Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 766




Chương 766

Túi sữa nhỏ nghiêng đầu, tò mò nhìn bọn họ, “Chú Ma Vương, chú đang ăn miệng mẹ cháu sao? Ba cháu cũng thích ăn miệng mẹ cháu.”

Cậu bé còn chưa nói xong, Hoa Phi liền vội vàng vươn tay ra bịt kín miệng nhỏ của cậu bé, lời này cũng không thể nói lung tung được, trong lòng anh rể sẽ không thoải mái.

Lục Lãnh Phong quả thật đã bị đâm trúng.

Là một người đàn ông có lòng tham chiếm hữu vô địch vũ trụ, đương nhiên anh hy vọng có thể có được tất cả của Hy Nguyệt.

Nhưng cuối cùng anh lại làm mất cô.

Điều anh có thể làm chính là đền bù.

Cho nên từ giờ trở đi, ai cũng đừng hòng ngấp nghé một phân một tấc nào của cô.

“Về sau từ sợi tóc đến ngón chân của mẹ cháu đều là của chú, ai cũng không được phép đụng vào.” Anh vô cùng ngang ngược nói.

Túi sữa nhỏ có chút kinh ngạc, “Cháu cũng không thể đụng sao?”

“Cháu có thể.” Lục Lãnh Phong xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

Hoa Phi mỉm cười, bế túi sữa nhỏ lên, “Đi, cậu dẫn cháu ra sân chơi, không làm bóng đèn cho bọn họ nữa.”

“Cái gì là bóng đèn?” Túi sữa nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ, hoang mang nhìn cậu ta.

“Đợi cháu trưởng thành thì sẽ rõ ràng.” Hoa Phi hì hì cười một tiếng, đi ra ngoài với cậu bé.

Buổi tối, Hy Nguyệt tắm rửa xong, lúc đi ra từ phòng tắm, điện thoại di động vang lên, có âm thanh nhắc nhở của zalo.

Là Hứa Nhã Thanh gửi tin nhắn tới.

Cuối cùng mẹ Hứa đã thả anh ta ra, anh ta không ngừng chạy vội tới thành phố Long Minh.

“Hy Nguyệt, anh nhớ em và con.”

Trong lòng Hy Nguyệt kịch liệt rung động, “Tiểu Quân cũng rất nhớ anh, vẫn luôn nhắc bao giờ bố mới đến thăm nó.”

“Anh đã đến thành phố Long Minh rồi, ngày mai dẫn con trai tới, được không?”

Hy Nguyệt do dự một lát, gửi một chữ: “Được.”

Cô đi vào phòng, Lục Lãnh Phong đã tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ caro, đẹp trai như yêu nghiệt.

Cô xoa tay, đi tới bên cạnh anh, “Có chuyện tôi muốn thương lượng với anh một chút.”

Lục Lãnh Phong kéo cô vào trong lòng, “Chuyện gì?”

Cô mấp máy môi, “Hứa Nhã Thanh đã đến thành phố Long Minh, ngày mai tôi muốn dẫn con đi gặp anh ấy.”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong có một vẻ âm trầm không cách nào nói rõ lặng lẽ hiện lên, nhưng anh không nói gì, chỉ nhún vai, “Để Khải Liên đi cùng với cô.”

Cô ngây ra, hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng anh sẽ tức giận hoặc là phản đối, không nghĩ tới vậy mà “rộng lượng” như thế.

“Anh thật sự không phản đối sao?”

Còn chưa dứt lời, đã bị anh nâng cằm dưới lên, “Hy Nguyệt, tôi lựa chọn tin tưởng cô, hy vọng cô đừng làm phụ sự tin tưởng của tôi.”