Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Gặp Lại Người Cũ






6 giờ chiều.
Lúc này, Nguyệt Như Ái mới xong hết đống tài liệu kia.

Làm xong đống giấy tờ đó cũng khiến cô muốn gãy cả lưng rồi.

Chợt nhớ ra hôm nay là thứ 7, có hẹn với Từ An An, bạn thân của mình, cô liền nhanh chóng đứng dậy, sửa soạn lại đầu tóc một chút rồi nhanh chóng rời khỏi công ti.
Bước ra khỏi cửa, việc đầu tiên phải làm chính là gọi cho bạn thân.
- Alo, mày đang ở đâu, tới đón tao đi.
- Trời ạ, tao đang tắm.

Mày là tổng giám đốc, có xe đưa đón riêng mà, sao phải bảo tao đón?
- Đón đi, xong tao bao ăn, được chưa?
- Oke oke, đợi tao tí, rồi đến rước mày ngay đây.
Nguyệt Như Ái cúp máy.

Ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn, những ánh nắng dần tắt lịm, bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng, làm say đắm lòng người biết bao.

Những làn gió nhẹ lướt qua Nguyệt Như Ái, khiến cô dễ chịu đi vài phần, nhắm mắt mà hưởng thụ lấy nó.
Nhưng Nguyệt Như Ái không biết, có một người đàn ông đang ở trong quán coffee đối diện, đang theo dõi cô từ phía xa.


Mỗi hành động của cô, anh ta đều lấy máy ảnh mà chụp lại.
Rốt cuộc, anh ta có ý đồ gì, ma chẳng hay, người chẳng biết.
15 phút sau, Từ An An có mặt.

Nhẹ nhàng đặt đôi chân dài miên man khỏi chiếc Porsche Boxster S mui trần, chả ai nghĩ người sở hữu đôi chân chuẩn người mẫu kia là tiểu thư họ Từ.

Mái tóc dài xoăn sóng nước sóng sánh ánh kim sa trong nắng, có vài cọng vươn nhẹ trên đôi mắt phượng tinh tế, vận lối trang điểm 1930’s của sàn diễn Gucci, từng đường nét kiều diễm của thiếu nữ càng nổi bật và như điểm xuyết thêm cho làn da trắng ngần, phối cùng chiếc váy coquettish màu kem của Jacquemus khiến Từ An An càng quyến rũ hơn, thu hút bao ánh nhìn của cánh đàn ông.
Mà Nguyệt Như Ái, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, trang phục trên cơ thể cô xộc xệch, tóc tai thì vừa mới được cô buộc qua loa lại.

Trái với Từ An An quyến rũ và xinh đẹp, thì Nguyệt Như Ái lại giống như một bà cô đã qua tuổi trung niên vậy.
- Nguyệt Như Ái, mày nhìn xem mày kìa ?
- Thôi đừng nói nữa, hôm nay tao mệt mỏi lắm rồi, đưa tao về tao tắm cái rồi mình đi ăn.
Từ An An cũng không nói nữa, liền đưa Nguyệt Như Ái về.

Nơi cô ở là một căn hộ cao cấp, chỉ những người có tiền mới ở được nơi này.

Về tới nhà, cô nhanh chóng đi tắm rửa, rồi trang điểm lại.

Không để cho cô bạn thân phải chờ lâu, một lúc sau Nguyệt Như Ái đã xong xuôi.
- Trời, sao nay trông dịu dàng thế?
- Thì tao vốn dịu dàng mà .
- Mày mà dịu dàng thì chắc con gái trên đời này chết hết rồi, mà đi đi thôi, muộn rồi.

Mà nay đi ăn ở đâu vậy?
- Tới Folden Lotus đi, ở đó có món bít tết ngon lắm.
- Được .
Không bao lâu sau, Nguyệt Như Ái và Từ An An đã có mặt ở nhà hàng.

Hai người bước vào, khí chất tỏa sáng ngời ngời, khiến bao người ngưỡng mộ không thôi.
- Trời, kia có phải Từ An An, con gái cưng của chủ tịch tập đoàn của Từ Gia không, xinh đẹp quá.
- Nhìn cô gái bên cạnh kìa, cũng xinh đẹp không kém.

Hình như là người đứng đầu công ti Thiên Nguyệt.

Còn trẻ lắm, chưa có người yêu nữa.

Nhưng đừng có tơ tưởng, cô ấy nổi tiếng khó gần.
....
Những tiếng xì xào không ngớt, Nguyệt Như Ái và Từ An An đã quá quen với tình cảnh này rồi, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự nổi bật.

Vừa ngồi vào bàn ăn, còn chưa kịp gọi món đã chẳng muốn ăn, không ngờ, Nguyệt Cẩm Vân cũng ở đây, bên cạnh cô ta còn có tên bạn trai cũ của Nguyệt Như Ái- Thiên Lâm, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
- Ôi chà, chị gái thân yêu của em, không ngờ lại gặp được chị ở đây.

Vừa nói, Nguyệt Cẩm Vân lại càng ôm chặt tay Thiên Lâm, tỏ ra tình tứ mục đích là muốn chọc tức Nguyệt Như Ái.

Nhưng giờ đây, Nguyệt Như Ái chỉ cảm thấy cặp tình nhân này thật giống bãi rác, đi tới đâu cũng bốc mùi hôi thối, làm người khác cảm thấy buồn nôn.

Cô mặc kệ lời mỉa mai kia, vẫn chỉ gọi món với phục vụ.
Nguyệt Cẩm Vân thấy Nguyệt Như Ái không thèm để ý tới mình mà nuốt lấy cục tức trong lòng, liền quay sang nũng nịu bạn trai.
- A Lâm, anh xem, chị ấy không thèm để ý tới em, em chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi mà, lâu ngày chị em không gặp, chẳng lẽ hỏi nhau vài câu cũng chẳng được hay sao?
Nguyệt Như Ái không nói gì, không có nghĩa là Từ An An cũng giống vậy.

Sự xuất hiện của hai con người này cũng khiến Từ An An phát tởm.
- Cũng sống nhờ bùn nhưng có người vươn lên làm đóa hoa xinh đẹp, có kẻ lại chỉ làm ngọn súng núp dưới bùn lầy hôi thối.
- Cô...!cô...!cô đang nói ai đấy?
- Này em, đừng gọi chị là cô, trông em còn già hơn chị ấy.

Nhìn đồ trên cơ thể em xem, có món nào là hàng thật không ? Nguyệt Gia đối xử tệ với em lắm à ?
Từ An An khiến Nguyệt Cẩm Vân bẽ mặt trước bao người, quả thật, đồ trên người cô ta tưởng như là hàng hiệu, nhưng hóa ra là đồ giả.

Thấy bạn gái mình phải chịu ấm ức như thế, Thiên Lâm cũng tỏ vẻ anh hùng cứu mĩ nhân, nói lại giúp Nguyệt Cẩm Vân vài câu:
- Này, cô không được bắt nạt Tiểu Vân, nếu không đừng có trách tôi.
Thiên Lâm mới nói mấy câu, đã liền trở thành trò cười trong nhà hàng này.

Tất cả mọi người đều cười lớn, chẳng lẽ tên ngu này, không biết đây là đại tiểu thư Từ Gia sao? Ai dám đắc tội với cô ấy, chỉ có nước xuống chầu Diêm Vương mà thôi.
- Ra, anh là người trước đây bỏ rơi Như Ái?
- Đúng, thì sao nào? Tại cô ta quá mạnh mẽ, có thể làm được mọi thứ, còn chẳng quan tâm chăm sóc tôi nên tôi đến với Tiểu Vân là lẽ đương nhiên.

Tiểu Vân vừa xinh đẹp, dịu dàng lại còn thục nữ, ai mà không yêu chứ.
- Trước khi đổ lỗi cho Như Ái, thì anh xem lại mình đi.

Trước đây anh chẳng có gì, Như Ái thương anh nên đã bỏ tiền ra chi trả tất cả tiền sinh hoạt phí, rồi anh quay sang ăn bám Nguyệt Cẩm Vân.

Tới bây giờ, anh vẫn chỉ là tên vô dụng.Tôi cũng cảm thấy may mắn cho Như Ái, có cô em gái tuyệt vời, giúp chị gái mình thoát khỏi một tên cặn bã, làm cuộc sống của chị cô ấy sạch sẽ hơn.

Mà thôi, ở lại ăn ngon miệng nhé! Phục vụ, bọn tôi hủy bàn.
Nói xong, Từ An An liền kéo tay Nguyệt Như Ái rời đi, để lại Thiên Lâm với Nguyệt Cẩm Vân vẫn nhục nhã trước đám đông.

Cả quản lí nhà hàng cũng khó chịu trước sự có mặt của Thiên Lâm với Nguyệt Cẩm Vân, nhờ phước của bọn chúng mà nhà hàng này mất đi hai vị khách quý, nên liền cho nhân viên bảo vệ đuổi chúng đi.
Còn Nguyệt Như Ái và Từ An An đang trên đường tới một quán bar, sự xuất hiện của Thiên Lâm và Nguyệt Cầm Vân khiến cho hai người chẳng muốn ăn gì nữa cả, nên là họ quyết định tới bar.
- Mất hết cả hứng ăn.

Tự nhiên gặp phải rác chứ.
Từ An An bực bội vô cùng, nhưng Nguyệt Như Ái thì khác, cô trầm lặng không nói gì.
- Này mày đừng nói với tao, mày vẫn còn yêu cái thằng kia…

- Không, tao chỉ thấy, mẹ con Nguyệt Cẩm Vân thật quá tài giỏi rồi
- Tài giỏi ? Mày có bị sao không vậy????
- Ừ, Liễu Đình Giai thì cướp được bố tao, còn Nguyệt Cẩm Vân thì lấy đi được bạn trai tao.
Nguyệt Như Ái vừa nói, vừa nhớ lại ký ức hồi trước.

Khi ấy, cô và Thiên Lâm mới học cấp 3, chính Thiên Lâm đã ở giữa sân trường tỏ tình cô, khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc nhường nào.

Hai người cùng nhau lên đại học, còn là học chung một trường, Nguyệt Như Ái không muốn bạn trai mình vất vả nên đã bỏ tiền ra thuê nhà, tuy nhỏ nhưng ấm cúng, hạnh phúc.

Tưởng như những ngày tháng ấy sẽ cứ bình yên mà trôi đi, nhưng chẳng ai lường trước được điều gì cả.

Ngày ấy, Nguyệt Như Ái bận tối tăm mặt mũi lo cho việc mở công ti, cô phải đi khảo sát thị trường, rồi làm các tài liệu...!Hôm đó là một đêm mưa to, Nguyệt Như Ái báo với bạn trai mình có lẽ sẽ không về.

Nhưng thoáng chốc, trời đã tạnh, cô cảm thấy thật may mắn, nhưng ai ngờ khi trở về, đập vào mắt là cảnh tượng cô phải ghi nhớ suốt đời: Bạn trai của cô cùng cô em gái thân yêu đang quấn quít cùng nhau, trên cơ thể cả hai không một mảnh vải che thân.
Nguyệt Như Ái không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, cô mong đợi một lời giải thích từ bạn trai.

Nhưng không ngờ, hắn lại nói :
- Cô nhìn cô xem, quần áo lúc nào cũng lôi thôi luộm thuộm, đi ra ngoài với cô khiến tôi phát ngại.

Xong lúc nào cũng bận bận bịu bịu gì chẳng biết, cũng chẳng thèm quan tâm tôi.

Nhưng ngược lại, em gái của cô, Tiểu Vân đây khiến tôi thật yêu thích.

Sao là chị em mà lại có sự cách biệt đến thế?
- Ôi chị, em xin lỗi… Nhưng mà chúng em yêu nhau thật lòng.

Chị cứ níu người không yêu mình làm gì, mong rằng chị có thể chúc phúc cho em với anh ấy.
Nguyệt Như Ái lúc ấy đã sụp đổ hoàn toàn.

Gia đình cô bị Liễu Đình Giai cướp mất.

Và giờ đây, người mà cô yêu thương nhất, tin tưởng nhất, là chỗ dựa cuối cùng của cô cũng bị Nguyệt Cẩm Vân cướp đi rồi.

Cô bận bịu như lời hắn nói, chẳng có thời gian mà chăm sóc bản thân cũng vì muốn lo cho tương lai cô và hắn một cuộc sống tốt hơn thôi mà….