Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1280




Chương 1280:

 

Cánh tay thon dài của Lâm Bạc Thâm đặt lên lưng ghế cô đang ngồi, tựa rất gần vào cô, động tác này thân mật như muốn ôm cô vào lòng.

 

Anh nhìn cô nói: “Sao em lại không có điều ước được chứ?”

 

Phó Mặc Tranh quay đầu nhìn anh: “Tâm nguyện của em là cầu xin anh tránh xa em ra, anh sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện này chứ?”

 

Đôi mắt của Lâm Bạc Thâm thoáng màu xám xịt, nhưng nhanh chóng che giấu điều đó: “Ngoại trừ điều này ra thì em muốn gì anh cũng đồng ý”

 

Phó Mặc Tranh thổi tắt ngọn nến.

 

Lâm Bạc Thâm bật đèn lên: “Anh đi lấy đồ ăn, anh làm món đậu đũa xào thịt bằm mà em yêu thích đó.”

 

Khi Lâm Bạc Thâm bưng những món ăn nóng hổi lên, đưa bát đũa cho cô.

 

Phó Mặc Tranh nhìn chiếc bánh không hoàn hảo ở trên bàn và nói: “Chiếc bánh này xấu quá”

 

Lâm Bạc Thâm bị căm ghét nhưng cũng chảng hề tỏ vẻ khó chịu, cười nhẹ nói: “Em phải thông cảm vì đây là lần đầu anh làm cái này, anh học cả buổi chiều ở tiệm làm bánh, thất bại đến mấy lần, đến cả thầy làm bánh cũng khuyên anh bỏ cuộc”

 

Làm được như thế này đây cũng xem như là thành công rồi đấy.

 

Lâm Bạc Thâm thừa nhận năng lực thủ công của anh kém thực sự, chẳng nặn ra được bông hoa kem bơ nào cả.

 

Thấy cô im lặng, Lâm Bạc Thâm nói: “Tuy không đẹp nhưng mùi vị không tệ, em có muốn ăn thử không?”

 

Cô không từ chối, Lâm Bạc Thâm ngồi xuống ghế bên cạnh cô, cầm con dao nhựa, cắt một miếng bánh dâu tây tươi rồi đặt lên đĩa sứ trước mặt cô.

 

Phó Mặc Tranh dùng rĩa cắn một miếng, hương vị khá ngon.

 

Lâm Bạc Thâm hỏi: “Có ngon không?”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Nó tệ hơn nhiều so với chiếc bánh vị kem tôi ăn ở nhà trưa nay”

 

“Vậy thì lần sau anh sẽ học cách làm bánh vị kem”

 

Sự nhẫn nại của Lâm Bạc Thâm đạt đến cực đỉnh, đối xử với cô tốt hơn so với bảy năm trước.

 

Lâm Bạc Thâm đưa bát đậu đũa xào thịt băm cho cô.

 

Phó Mặc Tranh từ chối: “Em không ăn món này”

 

Điều này khiến Lâm Bạc Thâm có chút ngạc nhiên, anh nhớ rất rõ bảy năm trước cô rất thích ăn món này.

 

“Sao vậy?”

 

Phó Mặc Tranh ném ra hai chữ: “Mắc ói.”

 

Lâm Bạc Thâm nhất thời không hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ được sâu xa, chỉ nghĩ răng bởi vì món đậu đũa xào thịt bằm này khiến cô nhớ đến chuyện của họ trước đây nên mới từ chối.

 

Hôm nay là sinh nhật của cô, anh không muốn khơi gợi lại những ký ức không vui.

 

Thế là anh nói: “Vậy đừng ăn nữa, ăn cái khác đi”

 

Món ăn hôm nay, tuy rằng giản đơn nhưng đều là những món ăn gia đình, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

 

Khoai tây sợi xào ớt xanh, trứng gà sốt cà chua, súp lơ xào, sườn hấp cơm, tôm rang, ngoài ra còn có canh rau.

 

Lâm Bạc Thâm lấy ra một đĩa tôm, tự mình bóc vỏ, rất nhanh bóc được một đĩa thịt tôm, đẩy nó tới trước mặt cô.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Em không đói.”

 

“Không đói cũng nên ăn một chút đì.”

 

“Em không ăn”

 

“Trong bếp có món canh rong biển sườn heo, anh đi lấy ra ngay đây”

 

Lâm Bạc Thâm đứng dậy vào bếp.