Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 755




Chương 755

Đây là số phận, cô nhất định phải chấp nhận số phận.

Sau khi Tư Mã Ngọc Như và Lục Sênh Hạ trở về, bà cụ liền phái người đến biệt thự của Lục Lãnh Phong, đón túi sữa nhỏ đến đây cùng nhau ăn cơm.

Đã chấp nhận Hy Nguyệt, đương nhiên phải chấp nhận con của cô.

Đi đến hoàn cảnh lạ lẫm, nhìn thấy người xa lạ, túi sữa nhỏ vốn dĩ có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lục Lãnh Phong và Lục Sênh Hạ, trong lòng liền bình tĩnh trở lại.

Lục Lãnh Phong ôm cậu bé, đi vào trong phòng khách.

Túi sữa nhỏ là một đứa bé thông minh lại hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn chào hỏi với người ở bên trong.

“Đứa bé này đúng là ngoan thật.” Trên mặt Tư Mã Ngọc Như tràn đầy vẻ từ ái.

“Đến đây, ngồi ở bên cạnh cụ nội đi.” Bà cụ bảo đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh mình, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đưa cho cậu bé.

“Cảm ơn cụ nội ạ.” Túi sữa nhỏ rất lễ phép nói.

Chờ cậu bé ăn bánh đậu xanh xong, Lục Sênh Hạ chạy tới, nắm lấy tay nhỏ của cậu bé, “Tiểu Quân, cô dẫn cháu ra ngoài nhìn xung quanh, nhà bọ cô có rất nhiều chỗ để chơi.”

Túi sữa nhỏ đứng lên, chạy ra ngoài cùng với cô bé.

Lục Sênh Hạ dẫn cậu bé ra vườn hoa, cho cá chép ăn ở trong hồ cá, đây là chuyện mà cô bé thích nhất từ nhỏ đến lớn.

Bà cụ và Tư Mã Ngọc Như ngồi một lát, cũng ea vườn hoa.

Bà cụ nhìn đứa bé cách đó không xa, đôi mắt từ từ sâu hơn.

“Con nói có kỳ lạ hay không, đứa bé kia nhìn quan trông giống Hy Nguyệt, nhưng nhìn kỹ mặt mày của nó, đơn giản là giống với Lãnh Phong như đúc.” Bà cụ nói, vỗ vỗ tay Tư Mã Ngọc Như, “Con nói có phải do mẹ quá muốn có chắt trai hay không? Đến mức có ảo giác.”

“Không phải là ảo giác của mẹ đâu, con cũng phát hiện ra, rất giống với Lãnh Phong, có thể là bởi vì Lãnh Phong và Hy Nguyệt có tướng phu thê đi, đứa bé giống Hy Nguyệt, cho nên cũng có chút giống Lãnh Phong.” Tư Mã Ngọc Như nói, thở dài, “Lúc trước nếu Hy Nguyệt không rời đi, con của bọn họ cũng đã lớn như vậy, thật sự là đáng tiếc.”

Bà cụ vẫy vẫy tay vỡi túi sữa nhỏ, “Tiểu Quân, đến, đến chỗ của cụ nội đi.”

Túi sữa nhỏ chạy tới, nhếch miệng cười một tiếng, “Cụ nội, cháu với cô nhỏ đang cho cá chép ăn đấy.”

Bà cụ cầm khăn tay lau mồ hôi cho cậu bé, “Tiểu Quân, cháu có biết sinh nhật của mình là vào ngày nào hay không?”

“Biết, mùng 2 tháng 3.” Tiểu Quân chững chạc đàng hoàng nói.

“Mùng 2 tháng 3?” Bà cụ vuốt ve đầu của cậu bé, một vẻ cực kì thâm trầm lặng yên hiện lên từ đáy mắt.

“Cụ nội, cháu lại đi cho cá chép ăn.” Túi sữa nhỏ chạy tới chỗ hồ cá.

Tư Mã Ngọc Như nhìn bóng lưng đứa bé, cười nói, “Trẻ con chỉ thích chơi với trẻ con. Về sau để Lãnh Phong cùng Hy Nguyệt sinh thêm mấy đứa nữa, trong nhà sẽ náo nhiệt.”

Bà cụ thở dài, “Thằng bé Lãnh Phong này, trên thương trường khôn khéo tài giỏi, trong chuyện riêng của mình lại rất hồ đồ.”

“Con người đều là như thế, mất đi mới có thể hiểu được quý giá, cũng may cuối cùng là gương vỡ lại lành, về sau nhất định bọn họ sẽ càng thêm yêu quý lẫn nhau.”