Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 576




Chương 576

Trong hành lang, Hy Mộng Lan chậm rãi đi xuống cầu thang, Hy Nguyệt theo ở phía sau: “Cô muốn nói chuyện gì thì mau nói đi, đừng có kéo dài thời gian, lát nữa tôi còn có chuyện.”

Hy Mộng Lan đi được ba bước liền dừng lại, xoay người nói: “ Hy Nguyệt, có phải cô đã nói những điều không hay về tôi ở trước mặt của Lục Lãnh Phong có đúng không?”

Hy Nguyệt giễu cợt vài tiếng: “Cô chính là muốn nói chuyện này sao? Chuyện này không phải là cô sẽ hiểu rất rõ sao? Tôi không có thời gian rảnh rỗi để nói những điều này?”

Hy Mộng Lan nắm lấy cánh tay của cô: “Hy Nguyệt, cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô lúc nào cũng muốn đuổi tôi đi, cô đố kị sự yêu thương của Lãnh Phong dành cho tôi, ganh tị anh đối với tôi tốt hơn cô, cô càng đố kị khi tôi mang thai con của anh ấy. Cho nên, cô sẽ nói những điều không hay về tôi khi ở bên cạnh anh ấy, muốn hai chúng tôi bất hòa và phá hủy mối quan hệ của hai chúng tôi.”

Hy Nguyệt đổ mồ hôi hột, nghiêm túc nghi ngờ rằng cô ta giống Lục Kiều Sam, cả ngày đều ảo tưởng cô hãm hại bọn họ ở sau lưng.

“Hy Mộng Lan, cô nghĩ thế nào cũng được, tôi không muốn đôi co với cô.” Cô muốn đẩy tay của cô ta ra, để rời đi khỏi đây, nhưng không ngờ rằng cô ta nắm rất chặt không thể thả lỏng chút nào.

“Hy Nguyệt, tại sao cô có thể đối xử với tôi như vậy, dù gì tôi cũng là chị họ của cô, cô làm như vậy hơi quá đáng rồi…” Cô ta vừa hét lên, vừa túm lấy tay của cô, cả hai tay đều nắm lấy tay của cô, điên cuồng giận dữ, muốn lôi cô kéo xuống cầu thang.

“Hy Mộng Lan, cô mau buông tôi ra.” Một tay cô nắm chặt vào lan can, một tay kia liều lĩnh vùng vẫy để thoát khỏi tay của cô ta, sợ bản thân bị cô ta kéo ngã.

Hy Mộng Lan dùng hết sức lực để kéo cô xuống, kéo đến ống tay áo của cô đã bị rách, cô ta chính là muốn kéo theo cô cùng nhau ngã cầu thang.

Đúng lúc này, cửa hành lang đã bị đẩy ra rồi, bố mẹ của Hy Nguyệt nghe thấy tiếng kêu của con gái thì liền đẩy bác cả rồi chạy vào trong.

Hy Mộng Lan sợ bọn họ sẽ làm hỏng chuyện của mình, nhân cơ hội đó che đi dấu tích, cô ta thả tay ra, nghiêng người ngã lăn xuống cầu thang.

“Mộng Lan” Tiếng hét của bác cả chói tai chấn động toàn bộ khu hành lang cứu hỏa.

Hy Nguyệt toàn thân đều cứng đờ, trong đầu ong ong.

Có phải cô đã kéo Hy Mộng Lan ngã xuống hay không?

Hy Mộng Lan ôm bụng rên rỉ đau đớn: “Mẹ ơi, bung của con đau quá, có phải con sắp chết rồi phải không?”

“Đừng nói linh tinh, con sẽ không chết được đâu.” Bác cả nhanh tay với lấy cầm điện thoại di động lên, gọi cho em trai của mình, ông ta đã nghe theo sự sắp xếp của Hy Mộng Lan đứng đợi ở bên dưới lầu.

Hy Nguyệt cũng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại, tôi sẽ gọi xe cấp cứu.”

“Cô cút ngay cho tôi, không cần cô quan tâm chuyện này, là cô đã đẩy Mộng Lan của tôi xuống cầu thang, lòng dạ của cô thật sự còn độc ác hơn so với rắn độc.” Bác cả hét lớn, rất sợ cô gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu đến đây, phá hủy kế hoạch của bọn họ.

“Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải do Hy Nguyệt đẩy.” Mẹ Hy liền vội vàng giải thích. Mẹ Hy cũng không thấy rõ, chỉ thấy hai người lôi kéo nhau sau đó Hy Mộng Lan liền ngã xuống.

“Đúng rồi, hai người đang giằng co, không biết được là ai đẩy ai.” Bố của Hy Nguyệt liền nói tiếp.

Lúc này, một người đàn ông từ cửa chạy vào, cùng bác cả đỡ Hy Mộng Lan đứng dậy đi lên lầu.

Hy Nguyệt nhận ra, đây là em trai của bác cả, là cậu của Hy Mộng Lan.