Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 112-3: Hành trình ngắn ngủi của tiểu công chúa (3)




“Chị, em muốn ăn cái này….” Tiểu công chúa ngọt ngào ngây thơ nói.

“Bạn nhỏ đi một mình hả?” Thấy cô bé nhỏ đáng yêu, nhân viên phục vụ tiệm bánh ngọt đặc biệt nhiệt tình.

“Đúng vậy ạ, em là Tư Cầm, tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa, chị cũng có thể gọi em như vậy.”

“À à, tiểu công chúa hả, của em đây.” Người phục vụ đưa đồ cho tiểu công chúa, đương nhiên lợi dụng cơ hội nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn. Thật sự mềm mại quá.

“Cảm ơn chị.”

“Oa, bạn nhỏ thật đáng yêu.” Tiểu công chúa vừa tới không bao lâu, trong tiệm bánh ngọt đã có rất nhiều cô gái vây quanh tiểu công chúa, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp hình chung nữa. Đủ thứ lộn xộn, mà tiểu công chúa cũng vui vẻ khen đủ mọi người. Chị này rất xinh đẹp, anh này rất đẹp trai, tóm lại nói gì cũng làm người ta vui vẻ. Tiểu công chúa nói gì mọi người ở đây cũng đều rất thích. Thậm chí có người lúc trước không muốn sinh em bé sau khi nhìn thấy tiểu công chúa đáng yêu như lại rất chờ mong cục cưng trong tương lai của mình, ai cũng đều hi vọng bản thân có thể có một tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy. Bởi vì chuyện này, chuyến hành trình thứ nhất của tiểu công chúa xem như rất thành công, vì thu hoạch được rất nhiều quà tặng. Đây cũng là vốn liếng sau này tiểu công chúa khoe khoang với anh trai Lê Tư Thần.

“Chính là cô gái nhỏ mặc váy kia sao?”

“Ừ, đúng rồi, tao thấy con bé tầm mới ba bốn tuổi, lại đi ra ngoài một mình, dường như còn có rất nhiều tiền, vừa rồi trả cho lái xe 100 đồng đấy, sau đó lái xe đưa tiền lẻ lại mà không lấy.”

“Bộ dạng thật đáng yêu, nếu không….”

“Loại có tiền này, đắc tội có phải hay không….”

“Mới ba tuổi, biết cái gì chứ, chúng ta đang cần tiền.”

“Vậy được rồi.”

“Ặc, ngại quá, tổng giám đốc Âu tôi nghe cú điện thoại?”

“Xin cứ tự nhiên….”

“A lô… cái gì? Được rồi, tôi lập tức qua đó.” Vừa nghe máy Alice gọi tới, Lê Cận lập tức không còn bình tĩnh, ầm thầm nghiến răng tiểu công chúa ma mãnh như vậy, trước kia cũng chịu không ít mệt mỏi, sao lại mắc bẫy của nó chứ, dù sao cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, ngộ nhỡ… vậy Hân Nhi thì làm sao bây giờ?

“Tổng giám đốc Âu, xin lỗi, tạm thời tôi có việc gấp, chuyện hợp đồng lần sau bàn tiếp thôi.”

Cái gì?

Truyện chỉ bên diensdanlequydon.com

Âu Dương Thần nghe nói như vậy hơi nhăn mày, đã đến thời điểm mấu chốt, nhưng nhìn thấy Lê Cận hình như thật sự có chuyện rất gấp, ngay cả áo khoác cũng chưa cầm đã vội chạy ra ngoài, nghĩ chắc là chuyện thật sự gấp gáp. Nghĩ tới mình lúc trước cũng vì Hân Nhi bị thương mà không thèm để ý tới hợp đồng vài tỷ, nếu bản thân còn có cơ hội lo lắng cho Hân Nhi thì hợp đồng vài tỷ tính là gì chứ? Cho dù mất đi tất cả Âu thị, Âu Dương Thần ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu. Nghĩ tới đây, Âu Dương Thần thậm chí cảm thấy Lê Cận thật là hạnh phúc, ít nhất còn có người để mình quan tâm lo lắng, còn bản thân?

“Alice. Rốt cuộc là sao lại thế này?”

“Tổng giám đốc, tiểu công chúa nói muốn ăn piza ở tiệm ngày hôm qua, nói sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, nhưng lúc tôi vừa trở về, đã không thấy tiểu công chúa đâu cả, ngay cả ba lô cũng không thấy, xin lỗi tổng giám đốc, thật sự không phải tôi cố ý.” Ánh mắt Alice đã hơi đỏ, để mất tiểu công chúa, tổng giám đốc luôn lịch sự thế nhưng lại nổi giận với bản thân, trong lòng Alice tự nhiên thấy khó chịu mà lại càng tủi thân hơn, ai có thể biết tiểu công chúa đáng yêu như vậy sẽ lừa gạt mình cơ chứ.

“Thôi, quên đi, bây giờ cãi nhau cũng vô dụng, nhanh báo cảnh sát đi, kêu người trong công ty giúp đỡ.” Lê Cận dặn dò xong, lập tức ra ngoài tìm, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu tiểu công chúa gặp chuyện không may thì bản thân phải làm gì đây? Chỉ sợ Hân Nhi sẽ sụp đổ mất, hơn nữa đứa nhỏ đáng yêu như vậy, luôn là thịt trong tim Lê Cận.

“Bạn nhỏ, năm nay mấy tuổi rồi?” Hai tên đàn ông bỉ ổi dụ dỗ tiểu công chúa.

“Tôi không phải là bạn nhỏ, các ông là người xấu tôi không muốn nói chuyện với các ông.” Với hai tên đàn ông này, tiểu công chúa không có chút hảo cảm nào, khi ra cửa Lê Tư Thần từng nói với cô người cười đáng sợ chính là người xấu, cho nên tiểu công chúa luôn luôn ghi nhớ lời nói của anh trai.

Ặc.

Hai người kia nhìn nhau một cái, ra vẻ trên mặt bọn họ đều không viết hai chữ người xấu mà.

“Bạn nhỏ, bọn ta không phải là người xấu đâu, chú là bạn của ba, ba bé bao bọn ta mang bé về nhà.”

Ba.

Quả nhiên anh trai nói đúng, hừ, người xấu….

“Ba ư, tôi và chị tôi đi ra ngoài, ba đã biết. Ừm, chị, chị San San, tiểu công chúa ở đây này.” Đúng lúc tiểu công chúa đang suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, đột nhiên nhìn thấy từ xa một bóng dáng quen thuộc, lập tức có biện pháp.

Chị San San, San San nghe có người gọi mình hiển nhiên hơi sửng sốt, là bọn nhỏ ở Cô nhi viện, ngoại trừ bọn nhỏ ra rất ít người gọi bản thân mình như vậy, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một cô bé mặc váy bồng màu hồng nhạt đang chạy về phía mình, San San nhìn đứa bé xinh đẹp, có vẻ dường như bản thân mình không quen biết, nhưng vẫn đi tới.

“Làm sao bây giờ, đang đi qua.” Thấy San San thật sự đi về phía bọn họ, hai người kia đều bị dọa sợ.

“Chạy mau.” Không đợi San San đi tới, hai người bỏ chạy nhanh như gió, thấy bóng lưng chạy trốn của bọn họ, tiểu công chúa lại đắc ý một hồi, chống nạnh mắng “Người xấu, dám lừa tôi.”

Rất đúng kiểu chống nạnh mắng to “Dám có chủ ý lên mẹ già này, thật sự là chán sống rồi.” Hiển nhiên đây là bản sao của người đàn bà chanh chua, khác một trời một vực với hình tượng người còn gái đẹp và thùy mị mà Vãn Tĩnh bồi dưỡng hàng ngày.

“Bạn nhỏ, vừa rồi bé gọi chị phải không?” San San ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với tiểu công chúa.

“Đúng vậy ạ, chị San San, xin chào, tự giới thiệu một chút, em là Tư Cầm, tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa, năm nay ba tuổi.” Tiểu công chúa tiếp tục phơi bày sức quyến rũ của mình.

Ặc….

Bây giờ trẻ con đều táo bạo như vậy sao?

“Xin chào tiểu công chúa, sao em biết chị?” San San kinh ngạc nói, rõ ràng mình đã ngụy trang rồi, còn đội mũ lưỡi trai to như vậy.

“Tất nhiên em biết chị, mỗi ngày mẹ em đều nhìn chị trong phim truyền hình, còn có rất nhiều bài báo của chị, đều là mẹ đặc biệt đi mua, hì hì, cho nên em sớm biết chị rồi. Không phải mình em, mà anh trai em cũng biết.” Mặc dù Hân Nhi không liên lạc với San San, nhưng ba năm nay vẫn rất quan tâm San San, còn âm thầm bảo Lê Cận giúp San San không ít việc, nhất là bây giờ San San lại là nghệ sĩ, Hân Nhi càng chú ý tin tức của San San hơn. Tiểu công chúa ở bên cạnh tất nhiên là nhìn không ít, cũng hỏi không ít chuyện.

San San cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tiểu công chúa là con gái của fan ruột mình, nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, không khỏi có cảm tình nhiều hơn.

“Tiểu công chúa rất đáng yêu.”

“Chị, vừa rồi có hai người xấu muốn lừa bán tiểu công chúa đó, chị phải báo cảnh sát giúp tiểu công chúa, hắn lừa tiểu công chúa nói là ba phái tới đón em, nhưng mà tiểu công chúa rất thông minh.” Tiểu công chúa đắc ý khoe khoang với San San.

Lừa bán… hai người vừa rồi…. Nghĩ vậy, San San cũng nổi lửa giận, giữa ban ngày ban mặt, bọn bắt cóc tống tiền thậm chí còn hung hăng càn quấy như vậy, nhưng cũng rất bội phục tiểu công chúa thật thông minh.

“Tiểu công chúa, nói cho chị San San biết, làm sao tiểu công chúa phát hiện bọn họ là người xấu nào.” San San cũng hơi tò mò.

“Vì anh trai nói cười mà khó coi chính là người xấu, hơn nữa hắn ta nói là ba kêu tới đón tiểu công chúa, nhưng từ trước tới nay tiểu công chúa không có ba, cho nên tiểu công chúa liền biết bọn họ là người xấu.” Tiểu công chúa nói cực kỳ hợp lý, hình như nói những lời này rất đơn giản.

Ặc… cười rất khó coi… Đây có hơi….

Nhưng mà không có ba, San San liền nghĩ tới bọn nhỏ ở cô nhi viện, lập tức đau lòng một lúc.

“Tiểu công chúa, em xem trên đường rất không an toàn lại còn có người xấu, chị San San đưa em về nhà được không?” Nói thật San San vẫn rất lo lắng cho tiểu công chúa, dù sao tiểu công chúa cũng chỉ mới ba tuổi.

“Nhưng mà, tiểu công chúa còn rất nhiều chỗ muốn đi?” Tiểu công chúa thật sự không muốn phải về sớm như vậy, đoạn hành trình này vừa chỉ mới bắt đầu đã bị đứt đoạn.

“Nhưng tiểu công chúa ơi, như vậy là không đúng, người nhà của tiểu công chúa sẽ rất lo lắng, tiểu công chúa để người trong nhà đau lòng sao?” Bản thân San San lại không biết mình từ khi nào thì có thể kiên nhẫn như vậy, dẫn dắt từng bước như vậy, chắc là do ở cùng một chỗ với đám bạn nhỏ ở cô nhi viện.

“Tiểu công chúa không muốn, vậy được rồi, tiểu công chúa trở về thôi.” Nghĩ một lát tiểu công chúa quyết định đi về.

“Ừ, ngoan quá.”