Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 288: Tôi không sao!




"Cô đi làm ở đâu?" Thủy Nhi kinh ngạc hỏi, hai ngày nay cô đã không đi làm rồi, chỉ giao phó cho trợ thủ, có chuyện gì liền trực tiếp gọi điện thoại hoặc là gửi mail cho cô. Không ngờ Lý Băng đã đi làm lại, khó trách hai ngày nay cô không nhận được điện thoại hoặc mail của bọn họ, thì ra là đã có Lý Băng ở đó.

"Băng, có phải cô đang ôm đồm toàn bộ công việc của tất cả mọi người không đấy!"

Thủy Nhi thận trọng hỏi, cảm thấy giọng nói đầy bình tĩnh của Lý Băng làm cho người ta phải lo lắng.

Lý Băng liền nhíu nhíu mày, nhìn đống tài liệu chất như núi trước mắt, xoa xoa ánh mắt cay cay, cô cũng không biết nữa, hai ngày nay mỗi ngày đều xử lý tài liệu, mệt mỏi liền nằm ở trên bàn ngủ một lát, tỉnh lại tiếp tục công việc.

Mặc dù mệt chết đi, nhưng lại thấy rất thoải mái, vì không phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

"Ừ, không phải Sính Đình bị ốm sao? Cô giúp tôi chăm sóc cô ấy thì tôi phải giúp cô làm việc chứ, hơn nữa, chỉ là những chuyện linh tinh mà thôi, một mình tôi có thể ứng phó được!"

"Trợ lý Lý, tài liệu này lúc nào thì có thể phê duyệt xong, chín giờ sáng mai tôi phải dùng rồi!"

Một trưởng quan đi tới, nhìn vào đống tài liệu chất như núi trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt gấu mèo 0.0 của cô vì mải mê làm việc. Từ khi biết Lý Băng tới nay, anh chưa từng hoài nghi năng lực làm việc của cô ấy chỉ là lần này hình như cô đã quá liều mạng rồi.

Tài liệu kia là phải hai người mới làm xong, hơn nữa nghe nói, cô ấy còn ôm đồm những tài liệu của người khác nữa, nhìn cô quên ăn quên ngủ vì công việc như thế, ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ có một lát, thấy vậy anh liền cau mày tự hỏi.

Thật không biết cô liều mạng như vậy để làm gì!

"Trưởng quan, chín giờ sáng mai tôi sẽ giao những thứ này cho anh!"

Lý Băng vội vàng đứng lên, vội vàng cúp điện thoại di động không muốn để bọn họ nghe thấy.

“ Tối nay cô lại tính không ngủ sao?"

Nhìn những tài liệu kia, Thu Cẩn liền cau mày, những tài liệu này coi như thức đêm suốt đêm thì cũng rất khó để hoàn thành, hơn nữa hình như mấy ngày nay cô ấy đã không ngủ rồi.

Nếu không phải nghe thủ hạ nói lại, Lý Băng ở chỗ này liều mạng làm việc, thì làm sao anh sẽ tới đây để xem xét, tới đây để đòi tài liệu cơ chứ!

Lý Băng nghiêm túc nhìn Thu Cẩn đáp:

"Trưởng quan yên tâm, tôi sẽ hoàn thành!"

Lý Băng đảm bảo nói, nghe thấy cô quả quyết như vậy..., trong lòng Thu Cẩn liền dâng lên một sự cảm mến khó có thể diễn tả được, liều mạng như vậy, muốn liều chết vì làm việc sao chứ, ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ, lại nói nơi này cũng không ép buộc cô phải làm việc như vậy.

Cô hoàn toàn có thể bàn giao công việc trong tay cho người khác chia sẻ, thật không biết thủ hạ của Mạc Thiên Kình sao lại như thế. Nhưng dù sao Mạc Thiên Kình cũng là lão đại ở nơi này, anh mặc dù ở dưới trướng của anh ta nhưng khi nhìn thấy cô làm việc như vậy, thật sự là có chút không thể tiếp nhận nổi.

"Cô phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, đã ăn cơm chưa?"

Thu Cẩn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn tám giờ, nhưng hình như cô không hề rời khỏi chỗ này, thùng rác cũng không có dấu vết của hộp cơm.

Lý Băng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, cũng đã hơn tám giờ, khó trách mới vừa rồi bụng lại đói như vậy!

Thu Cẩn liền thở dài, nhanh chóng phân phó: "Mau đi ăn đi, đói bụng thì làm sao làm việc được!"

"Trưởng quan, tôi vẫn chưa đói lắm! Ùng ục ~~~"

Lý Băng nghe thấy tiếng bụng của mình sôi lên, lúng túng đỏ mặt, cái bụng này thật khiến cho cô mất mặt mà, tuy nhiên cô vẫn cúi đầu, không hề có ý đi ra ngoài mua đồ ăn.

Thu Cẩn thấy cô vẫn ngồi yên ở đó, liền thở dài nói: "Thôi, tôi đi mua cho cô vậy!"

Coi như là đang phát thiện tâm đi, cũng không thể để cô đói chết được.

"A! Không cần! Để tối nay tôi đi. . . . . ."

Lý Băng vẫn chưa nói hết đã thấy Thu Cẩn rời khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên, Lý Băng nhìn vào là Thủy Nhi gọi đến!

"Băng, sao đột nhiên lại cúp ngang vậy, cô có tới đây hay không?"

"Ừm, mới vừa rồi trưởng quan Thu Cẩn tới đây, vừa đi rồi!"

Lý Băng liền trả lời qua loa, cũng không muốn nói nhiều!

"Cô nói là cái người còn lạnh hơn băng kia ấy hả, so với cô chỉ có hơn chứ không có kém, đúng là băng sơn mỹ nam Thu Cẩn?"

Thu Cẩn năm nay hai mươi tám tuổi, dáng dấp anh tuấn tiêu sái, có thể được tính là cực phẩm trong các mỹ nam, chỉ là bề ngoài quá lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, chỉ cần anh ta liếc một cái, cũng sẽ có cảm giác như bị áp bức, người đàn ông này được coi như là một băng sơn trong truyền thuyết ở cơ quan của bọn họ, anh ta cư nhiên lại đến chỗ Lý Băng làm gì chứ!

"Ừ, có thể chỉ là kiểm tra công việc thôi!"

Lý Băng nhàn nhạt nói, giọng nói không có tí gợn sóng nào, Thủy Nhi liền cau mày hỏi:

"Băng, không phải tối nay vẫn muốn làm thêm giờ đấy chứ, có phải còn rất nhiều việc hay không? Sao tôi cảm thấy giọng của cô đầy mệt mỏi như vậy chứ?"

Thủy Nhi không biết cô ấy có mệt mỏi hay không, nhưng vẫn muốn thử hỏi Lý Băng một chút, chẳng lẽ muốn tự gây mê bản thân trong công việc hay sao?

Nghĩ tới khả năng này, cô liền muốn đi qua đó nhìn một chút!

Lý Băng nghe cô hỏi vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, thấy giọng nói của mình vẫn rất bình thường, không có vấn đề gì cả liền đáp:" Không, lát nữa sẽ tan tầm thôi, một lát nữa sẽ trở về ký túc xá ngủ, Thủy Nhi, tôi còn chút tài liệu chưa xử lý, cứ như vậy nhé, lúc nào rảnh tôi sẽ đến tìm mọi ngươi, chăm sóc Sính Đình cho tốt nhé!"

"Chờ một chút, Băng, tôi quên chưa nói cho cô biết, Mạc Thiên Kình đã bình an trở về rồi !"

Thủy Nhi vội nói, rất may là Lý Băng chưa cúp điện thoại, nếu không liền uổng phí một phen nước bọt rồi!

Lý Băng nghe Thủy Nhi nói vậy, thân thể liền chấn động, ngay sau đó trên mặt liền nở nụ cười.

"Vậy thì tốt quá, anh ấy trở lại là tốt rồi!" Trở lại là tốt rồi! Vì thế mà cô có thể giảm khổ sở đi một chút !

Lý Băng cảm giác mình như trút được gánh nặng, thoải mái hơn rất nhiều, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống rồi.

Mạc Thiên Kình không có chết, vậy thì cô đã có thể đối mặt với Sính Đình rồi, có thể không cần tự trách bản thân như vậy nữa. Nhưng còn những người đó, bọn họ đã chết thật rồi, không còn cơ hội để trở về nữa!

"Belle cũng không có chuyện gì đâu!"

Thủy Nhi liền bổ sung một câu! Cô có thể đoán được vẻ mặt của Lý Băng hiện giờ, cô cũng biết chuyện này là một gánh nặng ở trong lòng của cô ấy, vô cùng khó chịu, tuy nhiên cô vẫn hi vọng cô ấy có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

"Ù, tôi bận lắm, khi nào rảnh sẽ đi tìm mọi người!"

Lý Băng liền cuống quít cúp điện thoại, nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống, bản thân cô không biết đã cố gắng chịu đựng bao lâu chỉ biết khi nghe tin Mạc Thiên Kình trở lại mà Belle cũng không có chuyện gì thì cảm thấy đỡ đau khổ hơn rất nhiều.

Cái này chắc được gọi là quan hệ máu mủ!

Thu Cẩn đứng ở cửa, mày nhíu lại, nhìn cô gái ở bên trong đang nước mắt lưng tròng, không biết nên tiến hay lùi, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rất muốn quan tâm đến cô, hơn thế lại còn đi mua cơm cho cô nữa!

Lý Băng hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình chăm chú, liền ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Thu Cẩn đang đứng ở cửa, nên vội vàng lau khô nước mắt, không biết mình khóc vì nguyên nhân đã biết bọn họ được bình an hay vì nguyên nhân mắt của cô giờ phút này thật rất buồn ngủ.

"Trưởng quan!"

Lý Băng liền đứng lên chào, Thu Cẩn đi tới nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ lại gần đưa cơm cho cô.

"Ăn cơm đi!"

Giọng nói lạnh lùng, không có tí nhiệt độ nào, khác hoàn toàn với vừa rồi.

"Cám ơn!" Lý Băng liền nhận lấy cơm hộp, sau đó đi lấy tiền trả anh.

"Không biết là mất bao nhiêu tiền để tôi trả cho anh, thật rất cám ơn trưởng quan, quan tâm đến cấp dưới như vậy!"

"Không cần, đây là tôi mời cô!" Thu Cẩn liền cau mày, nhìn cô đang bới đất lật cỏ hình như không tìm thấy tiền đâu ?

"Thật xin lỗi, trưởng quan, tôi quên mang ví đi rồi!"

Lý Băng nhìn lại hầu bao chỉ còn hơn mười đồng của mình, liền cúi đầu nói, thật là ngại quá!