Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 282




Chương 282: Là tự tôi chuốc lấy

Gương mặt Lê Nhật Linh bị băng bó đến nỗi không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa. Hà Dĩ Phong đau lòng nhưng khi nhìn cô thì cũng cảm thấy buồn cười Gương mặt đẹp như vậy bây giờ giống như bị hủy hoại nhan sắc vậy.

Hà Dĩ Phong thở dài: “Sao em lại biến bản thân thành cái dáng vẻ như thế này? Cô em gái kia của em vừa nhìn đã biết là người tỉnh thần không bình thường. Thế mà em cũng không biết đề phòng một chút”

“Là tự tôi chuốc lấy thôi” Quyết định của bản thân cô không thể trách bất cứ ai được.

“Như này đi, mấy ngày này em đừng về trang viên Lệ Thủy nữa. Cô em gái của em giống như kẻ điên vậy, không an toàn.”

“Nhưng mà…” Nếu như không về trang viên Lệ Thủy thì cô còn có thể đi đâu chứ?

Lê Nhật Linh nghĩ một chút: “Tôi liên lạc với Lan Châu xem sao.”

Cô sờ vào túi áo thì phát hiện điện thoại cũng bị hỏng rồi.

Hà Dĩ Phong vội vã ngăn cản: “Hay là em cứ về trang viên Lệ Thủy đi. Cùng lắm thì tôi ở cùng với em vài hôm là được”

Cô đi tìm Hạ Lan Châu?

€ô ta còn đáng sợ hơn Lê Nhã Tuyết nhiều.

Sự nham hiểm ác độc của Lê Nhã Tuyết đều viết rõ trên mặt, nhưng Hạ Lan Châu làm bạn với Lê Nhật Linh lâu như vậy thì lại luôn giở chiêu trò ở sau lưng. Đến bây giờ Lê Nhật Linh vẫn nghĩ hai người họ là bạn bè thân thiết.

Lê Nhật Linh phì cười, nhẹ giọng từ chối: “Thôi đi, anh chê tiếng xấu trên người tôi chưa đủ nhiều à?”

Tin đồn trước kia với Hạ Huy Thành khó khăn lắm mới lắng xuống được, lại thêm cả Hà Dĩ Phong nữa thì không dễ dàng tẩy trắng như vậy rồi Hà Dĩ Phong có quan hệ thân cận với Lâm Quân, nhỡ đâu có người có dã tâm bán đứng hai người họ thì lúng túng biết bao.

Hà Dĩ Phong vô thức sờ sờ mũi hỏi: “Hay là em ở phòng trọ của tôi đi”

“Tôi vẫn nên về trang viên Lệ Thủy xem sao, tính tình Nhã Tuyết hơi bất thường, tôi sợ xảy ra chuyện”

“Em không cần lo lắng cho cô ta, tôi cho bảo vệ canh chừng rồi” Hà Dĩ Phong giơ bốn ngón tay lên, thoạt nhìn còn tưởng đang thề thốt: “Bốn người đó, đảm bảo không thể xảy ra chuyện”

Lê Nhật Linh trầm ngâm: “Tìm cho cô ấy một bác sĩ đi, cô ấy thay đổi rất nhiều…”

“Được, tôi lập tức sắp xếp một bác sĩ tâm lý qua đó” Hà Dĩ Phong nhìn cô: “Vậy em có cần đến chỗ tôi không?”

€ô do dự, lúc đầu đồng ý đến nhà trọ của Hà Dĩ Phong ở là vì quan hệ không quá thân thiết với Lâm Quân, bất cứ lời đồn đãi gì cô cũng không nghĩ đến. Quan trọng nhất là Hà Dĩ Phong nói căn phòng đó để không, anh ta rất ít khi đến.

Nhưng lần trước cô trở về đó tìm dây chuyền thì phát hiện anh ta đang ở đó.

Điều này chứng minh anh ta đã lừa cô, anh ta vẫn đến căn phòng đó.

Hà Dĩ Phong là anh em tốt của Lâm Quân, cô đến nhà anh ta ở thì không thích hợp cho lắm.

“Bây giờ em đã thành cái dáng vẻ này rồi. Cho dù tôi có là công tử nhà giàu dễ nổi sắc tâm đi chăng nữa thì cũng không thể xuống tay được”

Hà DĩPhong ấm ức trong lòng, không cam lòng nói: “Lâm Quân cũng yên tâm giao em cho tôi rồi, thế mà em lại không yên tâm. Nếu mà em có.

phần tâm tư như này đi đề phòng những người ở xung quanh em thì bây giờ không đến mức khiến bản thân thảm hại như thế này”

Lê Nhật Linh giải thích: “Không phải là tôi đề phòng anh”

“Vậy sao em lại như vậy, không tin tưởng tôi àm Hà Dĩ Phong bực bội muốn chết, không biết anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể kiềm chế tâm tư không nên có của mình. Vậy mà cô lại đề phòng anh ta, cái dáng vẻ nhìn thấu mọi thứ kia, anh ta có cầm thú đến như vậy hả?

Trước đây anh ta cầm thú thì không sai nhưng anh ta phân biệt được rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

“Kẹt… Kẹt…”

Cửa bị hé mở, một cái đầu nhỏ thò vào nhìn dáo dác xung quanh.

Dáng vẻ cô ấy cẩn thận từng tí một, nhẹ chân nhẹ tay như kẻ trộm.

Hai người nghe thấy âm thanh đồng thời quay đầu lại thì đều nhìn thấy cô ấy.