Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 621




Chương 621

“Nhím nhỏ, ở bên kia Thời Thạch có đối xử tốt với em không, nếu anh ta dám khi dễ em thì nói cho anh biết, anh sẽ dạy dỗ anh giúp em.”

Anh nói xong, bỗng dưng cười tự giễu, đối với cô mà nói, có lẽ anh là người thích khi dễ cô nhất.

Hôm nay, đến gặp Hy Nguyệt không chỉ có anh mà còn có người nhà Họ Hy.

Mẹ Hy nhìn thấy bóng dáng anh từ xa, trong lòng nổi lên một tia không nỡ.

“Anh rể, anh đến gặp chị rồi à.” Hoa Phi vỗ vai anh, thấp giọng nói.

Hơn bốn năm qua, Lục Lãnh Phong đã chăm sóc cậu ta như em trai ruột, Hoa Phi cũng coi anh như anh trai, quan hệ giữa hai người rất tốt.

Bố Hy thở dài: Lãnh Phong, Hy Nguyệt đã không còn nữa, con vì nó cũng đã giữ trọn tiết nghĩa bốn năm, đã đủ rồi, đem hộ khẩu của nó hủy đi, rồi sau đó tìm cho mình người vợ khác.”

Từ trong ánh mắt ưu thương của Lục Lãnh Phong hiện lên một vẻ kiên định: “Hy Nguyệt là người vợ duy nhất của con, con sẽ không lấy bất kì ai khác.” Anh nói dứt khoát không một chút do dự.

Đêm hôm đó ở khách sạn Hildon là lần đầu tiên của anh, ngoài người phụ nữ đó ra, Hy Nguyệt chính là người phụ nữ duy nhất của anh, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, kể cả Kiều An.

Sau này cũng sẽ không.

Điều anh muốn chỉ có Hy Nguyệt.

Anh nhất định sẽ mãi cô độc như vậy cho đến hết đời.

Lúc cô còn sống, trái tim cô không thuộc về anh, sau khi cô mất, linh hồn cô cũng không phải là của anh, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục giữ lấy, giữ cho đến cuối đời.

Viền mắt của mẹ Hy đã ươn ướt.

Bà là người duy nhất biết rõ sự tình, nếu như anh biết được Hy Nguyệt vẫn còn sống, còn gả cho người khác, nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được.

“Con à, Hy Nguyệt trên trời có linh, nhất định cũng hi vọng con có thể hạnh phúc, không muốn nhìn thấy con vì nó mà sống cô độc cả đời. Hơn nữa, con là người thừa kế của nhà họ Lục, suy cho cùng thì cũng phải lấy vợ sinh con, nỗi dõi tông đường chứ.”

Lục Lãnh Phong nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: “Nhà họ Lục nhiều con con như vậy, dù con không có con thì cũng không sao hết.”

Mẹ Hy lắc đầu thở dài, bà hy vọng thời gian có thể xóa mờ đi tất cả, chỉ cần anh tái hôn và có gia đình mới, thì sau này dù có biết được tinHy Nguyệt giả chết, thì cũng có thể dễ dàng chấp nhận.

Đêm đến, khi mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng, thì có một người lặng lẽ đến đây.

Từ khi cô ra đi, anh đã đến Phờ Ranh để chữa bệnh, nhưng mỗi khi đến ngày này, anh đều quay trở lại đây để thăm cô.

Cả ngày Lục Lãnh Phong đều ở đây, nên anh mới chọn đến vào ban đêm để có thể cùng cô nói chuyện một cách yên tĩnh.

“Hy Nguyệt, đây là đóa hoa hồng trắng tôi mang từ Phờ Ranh về, tôi không biết là tại sao, có thể là do cảm thấy em sẽ thích hoa hồng trắng, hoặc có lẽ là do những kí ức Thời Thạch để lại? Tôi vẫn thường hay mơ thấy những mảng ghép rời rạc, đều là những kí ức ở bên em, đây có lẽ là những hồi ức duy nhất mà tôi có”

Trong tim anh dâng lên một nỗi bi thương, nếu như lúc đó anh không đi công tác nước ngoài, mà cùng cô đi Xêm Lan, có lẽ bi kịch này sẽ không xảy ra.