Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 633




Chương 633

Cô như bị nghẹn, nuốt xuống nước bọt: “Mặc dù tôi bị dị ứng với phấn hoa, nhưng điều đó không cản trở được việc tôi thích hoa.”

Lục Lãnh Phong không nói gì, ánh mắt lần nữa rơi trên người cô, mang thẻ vẻ thăm dò.

Đột nhiên, anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, một tia sáng lạnh lẽo vô cùng sắc bén từ đáy mắt lóe lên.

Kiểu tóc và quần áo của cô, hình như rất giống người phụ nữ mà anh vừa nhìn thấy.

Vừa rồi anh quá chú ý vào khuôn mặt, không để ý đến quần áo, lúc này nhìn lại thật sự là rất giống.

Đây là trùng hợp sao?

Mặc dù là gặp mặt lần đầu tiên, mặc dù hình dáng cũng chưa nhìn thấy, nhưng không biết vì sao, người phụ nữ này lại khiến cho anh có một loại cảm giác quen thuộc như vậy, khiến anh bất giác liên tưởng đến cô ấy.

Có khi nào anh bị bức tranh đó ảnh hưởng rồi không? Cô ấy đã chết rồi.

Trong trong suốt bốn năm nay, anh vẫn luôn không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn giữ một chút mơ tưởng.

Bởi vì anh không tận mắt nhìn thấy thi thể của cô, cái anh nhìn thấy chỉ là một hủ tro cốt.

Finn đã từng đi Xêm La điều tra, dựa vào ghi chép lại của cảnh sát, thi thể đã bị cháy đen, bọn họ xác định danh tính của người chết thông qua video giám sát và các đồ vật mà người quá cố để lại.

Ba Hy là một người hiền lành thật thà, sẽ không suy nghĩ quá nhiều, lại thêm bất đồng ngôn ngữ nên đơn giản nhìn xem một cái liền đồng ý hỏa thiêu.

Các xử lí như vậy là vô cùng cẩu thả.

Vì vậy anh vẫn còn giữ lại một niềm hy vọng, hoặc là cái thi thể đó không phải là Hy Nguyệt.

Hoặc là cô ấy vẫn còn sống.

“Cô Hứa, cô tin trên thế giới này có ma không?”

Tim Hy Nguyệt có chút đập mạnh: “Tôi không biết trên thế giới này rốt cuộc có ma hay không, nhưng tôi tin con người có linh hồn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong lộ ra vẻ kỳ quái: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt vợ tôi. Cô nói có phải tôi nhìn thấy ma rồi không?”

Trái tim của Hy Nguyệt đập dữ dội, giống như suýt nữa thì nổ tung.

Mô hôi lạnh toát chảy ra phía sau lưng.

Anh ấy vì sao đột nhiên lại nói như vậy?

Hay anh đã nhìn ra điều gì rồi?

Anh đang nghi ngờ cô sao?

“Anh Lục, anh nhất định là hoa mắt nhìn nhầm rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác.”

Lục Lãnh Phong nhún nhún vai: “Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy có lẽ vẫn chưa chết, vẫn còn đang sống trên đời này, chỉ là đang trốn tránh thôi.”

Khi nói, anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cho dù ngăn cách bởi cặp kính râm, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh sắc bén như đao, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng kính râm và lớp ngụy trang của cô, nhìn ra hết thảy mọi bí mật.

Có lẽ ý thức được điều gì đó, cô giữ chặt chiếc khẩu trang trên mặt, chỉ sợ anh một khi đưa tay ra sẽ tóm được cô ngay.

“Cô ấy tại sao muốn trốn chứ?” Cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.