh Hạ, đầu cháu đập vào đâu vậy?” Bà Lục ân cần hỏi han.

Lục Sênh Hạ mím chặt môi, không lên tiếng.

Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Cô cô đánh chị họ, đầu chị họ đụng phải góc bàn.”

Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như trắng bệch, im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh. Cô ta cũng không ngờ sẽ thành thế này.

“Lát nữa nói rõ ràng chuyện này cho tôi.”