Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 687




Chương 687

“Nhã Thanh.” Cô vùi đầu vào lồng ngựa của anh ta.

Hạnh phúc có lẽ là nhìn thấy được và chạm vào được, ở cùng Hứa Nhã Thanh có thể giúp cô cảm nhận được niềm hạnh phúc này.

Còn Lục Lãnh Phong là kẻ hủy diệt hạnh phúc, anh ta sẽ phá hủy tất cả những gì cô có bây giờ, khiến cô quay về địa ngục một lần nữa.

Về phần anh nói phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng qua là chỉ vẽ ra một cái bánh, muốn lừa gạt cô sao?

Anh vốn ghét bỏ cô, bây giờ cô còn sinh con cho người khác, sợ rằng từ tận đáy lòng anh càng chán ghét cô hơn.

Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ này, có thể thoát khỏi anh?

Lúc này, túi sữa nhỏ từ trên lầu chạy xuống: “Bố…”

Hứa Nhã Thanh buông người trong lòng ra, ôm túi sữa nhỏ lên: “Bé con, con có nhớ bố không?”

“Nhớ.” Túi sữa nhỏ cọ đôi má nhỏ nhắn vào mặt anh ta: “Bố không ở đây, không có ai chơi bóng chày cùng con.”

“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài luyện một hiệp đi.” Hứa Nhã Thanh hôn lên má nhỏ của cậu, ánh mắt đầy sự cưng chiều.

Túi sữa nhỏ thay quần áo, đội mũ bóng chày, vào sân tìm Hứa Nhã Thanh.

“Bảo bối, bố nghe nói hôm kia con đã hẹn chú ma vương đi Disney cùng con mà không có sự đồng ý của mẹ phải không?” Hứa Nhã Thanh hỏi với giọng điệu thản nhiên như không.

“Bố ơi, con biết sai rồi, con đã hứa với mẹ, sau này con chỉ rủ bạn đến đó khi đã có sự đồng ý mẹ thôi.” Túi sữa nhỏ lí nhí nói, sợ bố sẽ không vui rồi lại phê bình mình.

“Bố biết Tiểu Quân là ngoan nhất và nghe lời nhất.” Hứa Nhã Thanh xoa đầu cậu: “Tại sao con lại thích chú ma vương?”

“Con thích chú ma vương, cũng thích dì Sênh Hạ nữa, họ là những người bạn duy nhất của con ở Long Minh.” Túi sữa nhỏ chững chạc nói.

Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bé con, con nên chơi với đứa trẻ cùng tuổi, không nên chơi với người lớn.”

“Dì Sênh Hạ chỉ mới 12 tuổi, dì ấy chưa phải là người lớn. Đáng lẽ con nên gọi dì ấy là chị, nhưng dì ấy là em gái của chú ma vương, vì vậy con phải gọi dì ấy là dì.” Túi sữa nhỏ hồn nhiên giải thích.

Hứa Nhã Thanh ôm lấy bờ vai bé bỏng của cậu: “Con yêu, chú ma vương là một người rất hung dữ, thường hay nổi nóng, sau này con nên tránh xa chú ấy một chút, để tránh chú ấy nổi khùng lên rồi làm con bị thương.”

“Không có, chú ma vương chưa bao giờ nổi giận, chỉ là chú ấy không thích cười mà thôi. Dì Sênh Hạ nói rằng vợ của chú ma vương đã chết, chú ấy rất đau buồn nên không bao giờ cười nữa.” Túi sữa nhỏ cụp mắt xuống, một ánh nhìn thương cảm thoáng qua trong mắt, như thể cậu đang đồng cảm với Lục Lãnh Phong.

Đôi mắt vàng nâu của Hứa Nhã Thanh lấp lánh trong ánh mặt trời, anh ta biết nếu nói quá nhiều với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nó vốn cũng không hiểu gì, vì vậy anh chỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó: “Chú ma vương rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, không phải là bạn của bố và mẹ, con không thể quá thoải mái với chú ấy, biết không?”

“Tại sao chú ma vương không phải là bạn của bố? Không phải hai người rất thân với nhau sao?” Túi sữa nhỏ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt, cậu luôn nghĩ chú ma vương là bạn của bố mình.