Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Chương 91: Sự thật vô cùng thất vọng




Cố Nam Nam theo phản xạ lùi về sau, hơi phòng bị nhìn hắn, “Anh có ý gì?”

Mặc Lệ Tước bễ nghễ nhìn cô sâu sắc, “Hãy ở lại đêm nay.”

Nói xong đến chính hắn cũng phải dừng lại, tại sao lại nói ra như vậy, thế nhưng còn có chờ mong.

Hắn đang chờ mong tình yêu sao?

Cố Nam Nam không nhìn hắn một cái, vươn tay mở cửa.

Hắn nhanh chóng giam cầm cô trong lồng ngực, không gian ban đầu đã hạn hẹp lại còn ngột ngạt hơn bởi vì hai người đang chen chúc trên cùng một vị trí.

“Anh muốn làm gì?” Giọng nói Cố Nam Nam lạnh dần, ban đầu cho rằng hắn mang cô rời đi chỉ là xuất phát từ hảo tâm, không ngờ lại còn có dụng ý khác.

Quả nhiên, đối với cầm thú suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không thể chờ mong điều gì.

Còn muốn nói cảm ơn hắn.

Điều này hoàn toàn không cần thiết nữa.

Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào tai cô, ướt át gợi cảm, “Tôi đã rất rõ ràng, ở lại đây.”

“Tại sao tôi phải nghe lời anh, anh là gì của tôi?” Cố Nam Nam nhìn chằm chằm hắn, không sợ chết đối mặt với hắn.

"Cô nghĩ sao?” Ngón tay thon dài của hắn nghịch tóc cô, “Không biết cách xưng hô ‘ bạn giường ’ này cô còn thích không?”

Cố Nam Nam hạ ngực xuống, đẩy hắn ra, cười nhạo, “Nghe có vẻ hay đấy, rất đáng tiếc chị đây không phụng bồi.”

Cô đẩy cửa xe ra bước xuống, đi được một bước, nơi cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, Cố Nam Nam dừng lại cúi người, nơi mắt cá chân bị sưng lên rất to, vừa rồi lúc chạy không cảm giác được gì.

Cô hơi cau mày, không chút ngần ngại đi tiếp về phía trước.

“Cố Nam Nam, cô điên rồi.”

Mặc Lệ Tước xuống xe bước ba bước đến giữ chặt lấy cô, “Lúc này, còn muốn bướng bỉnh?”

Cố Nam Nam khẽ cắn cánh môi, ném tay hắn ra, “Liên quan gì đến anh? Mặc Lệ Tước, anh cho rằng anh thanh cao chỗ nào, sở dĩ mang tôi rời đi là vì muốn thân thể tôi không phải sao?”

Cô tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu.

“Ngay cả khi vừa rồi anh giúp tôi, tôi cũng sẽ không quên những gì mà anh đã làm với tôi, Mặc Lệ Tước, ngay cả khi anh làm nhiều hơn, tôi cũng sẽ không cảm kích anh, đừng quên trong lòng tôi biến thành cái dạng này, cuối cùng là lỗi do ai?”

Cô tiếp tục đi về phía trước, khập khiễng.

“Người phụ nữ này!” Ánh mắt hắn sâu thẳm, chân thon dài bước vài bước đi đến trước mặt cô, không chút do dự đã bế cô lên đi về phía xe.

“Anh làm gì vậy, buông tôi ra!”

“Không muốn chân bị phế thì câm miệng cho tôi.”

“Anh……” Cố Nam Nam ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt băng sương của hắn, lời nói đến bên miệng phải chậm rãi nuốt trở về, nỗi đau lòng nhuộm trong ánh mắt hắn vừa rồi rốt cuộc là như thế nào?

Là đang đau lòng cô sao?

Không không không, sao có thể!

Cô chẳng qua chỉ là công cụ để hắn tiết dục…… Mà thôi!

“Mặc Lệ Tước, anh……”

“Muốn gặp Lệ tiên sinh của cô, thì câm miệng cho tôi.” Hắn trầm giọng cảnh cáo.

Tâm trạng hắn bây giờ rất tồi tệ, rất khó chịu, đều là bởi vì người phụ nữ bên cạnh này.

Thật ra hắn có thể không để tâm, nhưng không biết vì sao ——

Đến hắn cũng không rõ ràng chính mình.

Nỗi lo lắng không thể diễn tả này rốt cuộc là như thế nào?

Nghe có thể gặp Lệ tiên sinh, Cố Nam Nam thật sự im lặng.

Tùy ý để hắn ôm lên xe, giúp cô thắt kỹ dây an toàn, sau đó khởi động xe rời đi.

Đi đến một tòa lâu đài màu trắng tinh khiết mang phong cách cung đình, xe ngừng ở cổng lớn màu trắng được quấn quanh bởi từng khóm hoa đằng, “Người cô muốn tìm đang ở bên trong.”

Mặc Lệ Tước ôm cô xuống đặt ở cửa.

Xoay người muốn lên xe.

Cố Nam Nam mở miệng, “Anh phải về sao?”

“Như thế nào? Nhanh như thế đã luyến tiếc tôi rồi?” Hắn cười nhạt.

Cố Nam Nam ngẩn ra, nhanh chóng dời đi ánh mắt, “Anh bớt tự luyến, tôi ước gì anh tránh xa tôi một chút.”

“Tạm biệt.”

Cố Nam Nam hướng đến bóng dáng của hắn chậc lưỡi, tuôn hai chữ, “Không tiễn.”

Chỉ là cô không nghĩ rằng lời tạm biệt từ trong miệng hắn lại đến nhanh như vậy.

Cố Nam Nam sau khi được quản gia nghênh đón đi vào thì rất ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ở đại sảnh.

Không nhìn thấy Lệ tiên sinh cô có chút lo lắng.

Quản gia là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông rót cho Cố Nam Nam một ly nước trái cây, cung kính mở miệng, “Tiên sinh đang ở bể bơi, xin cô Cố hãy kiên nhẫn chờ đợi!”

“Được, cảm ơn chú!”

“Cứ gọi tôi là Phúc Bá.”

Sau khi quản gia rời đi, Cố Nam Nam im lặng uống nước trái cây, chờ người đó đến.

Chỉ một lát sau, quản gia lại lần nữa tiến vào, “Cô Cố, tiên sinh cho gọi cô lên phòng trên lầu đợi ngài ấy, xin đi theo tôi.”

“Um.”

Mặc dù không biết là tình huống gì, Cố Nam Nam vẫn im lặng đi theo quản gia lên lầu.

Quản gia mở cửa, đứng sang bên cạnh, “Tiên sinh bảo cô Cố hãy chuẩn bị sẵn sàng, tiên sinh lập tức sẽ đến!”

“Được rồi, tôi đã biết.”

Vào phòng Cố Nam Nam không thể không cảm khái lần nữa, kẻ có tiền chính là không giống nhau, toàn bộ trang trí phòng ngủ đều là sắc màu lạnh, kết hợp đen trắng, đẹp đẽ sang trọng, có phải biến thái có thói ở sạch đều thích phong cách này hay không?

Hơn nữa phòng ngủ có thể so với toàn bộ nhà cô, còn có một cái hồ bơi trong nhà khoa trương.

Cố Nam Nam ngồi trên sô pha, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của quản gia, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng, chính là chờ lâm hạnh phải không?

Cô nhìn mắt cá chân mình, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Ngay cả khi bị thương, chuyện nên làm vẫn phải làm, ai bảo người ta là kim chủ chứ!

Cố Nam Nam tắm xong, từ phòng tắm đi ra, cảm giác miệng khô khốc, cô đi đến phòng khách ở phòng ngủ rót ly nước, lại phát hiện có một người đang ngồi trên sô pha phòng khách, đưa lưng về phía cô, chỉ lộ ra cái đầu. Trong tay cầm một chiếc ly chân dài, chất lỏng màu đỏ trong ly lắc lư tạo ra vòng gợn sóng, người đàn ông ngửa đầu nhấp một ngụm.

Cố Nam Nam nuốt nước bọt, giọng nói khó xử, “Là Lệ tiên sinh sao?”

Mặc dù đã gặp mặt hai lần, nhưng cũng chỉ là hừng hực hai mắt, thậm chí đến ngoại hình cũng không nhớ rõ, nhưng hiện giờ người ở trước mặt này, hẳn là Lệ tiên sinh đi!

Người đó không nói, tiếp tục nhấp rượu vang đỏ.

“……” Không trả lời? Tại sao?

Cố Nam Nam cẩn thận tiến lên phía trước hai bước, “Cái đó xin hỏi……”

Người ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô bỗng nhiên xoay người, mỉm cười tao nhã với cô, “Cô Cố, đã lâu không gặp!”

Còn cố tình kéo dài âm điệu.

“Anh, anh……!!!” Cố Nam Nam nhanh chóng lùi về sau hai bước, khăn tắm đập vào bức tường lạnh lẽo, chân bị va đập lần nữa, cô nhíu mày, vẻ mặt khiếp sợ, "Tại sao vẫn là anh?”

Đến gặp Lệ tiên sinh, năm lần bảy lượt người nhìn thấy đều là Mặc Lệ Tước, điều này làm cho cô có một loại dự cảm không lành, hay là, hay là ——

Hắn nhẹ vươn khóe miệng, không nhanh không chậm, “Nhìn thấy Lệ tiên sinh mà em mong chờ, chính là loại biểu cảm si ngốc này sao?”

Cố Nam Nam không màng mắt cá chân đau đớn, đi đến trước mặt hắn, lạnh giọng chất vấn, “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Mặc Lệ Tước, rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?”

Tại sao Mặc Lệ Tước lại là Lệ tiên sinh, rõ ràng người lần trước cùng cô gặp mặt căn bản không phải là hắn.

"Hửm?” Thoạt nhìn tâm trạng hắn rất tốt, “Tôi không giấu giếm điều gì cả!”

Hắn buông cái ly, vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực, cười dịu dàng, “Cô Cố, khó có được cảnh đẹp ngày tốt, sao không cùng tôi cộng độ đêm đẹp??”

Cố Nam Nam không tình nguyện, vùng vẫy, “Mặc Lệ Tước, anh tốt nhất giải thích mọi chuyện rõ ràng cho tôi!”

“Chuyện đã rất rõ ràng, còn cần giải thích gì chứ?” Tay hắn từ đỉnh đầu cô dời xuống cách khăn tắm vuốt ve bên eo cô, "Mặc như vậy, là muốn quyến rũ tôi sao?”

“Tôi không có!” Sắc mặt Cố Nam Nam hơi ửng hồng, mặc dù cô đã nghe lời Lệ tiên sinh chuẩn bị trước, nhưng bây giờ từ trong miệng Mặc Lệ Tước nói ra, lại biến thành một ý tưởng khác, có vẻ như cô đang thật sự quyến rũ hắn.

“Không có? Thế em mặc như vậy là muốn quyến rũ ai?”

Tâm trạng Cố Nam Nam trở nên rất tồi tệ, “Ngay cả khi quyến rũ ai cũng sẽ không quyến rũ anh.”

“Không muốn quyến rũ tôi? Em xác định?” Giờ phút này, ánh mắt hắn trở nên thâm tình chân thành.

“Mặc Lệ Tước, tôi chỉ muốn biết anh đang làm gì, tại sao phải dùng loại thủ đoạn bất tài này để đào bẫy khiến tôi rơi vào.”

Cố Nam Nam bây giờ đã rất chắc chắn, căn bản không có Lệ tiên sinh chó má nào cả, từ lúc bắt đầu chính là do Mặc Lệ Tước tự biên tự diễn một tuồng kịch.

Người đàn ông này, thật đáng sợ.

Mặc dù trước đó vẫn luôn biết hắn lợi hại, nhưng bây giờ, Cố Nam Nam cô đã tăng thêm cái nhìn đối với hắn, không thể dùng đáng sợ đơn giản để mà đo lường hắn, hắn như một con quỷ trốn thoát khỏi địa ngục, mang theo một màu đỏ tươi tàn ác và khát máu, một chút nuốt chửng người khác hầu như không còn gì.

Không thể tiếp cận hắn, nếu không sẽ thật sự bị nuốt chửng.

“Đào bẫy? Đừng nói khó nghe như thế, thật ra em đã không thể chạy thoát khỏi tôi trước.”

Cả người Cố Nam Nam run nhẹ, trong mắt chứa nhiều sợ hãi, “Anh, muốn như thế nào?”

“Tôi muốn em.” Hắn thẳng thắn không cố kỵ.

“Anh mơ tưởng!”

"Chậc chậc!” Ánh mắt hắn lạnh đi, “Đừng tuyệt đối như thế, đêm tân hôn của chúng ta đều đã qua, bây giờ còn mơ tưởng gì chứ?” Ánh mắt lạnh lẽo, những khớp xương tay rõ ràng vỗ nhẹ lên gò má thanh tú trắng nõn của cô, “Đừng quên, chúng ta đã kết hôn.”

Những lời nói vân đạm phong khinh của hắn như một thanh kiếm sắc bén hung hăng cắm vào tim cô.

Cô hung tợn nhìn chằm chằm hắn, tuôn ra ba chữ từ trong kẽ răng, “Đồ vô sỉ!”

“Mỗi lần em đều có thể dễ dàng chọc giận tôi. Cô Cố, biết chọc giận tôi sẽ có kết cục gì không?”

Tay hắn chạm đến lưng cô, từ từ tiến đến ngực, kéo một cái, khăn tắm của Cố Nam Nam bị Mặc Lệ Tước kéo khỏi người ném văng ra rất xa, quay người lại rắn chắc đè cô trên sô pha, khóe miệng mang theo nụ cười mê chết người không đền mạng, “Tựa như bây giờ!”

Khăn tắm trên người đã không còn, toàn bộ cơ thể trơn bóng của Cố Nam Nam rơi vào trong mắt Mặc Lệ Tước, hai tay cô che trước ngực, khuôn mặt ban đầu đã ửng đỏ lại càng ửng đỏ hơn, “Mặc Lệ Tước, anh buông tôi ra!”

Mặc Lệ Tước không quan tâm đến, cởi bỏ thắt lưng rồi kéo khóa kéo xuống, không có bất cứ màn dạo đầu nào, mãnh liệt xỏ xuyên qua cơ thể cô.

Nỗi đau đớn sống không bằng chết làm sắc mặt cô tái nhợt.

Ma quỷ, người này chính là ác ma sống nơi vực sâu của địa ngục, không có trái tim, chỉ có vô tình tàn nhẫn.

Cô nghiến răng sau một đợt lại một đợt va chạm của hắn, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cánh môi bị cô cắn đến chảy cả máu, cô bất lực khẩn cầu, “Mặc Lệ Tước, coi như là tôi cầu xin anh, hãy thả tôi đi! Tiền thiếu anh tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Khuôn mặt đẹp trai của hắn không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt lạnh băng, cơ thể vận động mãnh liệt, ngày càng dữ dội, ngày càng mạnh hơn, cho đến khi cô ngất đi……