Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1433




Đến tận bây giờ, độ tín nhiệm của bọn họ vẫn là bằng không.

Người phụ nữ này thời thời khắc khắc đều đang khiến anh nếm được, cả đời cũng không từng nếm qua, mùi vị của thất bại.

“Hy Nguyệt, nếu em cứ để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, anh cũng không có cách nào. Chuyện duy nhất anh có thể nói với em, là anh sẽ không có con khác với người khác, có tin hay không tùy em.”

Hy Nguyệt ha hả cười lạnh hai tiếng: “Em biết, anh cũng không tính nhận, cho dù thật sự là của anh, anh cũng sẽ không thừa nhận. Anh không làm giám định bố con, cũng là bởi vì nguyên nhân này, đúng không? Thật ra thì anh cũng không nắm chắc, đứa trẻ rốt cuộc có phải của anh hay không, không làm giám định bố con, là có thể để lại cho mình đường lùi. Chỉ cần anh thề thốt phủ nhận, Kiều An gây sự nữa cũng vô dụng.”

Lục Lãnh Phong ánh mắt lạnh băng sâu kín lóe lên một cái, lộ ra thâm trầm phá lệ khó lường.

“Em thật sự là suy nghĩ cặn kẽ.”

Hy Nguyệt nhún vai một cái: “Không có biện pháp, em phải đem tất cả có thể nghĩ đều nghĩ đến, mới có thể làm chuẩn bị trước thời hạn, tránh cho bị người khác đánh trở tay không kịp.”

Lục Lãnh Phong thở dài, không nói gì.

Lúc cô nhìn tới, là anh bị mình chọt trúng tâm tư, âm thầm chấp nhận.

“Lục Lãnh Phong, nếu như chúng ta ly hôn, anh sẽ kết hôn chứ với Kiều An sao?”

Lục Lãnh Phong chấn động kịch liệt, một ngọn lửa u ám từ đáy mắt xẹt qua: “Hy Nguyệt, em có phải thời thời khắc khắc đều đang suy nghĩ ly hôn hay không?”

Mắt cô không chớp nhìn chằm chằm anh, ánh mắt là ngưng trọng tiêu cực.

“Em là một người thực tế, giữa tình cảm và lý trí, em lựa chọn lý trí. Nếu như phần hôn nhân này biến thành gân gà, em sẽ vứt bỏ không chút do dự nào, sẽ không để mình tạm thời nhân nhượng chỉ vì lợi ích toàn cục. Em bây giờ còn trẻ, sau khi rời khỏi anh, em còn có thể tìm được người nguyện ý thật lòng yêu em, cần gì lãng phí thời gian ở trên gân gà. Gân gà ăn thì không ngon, bỏ đi cũng không đáng tiếc.”

Cô nói chính là lạnh nhạt như vậy, bình tĩnh như vậy, lãnh khốc như vậy, không có chút cảm tình nào, giống như anh chẳng qua chỉ là một người xa lạ, mà không phải là người chồng cùng giường chung chăn gối.

Lục Lãnh Phong sắc mặt trắng nhợt đến đáng sợ, ngũ quan tuấn mỹ, dữ tợn vặn vẹo thành một khối.

Mỗi một chữ của cô đều giống như đạn từ trong súng tự động bắn ra, hung hăng đập trên vết sẹo mà anh đau nhất.

Anh rất rõ ràng, người tiếp theo của cô là ai?

Hứa Nhã Thanh vẫn luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi, cho tới bây giờ cũng chưa buông tay.

Một khi cô rời đi, anh ta sẽ lập tức xông tới, mang cô cao bay xa chạy.

“Hy Nguyệt, em sẽ không ly hôn, chỉ có thể góa phụ. Em muốn rời khỏi, cũng chỉ có thể bước qua thi thể của anh!”

Anh cắn chặc hàm răng, từng chữ từng chữ từ trong kẻ răng thoát ra.

Cô hít một hơi thật sâu, ngang bướng cùng quật cường từ trong xương, toàn bộ trong tâm trí đều xông ra: “Em cũng không phải lần đầu tiên trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh. Chỉ cần em muốn đi, liền nhất định có thể nghĩ được biện pháp, anh không ngăn được em.”

Lục Lãnh Phong có chút tàn bạo đẩy cô lên giường.

“Anh cho rằng em sẽ bị vấp ngã trên cùng một con đường hai lần sao?”