Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 105: Tiếp quản Chu Tước môn




“Triển môn chủ, hi vọng cô xử lý tốt chuyện của Chu Tước môn coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ cô, còn Lâm Phong tôi sẽ dẫn đi, bảo đảm sau này anh ta sẽ không xuất hiện ở bến Thượng Hải nữa, lão phu cũng buông xuống tất cả chức vụ để hồi hương dưỡng lão.”

Hôm nay ông làm như vậy chỉ muốn giữ lại một mạng của Lâm Phong, coi như ông không mang anh ta đi thì Triển Thất cũng không giết anh ta, nhưng những kẻ thù trước kia của Lâm Khiếu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.

“Triển môn chủ…”

Ở chỗ này chức vụ cao nhất chính là Lý trưởng lão, nên khi ông vừa mở miệng nhận thức Triển Thất thì đương nhiên những người còn lại cũng sẽ không có dị tâm gì khác, cho nên giống như ông đồng thanh kêu to lên một tiếng.

Khi Triển Thất đến đây vốn chuẩn bị giải quyết mấy lão đầu này bằng vũ lực, đầu tiên cô có ý định tìm người ở ngoài cửa nghe lén sau đó sẽ ép Lâm Phong nói ra chuyện trước kia anh ta đoạt vị, không ngờ lại có bất ngờ lớn như vậy, nếu có thể thuận lợi lấy lại Chu Tước môn đương nhiên không có gì tốt hơn, dù sao Lâm Phong cũng là con trai duy nhất của Lâm Khiếu, cho nên có thể chọn tha cho anh ta một lần cũng không sao.

“Được, tôi tin tưởng nhất định Lý trưởng lão nói được làm được.”

“Người tới.”

Sau khi Triển Thất và Lý trưởng lão đạt thành hiệp nghị nhưng Lâm Phong sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, anh ta đã nắm quyền ở Chu Tước môn nhiều năm nên anh ta vẫn có rất nhiều người trung thành với mình, hơn nữa người kia còn trả lại cho anh ta nhiều ám vệ như vậy, vì vậy khi nghe lệnh của anh lập tức có rất nhiều người cầm vũ khí vọt vào bên trong.

“Ha ha ha, mấy cái lão già ngoan cố kia, mấy ông thật sự cho rằng tôi chỉ như vậy thôi sao, trước hết tôi thu thập tiện nữ nhân này rồi tìm các ông tính sổ sau.”

Lập tức có rất nhiều tiểu đầu mục đến bên thế lực của Lâm Phong, mà nhân số bên Triển Thất cũng không có nhiều lắm.

“Vốn tính bỏ qua cho anh, là do anh không biết quý trọng.”

Triển Thất khoát tay thì mấy người cô mang từ Thanh Long bang lập tức nhặt lấy vũ khí từ trong rương ra, mới vừa rồi mấy cái rương này đã bị Lâm Phong mở ra, bên trong tất cả đều là Submachine Gun model mới nhất, chỉ là do không có đạn nên Lâm Phong vẫn ném trước mặt Triển Thất mà không chút để ý đến, hiện tại những người này mỗi người cầm một khẩu súng ddlqdquay về phía mình, anh ta cũng không để vào mắt. Nhưng khi những người đó trên người mỗi người lấy ra một băng đạn lắp vào súng thì Lâm Phong mới choáng váng.

“Rầm rầm rầm…”

Trong mắt người hai bên liền bốc cháy, những người đến đây đều là những người đứng đầu trong bang lại bị buộc tham dự cuộc chiến này, lúc này mà chọn không tốt thì có thể không phải mất đi chỗ ngồi đơn giản như vậy, mà mệnh cũng có thể mất luôn. Nhưng có rất nhiều người trước kia ở bên Lâm Khiếu không chút do dự chọn qua bên Triển Thất, vì vậy cuộc chiến không có kéo dài được bao lâu, bởi vì trang bị hai bên chệnh lệch nhau quá xa, cho nên người Triển Thất mang tới rất nhanh đã tiêu diệt toàn bộ người của Lâm Phong.

“Hiện tại anh còn muốn nói gì không?”
“Xem như cô lợi hại, cô giỏi thì giết chết tôi đi, nếu không đời này lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Hả? Anh còn muốn như thế nào? Tôi cho anh một cơ hội, coi như là nể mặt nghĩa phụ tha cho anh một mạng.”

“Các anh ở lại đây dọn dẹp sạch sẽ những thứ này, tôi không hy vọng ngày mai khi tôi tới thì xảy ra bất kì tao loạn gì. Lý trưởng lão, tôi giao Lâm Phong cho ông.”

Một khắc Triển Thất cũng không muốn ở lại đây đợi, nếu không phải bởi vì chuyện đánh cuộc trăm năm trước thì cô thật sự không muốn trở về Chu Tước môn, hiện tại cô cảm thấy chỉ cần ngày ngày ở bên cạnh Văn Nhân Mạc thì đã thấy rất hạnh phúc rồi.

“Phanh.”

“Phanh.”

Triển Thất mới vừa xoay người đi ra ngoài thì ở phía sau truyền đến tiếng súng bắn lén, đầu cũng không quay lại trực tiếp bắn trả một phát súng ngược lại. Phát súng này cũng không trúng ai khác mà trúng ngay Lâm Phong, Triển Thất đã sớm chú ý tới trong tay áo của anh ta còn có một khẩu súng mini, loại vũ khí này dùng để tự vệ, là do chính cô thiết kế ra nên cực kì quen thuộc. Vì vậy cô vẫn đề phòng, cô cũng muốn cho Lâm Phong một cơ hội, nếu thật sự anh ta chịu thua thì sau này nói không chừng cô sẽ giao Chu Tước môn lại cho anh ta, nhưng bây giờ…
Một màn hôm nay khiến cho tất cả mọi người ở đây trọn đời không quên được, Triển Thất dù không quay đầu lại mà vẫn có thể một phát súng bắn thủng xương bả vai phải của Lâm Phong, sau này cánh tay đó đương nhiên trở nên vô dụng. Những người ở đây đều lăn lộn trên đời bao nhiêu năm rồi. ddlqdNgười Thanh Long bang Triển Thất mang đến cũng đều là tinh anh trong tinh anh, mà bên Chu Tước môn đều là người nổi bật nhất đi ra mưa bom bão đạn, nhưng cho tới nay chưa có ai gặp qua một người nào có tài bắn súng mất hồn nhập hóa như vậy, hơn nữa còn là phụ nữ, mà là người phụ nữ trong mắt người khác nổi danh ngu ngốc.

Mặc dù Triển Thất đã gả cho Văn Nhân Mạc nhưng khi ở Chu Tước môn vẫn là bộ dáng nhu nhược mềm yếu, vẫn không có biểu hiện gì nổi trội. Nhất là khi ở phủ đại soái thường ngày chỉ loay hoay nào làm cơm, nào may quần áo nên ai cũng nhìn cô là người phụ nữ bình thường. Nhưng vào ngày cô và Văn Nhân Mạc kết hôn, còn có biểu hiện mới vừa rồi của cô làm mọi người nghĩ rằng cô ỷ vào chỗ dựa là Văn Nhân Mạc nên mới lớn gan như thế.

Nhưng bây giờ, cô bắn một phát súng kia thì ấn tượng của mọi người về cô hoàn toàn thay đổi, cảm giác giống như đột nhiên từ địa ngục đến thiên đường làm cho mọi người càng thêm giật mình. Ngay cả khi Lâm Phong bị bắn vỡ nát xương bả vai cũng ngu luôn, để mặc cho máu từ cánh tay chảy xuống.

Khi giật mình rồi thì chính là kính nể, ở thế giới này mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần là cường giả thì đều được sùng bái, bọn họ sẽ không bởi vì cô là phụ nữ mà xem thường cô, chỉ cần cô là người có năng lực, có bản lĩnh, phụ nữ cũng có thể là lão đại.

“Hôm nay như thế nào? Có thuận lợi không?”

“Em là ai chứ, có chuyện gì mà em làm không được sao?”

Trên đường trở về Thanh Long bang, Triển Thất gặp được Văn Nhân Mạc, đó là do Văn Nhân Mạc nhanh chóng giải quyết hết công việc rồi lập tức chạy tới, mặc dù anh biết thực lực của Triển Thất nhưng vẫn có chút không yên lòng, khi gặp mặt thì vội vàng ôm cô vào ngực kiểm tra trước sau một lượt, khi xác định cô không thiếu cọng tóc nào mới yên tâm.

“Lão đại, anh có cảm thấy gần đây ở bến Thượng Hải có rất nhiều người không? Hơn nữa em có cảm giác có người vẫn một mực giám thị chúng ta.”

“Có thám tử tra được ở Nhất Tiến Hưng nổi lên mấy bang phái thần bí, bọn họ dùng cờ hiệu đại thế tu luyện Tịnh Thổ độ thành Phật sau khi chết có thể đến thế giới cực lạc để thu hút tín đồ. Chỉ mới nửa tháng mà đã có rất nhiều người gia nhập vào, nhưng mà bọn họ có vẻ rất thần bí, tra xét mấy lần cũng không tra ra được gì. Theo thám tử của chúng ta hồi báo thì hình như những kẻ lãnh đạo cao nhất của bọn chúng biết pháp thuật, có thể đi lại trên mặt nước, còn không sợ bị lửa đốt, rất là tà môn.”

Văn Nhân Mạc nghe Triển Thất hỏi thì nhíu mày nói cho cô nghe những gì anh biết, những người kia thật sự quá thần bí, mạng lưới tình báo của anh ở bến Thượng Hải lớn như vậy cũng không tra ra được cái gì.

Sau khi nghe Văn Nhân Mạc nói vậy, đột nhiên Triển Thất nghĩ ngay đến Bạch Liên giáo, ở thời hiện đại có rất nhiều kịch truyền hình về Bạch Liên giáo có vẻ giống với những gì Văn Nhân Mạc vừa nói. Hơn nữa, vào thời điểm này chính là thời kì Bạch Liên giáo thịnh vượng nhất, Bạch Liên giáo giương cờ hiệu khắp nơi giả danh lừa bịp rất nhiều người hoặc là vì bản thân âm mưu làm chuyện khác.

Ban đầu Bạch Liên giáo ở Nam Tống chính là một chi nhánh của Phật giáo, tín ngưỡng thờ Phật Di Lặc, cũng có hỗn hợp Mani giáo, đạo giáo. Giáo hội Bạch Liên giáo chính tông có tín ngưỡng khá thần bí. Trong hệ thống thuộc về Tịnh Thổ, lưu hành thời gian rất dài của ba triều đại Nguyên – Minh – Thanh. Trong lịch sử cũng có rất nhiều phần tử dã tâm mượn việc Di Lặc chuyển thế để mưu đồ tạo phản.

Giáo phái này có thể phát triển mạnh như vậy cũng là bởi vì có rất nhiều dân chúng bất mãn đối với hiện thực đương thời của đất nước, có tư tưởng thay đổi. Cho nên cứ mỗi khi thực tế chính trị làm dân chúng thất vọng thì sẽ có lời đồn đại Phật Di Lặc chuyển thể xuất hiện.

Nếu như đúng thật là Bạch Liên giáo thì quả thật không tốt lắm, mặc dù hiện tại đã giải quyết chuyện Thanh Long bang và Chu Tước môn, nhưng vẫn còn Trương đại soái đang nhìn chằm chằm, còn có dư nghiệt của Thái đại soái, quan trọng nhất chính là lời ước hẹn trăm năm với người đảo thần bí, chẳng lẽ lúc này ở bến Thượng Hải xuất hiện mấy người kia chính là ddlqdngười của bọn họ sao? Xem ra phải để Tần Khải Thiên đi điều tra kĩ một chút mới được, đối với những người kia cô cần phải hiểu rõ để chuẩn bị mọi thứ.

Nhưng chuyện này trước hết không cần để ý nhiều, hiện tại chuyện Triển Thất muốn làm trước tiên là thu hồi lại Chu Tước môn, cho nên sáng sớm hôm sau Triển Thất lại một lần nữa đến Chu Tước môn.

“Môn chủ chào buổi sáng.”

“Môn chủ.”

Lần này không giống với lần trước, khi xe cô còn chưa tới cửa thì đã thấy xa xa có một hàng người xếp ngay ngắn chào đón cô. Lần này tập hợp lại là muốn thiết lập lại tổng đàn Chu Tước môn, trước kia họp mặt Chu Tước môn đều là đến địa phương này, sau khi Lâm Phong làm môn chủ bởi vì cuộc sống rất loạn cũng rất ít đảm nhiệm nhiệm vụ trong bang hay là đổi thành người thân trong gia đình đảm nhiệm chức vụ Bả tổng bộ. Vì vậy mà ngày hôm qua nghe Triển Thất nói thì những người đó đã ở lại quét dọn suốt cả đêm.

Hôm nay, những người ở đây đều tôn sùng Triển Thất thành thần tượng, hơn nữa truyền ra ngoài còn thêm dầu thêm mỡ, khiến cho hiện tại phần lớn đệ tử trong bang đều thật tò mò với vị lão đại anh minh thần võ kia rốt cuộc là hình dạng như thế nào?

Hôm nay Triển Thất mặc một bộ đồ đen bó sát người, còn mang theo một đôi kính đen. Nếu là Hắc lão đại, vậy sẽ phải có phong cách của Hắc lão đại. Được rồi, đây là phục trang Tiễn Kỳ chuẩn bị cho cô, Tiễn Kỳ nói cho cô biết, trước kia khi còn ở quan ngoại luôn mặc một thân đồ đen trông rất khốc, đó mới là phong phạm lão đại nên có, cho nên lần này mới dám cho cô mặc loại quần áo này ra ngoài, còn kính đen là đồ do Davy mang từ nước ngoài đến.

Phục trang hiện tại của cô tương đối nhu mỹ, nhưng thật sự rất giống nữ lão đại hắc đạo từ trong phim ảnh đi ra, cảm giác rất anh tuấn tư sát.

“Chắc hẳn rất nhiều người vẫn còn xa lạ với tôi, trước kia bởi vì có chút nguyên nhân vẫn không hề lộ diện, hơn nữa còn rời bến Thượng Hải ba năm, hiện ta tôi trở lại là phụng mệnh nghĩa phụ trở về tiếp quản Chu Tước môn.”

Trước ánh mắt của nhiều người, Triển Thất lấy ra một bức thư, sau đó giao cho người đứng đầu để phân biệt rõ thật giả.

Bức di thư này là Chu trưởng lão giao cho cô, ba năm trước, Triển Thất đã giao nhiệm vụ cho Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc đến tiếp xúc với Chu trưởng lão, vốn nghĩ nói miệng ông ta sẽ không tin, không ngờ năm đó thế nhưng ông không có phá hủy bức di thư này, mà là thâu long chuyển phượng bí mật giữ lại. Ngày hôm qua, ở trước mặt Lâm Phong, ddlqdChu trưởng lão đã nói tất cả những chuyện này cho cô biết.

Lâm Khiếu viết di thư cũng có rất nhiều người biết, hơn nữa trên bức di thư này có ấn kí của khối ngọc bội Chu Tước thì không thể là giả được.

“Ngoài bức di thư này tôi còn có thứ khác nữa.”

Khi mọi người đang xác định bức di thư thì Triển Thất lấy từ trong ngực ra khối ngọc bội khuyết giác, mọi người vừa nhìn đều biết đây không phải là Chu Tước ngọc bội đã thất lạc mà môn chủ vẫn muốn đoạt về đó sao.

“Thế nhưng chỉ thiếu một mảnh nữa thì đã gọp đủ rồi, đây chính là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua nha.”

“Đúng vậy, nhớ trước kia nhiều nhất chỉ gọp đủ 5 mảnh, không nghĩ đến bây giờ đã có 7 mảnh rồi.”

Ở Chu Tước môn có một quy định bất thành văn, đó chính là người nào nắm giữ nhiều mảnh Chu Tước ngọc bội nhất thì người đó có thể ngồi lên chức môn chủ, cô đã tìm được bốn mảnh rồi, ba mảnh khác là của Lâm Phong giữ.

Triển Thất không để vào mắt tiếng bàn luận của mọi người, mà đứng dậy đi tới phía sau chỗ ngồi, gõ mẫy cái trên tường, sau đó vách tường đột nhiên chuyển động mở ra một ám đạo, một cái hộp xuất hiện ở trước mắt mọi người. Sau khi Triển Thất lấy cái hộp thì mở nó ra trước mặt mọi người, bên trong rõ ràng là mảnh Chu Tước ngọc bội cuối cùng.

Mảnh ngọc bội này so với mấy miếng khác có vẻ khéo léo tinh xảo hơn nhiều, Triển Thất cảm giác chất địa của nó cũng là tốt nhất. Cầm trong tay có cảm giác lạnh lẽo, màu trắng không pha lẫn tạp chất, những mảnh ngọc bội khác không thể so sánh được.

Ám đạo này là Lâm Khiếu đã dạy cô cách mở khi cô còn rất nhỏ, cho nên mới nói hình như ông ấy đã sớm đoán trước được cục diện của ngày hôm nay.

Khi mảnh ngọc bội cuối cùng được ghép lại với nhau thì đột nhiên xuất hiện một ánh sáng, dù chỉ kéo dài khoảng ba giây, khi ánh sáng kia tản hết đi thì Chu Tước ngọc bội trong tay Triển Thất đã dung hợp thành một khối hoàn chỉnh, ngay cả một khe hở nhỏ cũng không thể nhìn ra.