Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 118: M muốn anh ôm thì anh sẽ ôm




  • Editor: Hồng Phan – Virgo
  • Beta: Stuki^^
Trì Hoan đợi một hồi lâu cũng không thấy Mặc Thời Khiêm cử động, đang muốn xoay người giục hắn thì một giây kế tiếp, thắt lưng liền bị tay của Mặc Thời Khiêm nắm, cả người liền lui về phía sau, một thân trần trụi dán tại ngực của hắn.

Một nụ hôn ấm áp liên tiếp rớt trên đỉnh đầu cùng vai của Trì Hoan.

Mặc Thời Khiêm hôn càng ngày càng gấp gáp, mỗi chỗ hắn hôn qua đều lưu lại vết tích không sâu thì cạn, hô hấp nóng bỏng rơi vào trên da thịt của cô nhưng lại thấp đến nỗi giống như là ảo giác thở dốc mơ hồ.

Trì Hoan bối rối: “Mặc Thời Khiêm”

Mặc Thời Khiêm một lần nữa để cho lưng của Trì Hoan dựa vào tủ quần áo, sau đó cúi đầu hôn cô một cách chăm chú, giống như là bị mê hoặc vậy.

Cô lại bị bao vây nữa rồi.

Phía sau của Trì Hoan là tủ quần áo, Mặc Thời Khiêm một tay vịn hông một tay lại giữ gáy của cô, hôn môi của cô, cằm của cô, cổ của cô rồi đến xương quai xanh, bao gồm cả mềm mại phía dưới xương quai xanh.

Giống như là mê luyến mỗi tấc da tấc thịt của cô.

Trì Hoan không có cách nào giãy dụa, cũng không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể để mặc cho hắn hôn.

Tay của cô để chỗ nào cũng thấy không thích hợp, vì vậy cứ dừng ở không trung, toàn thân của cô đều căng thẳng, cứ như thế cảm nhận môi lưỡi của hắn.

Giác quan mâu thuẫn mãnh liệt với thân thể, bị nam nhân xâm chiếm mà không có năng lực phản kháng thật giống như cảm giác bị chúa tể khống chế.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn hào hển lại rối loạn, lúc hắn tăng thêm lực đạo cô còn cảm thấy được hắn có vẻ mất khống chế.

Để cho Mặc Thời Khiêm mất khống chế đối với cô là một loại thành tựu, bởi vì nhìn qua hắn có vẻ là nam nhân có lực tự kiềm chế cực cao.

Thế cục cứ như vậy mất khống chế.

Mặc Thời Khiêm một khi đã mất khống chế thì Trì Hoan càng không thể khống chế được cục diện.

Đến cuối cùng, cô không tránh khỏi bị nam nhân đè mà làm một lần.

Trung gian còn có người giúp việc gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Lần này hắn giống như là bị cái gì kích thích vậy, phá lệ hung hăng, một chút lại một chút đụng vào chỗ sâu nhất của cô, hận không thể nhiều lần đưa hắn hoàn toàn xuyên qua.

Làm cho Trì Hoan vừa khóc vừa cầu xin hắn, vậy nhưng Mặc Thời Khiêm cũng vẫn chậm chạp không có kết thúc, cũng không có chút nào ý tứ ôn nhu.

Chờ hắn rốt cuộc thỏa mãn, Trì Hoan tức giận liền giơ tay muốn đánh hắn.

Mặc Thời Khiêm tay mắt lanh lẹ, đem cổ tay của cô chặn lại giữa không trung, chân mày cau lại, giọng nói thật thấp, trong lúc vui vẻ còn không có tản bớt tia gian tà: “Tay không sợ đau?”

Tay cô nơi nào thì không đau? Mới vừa rồi, trong suốt quá trình, bất kể hắn đắm chìm điên cuồng như thế nào cũng đều không quên chế trụ tay cô, nếu như bình thường có lẽ bộ ngực cùng lưng của hắn đã sớm bị cô cào cấu mà chằng chịt vết thương rồi.

Gò má của Trì Hoan đều hồng cả lên, giận đến mức không lựa lời đã nói: “Mặc Thời Khiêm, nhu cầu của anh có thịnh vượng quá hay không, lúc trẻ làm quá nhiều coi chừng về già thận sẽ hư”.

Nhu cầu của hắn mạnh mẽ thật, nếu như cô không cho hắn, tùy thời hắn đều có thể phát tình với cô. Hắn chính là thanh niên đói khát, rõ ràng tối hôm qua mới … Ban ngày hắn còn có thể điên cuồng như vậy.

Người giúp việc vừa gõ cửa khẳng định sẽ biết bọn họ ở bên trong làm cái gì!

Nam nhân cúi đầu hôn cái mặt hồng hồng như trứng của cô, không nhanh không chậm thu dọn bãi chiến trường bừa bãi, môi mỏng ghé vào tai của cô mà phun ra hơi thở mập mờ, cười nhẹ nói: “Trì Hoan, em thật sự hy vọng anh không động lòng một chút nào khi thấy em không mặc quần áo sao?”

Hắn còn lý luận?

Trì Hoan đột nhiên nghĩ tới, tại quán rượu Ôn Hải, cô uống thuốc bị hắn đè trong bồn tắm chứa nước lạnh suốt một đêm, lúc đó cô nhìn thấy hắn đụng cũng không đụng lấy một sợi tóc của cô, thật sự làm cho cô hoài nghi chính mình có phải hay không không có mị lực nữ nhân.

Trì Hoan nhìn động tác cẩn thận mặc quần áo cho cô của Mặc Thời Khiêm: “Em khi nào không mặc quần áo, phía dưới em có mặc quần, phía trên cũng đang mặc bra, anh ít kiếm cớ một chút, lần trước anh cũng xem thấy hết trơn của em, cũng không phải là không có phản ứng sao?”

Hắn thấp mắt liếc cô một cái, trên môi mang một ít cười: “Anh không có phản ứng, em rất thất vọng?”

“Anh không biết xấu hổ”.

Có lẽ là phải chú ý tay của cô đang bị thương, lúc mặc quần áo cho cô, động tác của Mặc Thời Khiêm có thể gọi là ôn nhu, nhất là so với vừa nãy hung mãnh cùng hoang dã lại đặc biệt ôn nhu.

Mặc xong áo lông, lại lấy tóc của cô ở trong áo ra mới nói: “Đi xuống ăn cơm.”

“Em đau hông, chân cũng đau”.

Mặc Thời Khiêm nâng mặt của Trì Hoan lên, ngón tay ma sát cằm của cô, giọng nói cười cười: “Lúc trước anh thế nào lại không phát hiện, em thế mà cũng thích làm nũng.”.

Trì Hoan nhiều nhất chỉ làm nũng ở trước mặt của Diêu tỷ cùng Du Nhiên, những lúc khác, hoặc là giả bộ, hoặc là duy trì hình tượng của cô ở trước mặt giới truyền thông.

Trước mặt Trì Yên chỉ có đâm chọt, trước mặt Mạc Tây Cố lại càng không phải nói.

Cô ở trước mặt Mạc Tây Cố là hiểu chuyện nhất, cho dù có làm nũng cũng đều cẩn thận từng li từng tí.

Trì Hoan nắm chặt lấy mặt, mất hứng xoay người.

Còn chưa đi ra được hai bước, phía sau liền bị nam nhân đuổi kịp ôm ngang, hắn ở trên đỉnh đầu của cô nở nụ cười nhạt nhòa: “Em muốn anh ôm thì anh sẽ ôm”

“Em chỉ là muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới xuống lầu”.

Rõ ràng là khẩu thị tâm phi nhưng Mặc Thời Khiêm tự nhiên cũng lười phơi bày, chỉ ôm lấy cô hướng bên ngoài phòng quần áo đi ra, xuống dưới lầu.

Người giúp việc đã có tuổi, nhìn hai người trẻ tuổi miệng cứ dinh dính có điểm cay mắt, ban ngày tại phòng để quần áo liền …

Ho khan mấy cái mới cầm điện thoại của Trì Hoan đưa lên: “Trì tiểu thư, mới vừa rồi điện thoại của cô vang lên mấy lần, hẳn là có người gọi điện thoại cho cô, cô có muốn nhìn xem không, lỡ có chuyện gì quan trọng”.

Tay của Trì Hoan không thể cầm, Mặc Thời Khiêm buông tay xuống, một tay nhận lấy điện thoại di động, đồng thời lại thanh thanh đạm đạm nói: “Nói nhà bếp bưng thức ăn lên phòng ăn”.

“Vâng”.

Trì Hoan nói cho Mặc Thời Khiêm biết mã khóa màn hình, hắn mở nhật ký cuộc gọi ra, có hai cuộc gọi nhỡ, đều không có lưu tên.

Vẻ mặt cô chợt lạnh, cả hai dãy số điện thoại này cô đều biết.

Mặc Thời Khiêm tự nhiên cũng biết, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Có muốn gọi lại hay không?”

Trì Hoan liếc hắn một cái: “Gọi lại cho số thứ 2”

Nam nhân thấp mắt nhìn cô, thần sắc hay ánh mắt đều là nhiệt độ nhàn nhạt nhưng rõ ràng là không vui.

Trì Hoan nhìn hắn: “Tại sao chưa gọi?”

Mặc Thời Khiêm không có lên tiếng, ngón tay bấm bấm điện thoại gọi lại.

Bên kia rất nhanh thì tiếp chuông.

Mấy giây sau, vang lên âm thanh thật thấp của Mạc Tây Cố, giọng điệu của hắn khàn khàn mà mệt mỏi: “Trì Hoan”.

Trì Hoan thỉnh thoảng ngước mắt, liền đụng đến tầm mắt của nam nhân không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm cô.

Trì Hoan giọng điệu bình thản: “Có chuyện gì sao?”

Bên kia trầm mặc mấy giây, “Mẹ tôi nói tay của cô bị bỏng”

“Đúng thế”.

Không khí lại an tĩnh trong chốc lát, Mạc Tây Cố mới nói tiếp: “Xin lỗi”.

Trì Hoan thản nhiên nói: “Tay của tôi bị bỏng cùng mẹ anh không có liên quan, chẳng qua nếu như anh có thể khiến cho mẹ anh đừng quấy rầy tôi nữa, tôi liền chân thành cảm ơn anh”.

“Ừ, tôi thay cô nói cho bà ấy”.

Thanh âm của Mạc Tây Cố rất lác đác, có thể tưởng tượng ra hắn bây giờ tâm tình xuống dốc mà chán chường như thế nào, sự tình của Tô Nhã Băng đoán chừng làm cho hắn chịu đả kích không nhỏ.

“Còn có chuyện gì khác không?”

“Cô thật ở cùng một chỗ với Mặc Thời Khiêm sao?”

Trì Hoan cười một cái “Anh sẽ không phải vỡ mộng với Tô Nhã Băng rồi, bây giờ quay lại theo đuổi tôi đi?” Có liên quan