Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 393




Chương 393: Bệnh tình diễn biến xấu

Đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này từ khi sinh ra đã phải sống khổ sở, làm sao Hoàng Ánh có thể để cho nó ngay cả tính mạng cũng bị mất đi được.

Bà ta nhất định phải giữ lại đứa trẻ này.

Nhưng khi Lâm Quân nghe thấy đề nghị của Hoàng Ánh, thì có nói gì anh cũng không chịu ly hôn.

Ghép tủy, anh có thể làm. Cũng có thể tìm tủy trên khäp thể giới cho nó, mặc kể phải trả giá bao nhiêu, anh đều đồng ý.

Nhưng ly hôn thì tuyệt đối không được.

Đây là giới hạn của Lâm Quân Hoàng Ánh không lay chuyển được con trai, không ly hôn cũng được, nhưng bọn họ phải làm một hiệp nghị Đổi với đứa trẻ này, anh nhất định phải chăm sóc cho tốt, cũng nhất định phải cứu được tính mạng của nó, càng phải làm tròn chức trách của một người cha.

Hoàng Ánh không lay chuyển được anh, nên lùi một bước, dưới điều kiện không ảnh hưởng đến đứa trẻ thì có thể không ly hôn.

Nhưng nếu Lê Nhật Linh không chấp nhận nổi đứa trẻ này, vậy thì ly hôn Lâm Quân đồng ý với Hoàng Ánh.

Mà Hoàng Ánh cũng đồng ý với Lâm Quân, trước khi chưa đi tới bước đường cùng, thì không được đem chuyện này nói cho Lê Nhật Linh.

Hai mẹ con ước định với nhau, mỏi bên dùng cách của mình để trói buộc thứ đối phương muốn.

Mà Lâm Thùy Ngọc biết được mẹ Lâm thích loại phụ nữ yên phận nghe lời như Dương Tuyết Nhĩ, nên cô ta thông minh quyết định không làm gì cả, chỉ yên tĩnh ở lại bên cạnh Lâm Niệm Sơ.

Đợi mẹ Lâm sắp xếp tốt hết mọi thứ, làm lớn chuyện này lên, mặc kệ Lê Nhật Linh có thể chấp nhận đứa trẻ này hay không, cô ta đều sẽ nghĩ cách lợi dụng đứa trẻ Niệm Sơ này, khiến hôn nhân hai người họ không được yên ổn.

Nhớ tới sự sỉ nhục mà Lê Nhật Linh đổi với mình cùng với sự tuyệt vọng khi bị ép tới đường cùng ở Lâm Thị ngày đó, cô ta thê nhất định phải trả lại gấp trăm ngàn lần.

Niệm Sơ chính là át chủ bài của cô ta, cô ta sẽ lợi dụng sự tồn tại của Niệm Sơ mà từng chút một xâm nhập vào nhà họ Lâm Người đàn ông Lâm Quân kia xuất sắc như vậy, nếu cô ta đã có cơ hội có được thì tại sao lại không cân chứ?

Huống chỉ Niệm Sơ lại rất biết cố găng, làm rất tốt.

Lần đầu gặp mặt đã tay đấm chân đá, cản xé phun nước miếng vào người Lê Nhật Linh. Lê Nhật Linh chắc chăn sẽ không có cách nào chấp.

nhận được đứa trẻ này.

Mà dù Lê Nhật Linh có thế chấp nhận, thì cô ta cũng sẽ nghĩ mọi cách khiến Lẻ Nhật Linh không thể chấp nhận được nó.

Đứa trẻ ở trong tay cô ta, thì cô ta liền có một con át chủ bài để có thể đứng vững gót chân ở nhà họ Lâm Lâm Quân vội vàng chạy đến.

Lâm Thùy Ngọc nhìn bóng dáng đang vội vàng chạy đến gần của anh, im lặng đè khóe môi mình lại, che giấu sự đãc ý, giả vờ làm bộ dáng sốt ruột: “Tông giám đốc Lâm, cuối cùng anh cũng tới rồi”

Lâm Quần lại chẳng thèm nhìn cô ta một cái, mà trực tiếp nhìn về phía Hoàng Ánh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

Hoàng Ánh nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng kia của con trai thì tức lên, bà ta nghiêng người đi không nói chuyện.

Lâm Thùy Ngọc cũng ngoan ngoãn mà đỡ Hoàng Ánh, không mở miệng nữa Lâm Quân nhăn mày, cực kỳ không kiên nhân “Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

“Đứa trẻ đã được chẩn đoán là bị bệnh bạch cầu, hôm nay bị thương, chảy không ít máu, đến bây giờ văn còn sốt cao chưa hạ.” Hốc mát Hoàng Ảnh đỏ hồng, cháu trai bảo bối của bà ta sao số lại khổ như vậy chứ.

“Chẳng phải có người trông coi sao, sao lại bị thương?” Lâm Quân mắt lạnh chất vấn Lâm Thùy.

Ngọc.

Lâm Thùy Ngọc hoảng hốt trong lòng, nhưng van cổ giả vờ thành bộ dáng không biết gì cả.

“Nói chuyện, đừng có chơi trò giả ngu trước mặt tôi”

“Hôm qua, sau khi anh và cô Linh rời đi, thì cô Linh lại quay lại, nhìn thấy Niệm Sơ ở trong vườn hoa, sau đó cô ấy đụng vào Niệm Sơ, Niệm Sơ.

ngã xuống ngay bên đường cho nên…”

Những lời còn lại, Lâm Thùy Ngọc không nói hết Cô ta sẽ không làm người xấu mà nói xấu Lê Nhật Linh, cô ta để lại cho mọi người một không gian tưởng tượng phong phú, như vô tình nhắc nhở mọi người Lê Nhật Linh độc ác tới mức nào.

Thực ra, ngay khi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ bị thương, Lâm Thùy Ngọc không có nghĩ nhiều như vậy.

Trẻ con thì khó trách sẽ bị đụng đâu té đó lung tung, Lâm Niệm Sơ chỉ là té một cái, bị rách chân chảy chút máu mà thôi, chăc không sao, nên cô ta cũng không để ý.

Nghĩ räng vừa hay để lại chút vết thương trên người làm chứng cứ, để sau này khi Hoàng Ánh nhìn thấy sẽ càng đau lòng cho nó hơn.