Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 605




Chương 605:

 

Lục Hỉ Bảo: “…Anh xuyên tạc ý của eml”

 

Biết cô thấy ngại, Giang Thanh Việt cũng không đùa cô nữa: “Trước đó anh nói tạm thời anh chưa muốn có con, là vì công việc của anh quá đặc thù, anh sợ đứa bé sẽ gặp phải nguy hiểm”

 

Lục Hỉ Bảo tò mò hỏi anh: “Sẽ có nguy hiểm gì?”

 

Giang Thanh Việt khẽ thở dài một hơi, ôm lấy cô: “Nếu giờ đã có thì cũng không thể làm gì hơn, cho dù tương lai có nguy hiểm thế nào, anh cũng sẽ cố hết sức bảo vệ em và con”

 

Lục Hỉ Bảo khẽ hừ một tiếng: “Nghe giọng điệu của anh giống như không mong đợi con lắm ý”

 

Giang Thanh Việt hơi nhíu mày: “Đương nhiên rồi, thằng nhóc này làm hại anh phải nhịn mười tháng, sao anh lại mong chờ con cho được?”

 

Hai tai Lục Hỉ Bảo đỏ bừng: “Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy. Lưu manhI”

 

Giang Thanh Việt vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu: “Đợi mình về Bắc Thành thì phải đi đăng ký kết hôn thôi.

 

Lục Hỉ Bảo hơi nhíu mi: “Nhưng mà hộ khẩu gốc của em vẫn còn ở trấn Thanh Hà”

 

“Mình đi tìm bố mẹ em đi”

 

Lục Hỉ Bảo lo lắng: “Nhưng bố mẹ em ghét anh mà, nếu họ biết anh làm em lớn bụng, chắc chắn sẽ đánh chết anh đó Giang Thanh Việt vẫn bình tĩnh nhìn cô: “Dù sao cũng phải qua cửa này, anh muốn cưới người con gái quý giá nhất đời này của họ, thì cũng phải trả giá gì đó chứ”

 

Lục Hỉ Bảo cong mày, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Chúng ta cùng nhau đối mặt.”

 

Cô chui ra khỏi lòng anh, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, nói: “Nhưng mà mấy người lớn tuổi như bố mẹ em ấy, có lẽ sẽ đánh chết mình thật. Ở địa phương của em, chưa kết hôn mà đã mang thai cũng được xem là chuyện đồi phong bại tục. Giang Thanh Việt, hay là em về nhà lén trộm hộ khẩu nhé, sau đó mình cứ đăng ký kết hôn trước, rồi từ từ nói với bố mẹ em sau…”

 

Giang Thanh Việt thấy cô sốt ruột như vậy rất đáng yêu, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt nhỏ của cô, cười khẽ: “Bảo, em không đợi nổi muốn kết hôn cùng anh có phải không?”

 

Lục Hỉ Bảo nóng mặt, cô vùi đầu mình vào trong chăn, trước mặt Giang Thanh Việt cô vẫn luôn mất tự nhiên như thế.

 

Từ vùng Cực Địa quay trở lại tổ chức Minh nhận lệnh.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Hỉ Bảo đến tổ chức Minh, Giang Thanh Việt bị Châu Thắng gọi đi, Lục Hỉ Bảo nhớ tới Tống Kiều thì chạy tới phòng y tế tìm cô ấy.

 

“Chị Kiều!”

 

Tống Kiều nghe tiếng thì quay người lại, cô bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của Lục Hỉ Bảo.

 

Tống Kiều cũng mỉm cười, đáy mắt ánh lên niềm kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

 

Lục Hỉ Bảo cười nói: “Nói ra thì dài dòng lắm, em và Giang Thanh Việt cùng về đây.”

 

“Xem ra lần này A Việt không đẩy em đi nữa, cũng không bỏ em ở lại”

 

Khuôn mặt của Lục Hỉ Bảo đỏ bừng: “Chị Kiều, em nói cho chị nghe một bí mật’“

 

“Bí mật gì?”

 

Lục Hỉ Bảo ghé sát bên tai cô ấy, bàn tay che bên tai, vui vẻ thì thầm: “Em có thai r Đáy mắt Tống Kiều cũng hiện rõ vẻ vui mừng: “Được lắm Hỉ Bảo, tốc độ nhanh ghê.”

 

Lục Hỉ Bảo nghe vậy thì có hơi thẹn thùng: “Chị Kiều, chị đừng nói chuyện này cho người khác biết nhé, chưa kết hôn mà đã có thai cũng không phải chuyện vẻ vang gì cả, chẳng qua em thấy em và chị Kiều thân thiết như vậy cho nên mới nói cho chị nghe.”

 

“Yên tâm đi, chị sẽ không nói cho ai khác biết cả. Chị cũng mừng cho em và A Việt. A Việt có được em là may mắn anh ấy tích được từ tám kiếp.

 

Lục Hỉ Bảo giống như một vầng mặt trời nhỏ, hoạt bát hồn nhiên, mắt ngọc mày ngài, không thể nói là xinh đẹp rực rỡ nhưng sức sống thiếu nữ bừng bừng và ấm áp lan tỏa xung quanh, rất là thoải mái.

 

Lục Hỉ Bảo được khen thì ngại lắm: “Có lẽ kiếp trước em giải cứu cả hệ ngân hà cho nên đời này mới gặp được Giang Thanh Việt, được anh ấy đối xử tốt như vậy”

 

Giang Thanh Việt nói chuyện với Châu Thăng xong, sắc mặt khá nghiêm túc.

 

Lời của bố nuôi vẫn văng vẳng bên tai.

 

“A Việt, con muốn kết hôn sinh con, bố không ngăn cản, con muốn bảo vệ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng con phải nhớ kỹ, làm sát thủ thì không thể có tình cảm và yếu điểm”

 

“Tình cảm của con và Lục Hỉ Bảo càng sâu nặng thì với cô †a mà nói cũng là một loại nguy hiểm”

 

“Nhớ kỹ lời bố, có lẽ sẽ có ngày con hối hận”

 

Lục Hỉ Bảo rời khỏi phòng y tế của Tống Kiều thì đi tìm Giang Thanh Việt, cô nhìn thấy một mình anh đang ngồi trên bậc thang, vẻ mặt phức tạp như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Tính cảnh giác của anh ấy rất cao, nhưng lúc này đây, dù Lục Hỉ Bảo đã tới gần phía sau, anh cũng không hề phát hiện ra.