Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2183




Chương 2183

“Sẽ có thôi.” Tần Như Thông vừa hái nho vừa nói.

“Nho ở đây thật to.” Cô ấy ăn thử một quả: “Oa, thật ngọt, bọn nhỏ nhất định rất thích ăn.”

“Vậy thì hái nhiều một chút, tên nhóc Tư Mã Ngọc Thanh là vua bụng bự.” Tần Như Thông cười nói.

Cố Nhược Đồng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh Tần, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Cô muốn hỏi chuyện gì?” Giọng điệu của Tần Như Thông không chút để ý.

“Anh có người trong lòng không?” Giọng nói của Cố Nhược Đồng rất nhẹ, giống như một cơn gió nhẹ.

Tần Như Thông hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa: “Có.”

Đời này kiếp này, anh ta chỉ yêu mình Hy Nguyệt.

Khóe miệng Cố Nhược Đồng hơi co rúm lại, hái một chùm nho: “Cô ấy nhất định là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế giới này, đáng tiếc duyên phận giữa hai chúng tôi đã bỏ lỡ.” Tần Như Thông mang theo chút bi thương nói.

Cố Nhược Đồng hơi chấn động: “Cô ấy gả cho người khác rồi sao?”

“Cô Cố, tôi nghĩ cô nên dành tinh lực vào trong công việc, đừng nghĩ những chuyện khác ngoài công việc.” Tần Như Thông lạnh nhạt nói, những lời này là né tránh đề tài, cũng uyển chuyển nói với cô ấy, mình không muốn tìm bạn gái.

Sao Cố Nhược Đồng có thể nghe không hiểu? Cô ấy rủ mắt xuống, lông mi nồng đậm tạo ra hai bóng mờ mất mát ở phía dưới mí mắt.

Lúc hai người trở về, một người đi ở phía trước, một người đi ở phía sau.

Hy Nguyệt liếc nhìn ra được, không có chút tiến triển nào.

Như Thông đã đóng cửa trái tim của mình, nếu muốn mở ra một lần nữa, không phải dễ dàng như vậy.

Ăn quả nho xong, cô gọi anh ta cùng nhau đi dạo ở bên hồ.

“Như Thông, em nhớ rõ anh là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời, sao bây giờ lại biến thành núi băng lạnh lùng rồi.”

Anh ta lắc đầu bật cười: “Không phải là anh đang tỏa sáng nóng lên sao? Đâu có không ấm áp nữa?”

“Anh ngồi bên cạnh cô Cố, không giống như núi băng sao?” Hy Nguyệt làm mặt quỷ, dùng giọng điệu giống như vui đùa nói.

Tần Như Thông thở dài: “Hy Nguyệt, bây giờ anh một mình rất tốt, nếu bên cạnh có thêm phụ nữ, trái lại sẽ cảm thấy phiền lòng.”

Hy Nguyệt giơ tay vỗ bả vai của anh ta: “Em thực sự hi vọng có thể có một cô gái thay em chăm sóc anh thật tốt, chỉ khi anh hạnh phúc, em mới có thể chân chính hạnh phúc nha.”

“Bây giờ anh rất tốt, ban ngày chuyên tâm làm việc, trong lòng yên tĩnh như nước, buổi tối thì nghe hí kịch với bà nội, thỉnh thoảng lại viết mấy ca khúc, nếu em rảnh rỗi, thì dẫn theo bọn nhỏ theo anh trải qua cuối tuần, nhân sinh của anh đã đạt tới đỉnh cao nhất.” Tần Như Thông cười nói.

Hy Nguyệt có chút bất đắc dĩ hỏi: “Vậy khi nào con dâu của em mới có thể tạo ra nha?”

Tần Như Thông bị sặc: “Hóa ra là em đang lo lắng chuyện này sao?”

Hy Nguyệt giảo hoạt trừng anh: “Nói thực ra em vừa phải xử lý công ty, vừa phải xử lý nhà họ Lục, rất mệt. Anh sớm một chút sinh con dâu tương lai ra cho em, em có thể về hưu sớm một chút, có phải hay không? Hơn nữa Kiến Quân nhà chúng em đã hơn năm tuổi, anh bây giờ tìm vợ mang thai, đợi sinh đứa bé ra, cũng đã chênh lệch bảy tuổi, nhỡ đâu đứa đầu tiên không phải là con gái, vậy thì phải đợi thêm hai năm, không khéo lại chênh nhau tận mười tuổi ấy chứ.”