Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 593




Chương 593: Trùng hợp như vậy

Bên trong phòng làm việc yên tĩnh, Vũ Vân Hân đi đến trước mặt Mục Lâm Kiên, chỉ có khoảng một mét, khoảng cách hai bên chỉ cách một cái bàn làm việc.

“Tôi có thể xem giám sát tối hôm qua không?”

Khí thế hùng hổ đi đến, nhưng ngược lại đến bây giờ cô lại có tư thái thỉnh cầu.

Mục Lâm Kiên đạm mạc nhíu mày lập tức bảo Lục Tâm cho Vũ Vân Hân quyền.

Trong lúc vô tình, một luồng hương vị nhựa phiêu dật đến, Vũ Vân Hân nhạy cảm ngạc nhiên giương mắt.

“Đây là bí mật của chúng ta!” Lục Tâm đưa laptop bí mật đưa cho Vũ Vân Hân.

Vũ Vân Hân yên lặng nhìn về phía anh ta.

Biểu cảm anh ta căng thẳng nở một nụ cười: “Cô Vân”

“AI Biết rồi” Vũ Vân Hân cầm bí mật qua, cười cười.

Một màn vừa rồi, đã thu vào trong mắt Mục Lâm Kiên ngồi trước mặt.

Lòng bàn tay Lục Tâm siết chặt, sau lưng không hiểu sao lại lạnh, bởi vì ánh mắt sắc bén của Mục Lâm Kiên đã rơi vào trên người anh ta.

Cảm giác nghi ngờ khiến cho người ta có cảm giác áp bức chồng chất.

Vũ Vân Hân mở laptop ra, đột nhiên nhớ tới: “Lối ra an toàn không có lắp camera đúng không”

“Ừm!”

Nhất thời, cô đến đây tra cái gì?

Trong nháy mắt hi vọng vừa dấy lên của Vũ Vân Hân đã bị dập tắt.

“Có việc gì sao?” Mục Lâm Kiên đã nhìn kĩ biểu cảm của cô rất lâu rồi.

Vũ Vân Hân ngẩng đầu, trước tiên tâm mắt cô rơi vào trên người Lục Tâm rồi mới quay sang nhìn về phía Mục Lâm Kiên: “Không có.”

“Ra ngoài” Mục Lâm Kiên giống đã nhận ra cái gì, ra hiệu cho Lục Tâm rời đi.

Lục Tâm không phải làm gì khác gì là quay người rời đi.

“Nói!”

“Không thấy Bánh Bao đâu cả”

Gương mặt Mục Lâm Kiên lạnh lẽo như hàn băng, dường như nghe đến câu nói này cũng không khác biệt mấy, không có chút gợn sóng nào.

Đối mặt với biểu cảm của anh, Vũ Vân Hân có chút thất lạc.

Chỉ là như thế này cũng tốt, cô cũng không muốn Mục Lâm Kiên vượt quá ranh giới với con.

“Em nghi ngờ tôi sao?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàm làm cho Vũ Vân Hân đột nhiên khẽ giật mình.

Mục Lâm Kiên đạm mạc liếc nhìn, tiếng nói gạt từ trong răng: “Phải không?

“Không phải!” Vũ Vân Hân chột dạ quay mặt chỗ khác.

“Ha!” Mục Lâm Kiên cười khẩy, vừa nãy anh cũng đã xem video rồi, lời Vũ Vân Hân nói với tổng giám đốc Lăng anh đều nghe được, người phụ nữ này còn muốn giấu tới khi nào.

Nếu cô đã muốn giả vờ vậy anh sẽ cùng cô tiếp tục giả vờ.

“Tôi muốn xem nơi bãi rác này, sao lại không có vậy?” Vũ Vân Hân nói sang chuyện khác.

Mục Lâm Kiên tiếp nhận máy tính, ấn hai cái lại đưa lại cho cô.

Từ lúc cầm lấy, anh không tiếp tục nói một câu nào nữa, vô cùng thất vọng mà nhìn Vũ Vân Hân trước mặt.

Tình cảm yếu ớt, hóa ra lại không chịu được chửi bới như thế.

Nếu như tìm được cái áo mưa kia trong tủ quần áo thì sao?

Có phải là người phụ nữ này sẽ đến đây cãi nhau không chứ?

“Tôi có thể đi đến toilet này không?”

Mục Lâm Kiên ngạo nghễ giương mắt, nhìn về hớng Vũ Vân Hân chỉ vào.

Đó là hướng chung cư, bên trong có một cái phòng giữ quần áo cỡ lớn, mục đích thứ hai người phụ nữ này đến vẫn là muốn kiểm tra anh!

Mục Lâm Kiên lãnh đạm lên tiếng đồng ý: “Ừm”

Không hiểu bắt đầu từ lúc nào mà anh đã học được nhượng bộ, tùy ý cho người phụ nữ này giương oai trước mặt anh.

Vũ Vân Hân đi vào bên trong chung cư.

Muốn đi đến toilet thì phải đi qua phòng giữ quần áo này, phóng tầm mắt nhìn tới, âu phục áo sơ mi chỉnh tầ, liên miên bất tận, bày ra ở đó.

Cô thuận tay nắm một cái áo khoác bên trên, bước chân tiếp tục đi lên phía trước.

Cảm nhận sau lưng có người đi đến.

Cô liền đi đến toilet.

Vũ Vân Hân ngồi trên bồn cầu, luôn cảm giác có chỗ nào là lạ.

Sau khi đi vệ sinh xong, cô đi đến trước bồn rửa tay để rửa tay, nhiệt độ nước lạnh buốt làm cho cô đột nhiên nhớ tới.

Sao cô lại muốn đến phòng của người ta đi vệ sinh chứ? Bên ngoài phòng làm việc chẳng phải cũng có nhà vệ sinh sao?

Hồi tưởng đến ánh mắt chất vấn cô lúc nấy của Mục Lâm Kiên, xong rồi!

Lần này chắc chắn là hiểu lầm rồi!

Đẩy cửa toilet ra, một bóng dáng cao to đang đứng đó, đôi mắt sâu lạnh chăm chú nhìn cô.

“Trùng hợp như vậy, anh cũng đến sao!”