Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 122: Không ngại đút cho em ăn




Edit: Cẩm Quỳ

Beta: Stuki^^

Trì Hoan không muốn để ý đến hắn, không muốn nói chuyện cùng hắn, nhìn hắn đã cảm thấy tức giận rồi.

Cô đứng dậy, cũng không thèm nhìn hắn, vòng qua hắn muốn rời đi.

Nhưng còn chưa đi qua hắn, cánh tay liền bị kéo lại, sau đó trực tiếp ngã vào trong ngực hắn.

Cô giãy giụa, nhưng tay nam nhân từ phía sau vòng qua hông của cô, đưa cả người cô giam cầm trong lồng ngực, trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói trầm trầm: “Cho nên, em là đang cáu kỉnh với anh?”

Mặt cô vẻ đầy khó chịu: “Anh buông ra cho em!”

Mặc Thời Khiêm làm sao có thể buông cô ra, không nhanh không chậm ôm lấy cô ngồi xuống, đặt cô trên đùi của mình: “Nói rõ ràng! Rốt cuộc phát cáu vì cái gì?”

Cô phát cáu vì cái gì?

Mình đã làm gì chuyện trái lương tâm mà chính mình không rõ ràng sao?

Cô là một diễn viên cũng không có giống hắn diễn tự nhiên như vậy.

Trì Hoan ban đầu còn không có cảm giác mình tức giận, hoặc có lẽ là không có ý thức được mình đang tức giận.

Vào lúc này bỗng cảm giác mình giận đến chỉ kém không có đánh người, nhất là còn bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, trừng hai mắt tức giận gầm nhẹ: “Anh buông lỏng ra cho em!”

Cánh tay của nam nhân vẫn không nhúc nhích.

Trì Hoan bị cái vẻ mặt tỉnh táo lạnh nhạt này quét một vòng giống như đang nhìn tiểu nữ nhân xù lông chọc cho điên lên: ” Rốt cuộc anh có nghe hiểu tiếng người hay không?”

Đôi mắt sâu thẳm của nam nhân nhìn chằm chằm vào cô, nhàn nhạt hỏi: “Em với ba em gây gổ lại giận cá chém thớt lên anh?”

Bình thường Trì Hoan có chút tính khí của đại tiểu thư cùng với tiểu nữ nhân, nhưng không lớn lắm.

Bộ dạng giận không kiềm chế được như vậy không thường gặp.

“Em không nổi giận, anh mau buông tay của anh ra!”

Cô nói thế nào đi nữa hắn cũng không có ý muốn buông tay, Trì Hoan theo bản năng giãy giụa, thậm chí muốn từ trong ngực của hắn thoát ra ngoài.

Thân thể của nữ nhân vốn là mềm mại, nhiệt độ trong thư phòng ấm áp thoải mái, cho nên hắn mặc không nhiều, chớ nói chi là Trì Hoan bây giờ đang ngồi ở trên đùi hắn, thân thể lắc một cái liền động chạm đến hắn…

Va chạm tới lui như vậy mấy lần, rất nhanh thì có phản ứng.

Trì Hoan bỗng nhiên cũng cảm giác được, một khuôn mặt nhỏ nhắn từ đỏ biến thành đen, lại từ đen chuyển thành đỏ, đơn giản là cô không thể tin hắn hôm nay còn có thể…

Tối hôm qua ở trên giường hắn đè cô ra không biết làm mấy lần, buổi trưa hôm nay tại phòng quần áo còn gần như thô bạo muốn cô một lần nữa.

Hạ thân nam nhan “Ý chí chiến đấu sục sôi “, gương mặt đẹp trai ngược lại vẫn như cũ, ung dung lạnh nhạt, duy chỉ có giọng nói trầm thấp khàn khàn không còn như cũ, tiết lộ hắn đang nhẫn nại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Nếu em lại tiếp tục xoay, em muốn ăn cơm cũng chỉ có thể chờ đến khi anh ăn xong.”

Cái ăn này đại biểu cho cái gì… Không cần nói cũng biết.

Mặt của Trì Hoan đỏ trắng lần lượt thay nhau, nhưng thật không dám cử động nữa, gương mặt đỏ bừng có thể nhỏ máu ra, lại phá lệ đáng yêu.

Cô ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của nam nhân, cắn môi hỏi: “Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ những chuyện này thôi sao? Là bởi vì khi ở chung một chỗ với Lương Mãn Nguyệt, cô ấy chưa thoả mãn anh mà em lại làm anh vui thích, cho nên anh mới ở chung với em, mới đối tốt với em?”

Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn cô, môi mỏng cong lên, lộ ra ý cười.

Thấy nam nhân không nói lời nào, mày liễu nhăn lại: “Nói chuyện đi, câm rồi sao?”

Hắn khẽ gật đầu: ” Ừ, thật sự cô ấy chưa thoả mãn được anh.”

Trì Hoan lại lần nữa cắn môi, không có lên tiếng.

Nam nhân giọng điệu không thay đổi, nói theo: ” Em đích xác làm anh vui thích.”

Sắc mặt của Trì Hoan tiếp tục khó coi nhìn hắn.

Hai phiến môi mỏng của hắn mân lên đường cong mờ, âm thanh có chút lười biếng: “Nhưng mà nói trong đầu anh đều là những chuyện này, có phải có chút oan uổng hay không?”

Cô cúi đầu, mắt liếc thật nhanh tới chỗ nhô cao của nam nhân, mặt nhăn nhó nói: “Oan uổng? Trước tiên anh… Làm nó rũ xuống đi!”

Ở chỗ kia, cô liếc mắt nhìn, tim đập rộn lên không nói ra được, cả người trên dưới lúng túng không biết để tay chân vào đâu.

Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm khuôn mặt thẹn thùng lên chỉ kém không có bốc khói của cô, nụ cười nhạt: “Anh không có cách nào khiến nó đi xuống.”

“Anh…”

Hắn cúi đầu đến gần cô mấy tấc, hơi thở phun vào trong lỗ tai của cô, ngay cả giọng nói đều mang theo ảo giác gợi cảm dụ dỗ: “Em có thể làm nó đi xuống, em mau làm đi.”

Trì Hoan không suy nghĩ bật thốt lên một câu: “Tay em bị thương thành như vậy, anh bắt em làm sao làm?”

Mặc Thời Khiêm chân mày hơi cau lại, tầm mắt rơi vào gò má đỏ bừng của cô, không có lên tiếng.

Trì Hoan cảm thấy hắn đang ngó chừng mặt của mình, có lẽ hắn chính xác là nhìn chằm chằm môi của cô.

Âm thanh của cô nhất thời sắc nhọn: “Mặc Thời Khiêm, anh đừng có mơ, anh thật là xấu xa!”

Nếu như tay cô có thể dùng, cô muốn đem nó bẻ gãy!

“Chán ghét anh? Anh nói gì sao?” hắn buồn cười nhìn cô: “Trì Hoan, đầu óc em đang suy nghĩ gì vậy?”

Trì Hoan: “…”

Cô nghiêng mặt, nghĩ muốn từ trên người hắn đi xuống nhưng lại không dám xoay, hơn nữa cô phát hiện nam nhân này không có chút nào nghe lời, bá đạo ngang ngược.

Vừa vặn dì Lý bưng thức ăn đến gõ cửa.

Trì Hoan lập tức quay đầu, buồn bực nói: “Anh còn không buông em ra.”

Mặc Thời Khiêm vòng tay ôm lấy hông của cô, rất bình thản nói: “Đi vào đi.”

Dì Lý bưng thức ăn đi tới, liếc mắt liền thấy bọn họ ” ngồi thân mật” chung một chỗ, bất quá chuyện trải qua buổi trưa bà cũng đã biết, chẳng có gì lạ hay không, chẳng qua là không nhịn được cúi đầu che mặt mà cười, đem thức ăn đặt xuống liền lập tức đi ra ngoài.

Nam nhân múc canh, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Đừng làm rộn, ăn cơm xong đã.”

Cô náo loạn sao?

“Không ăn chính là không ăn, em phải nói mấy lần anh mới hiểu?”

Trì Hoan cảm thấy mình bây giờ giống như một tiểu hài tử mới mấy tuổi, rất ngây thơ, nhưng cô chính là không khống chế được.

Mặc Thời Khiêm hạ mắt nhìn cô mấy giây, lần nữa buông chén canh trên tay xuống, lực đạo cũng không nặng nhưng lộ ra chút khí lạnh: “Trì Hoan.”

Hắn híp mắt, bình tĩnh phun ra tên của cô: “Anh sẽ không dỗ phụ nữ, cũng không biết em đang náo loạn cái gì, hoặc là em trực tiếp nói cho anh biết cái gì chọc em nổi giận hoặc là em phải ngoan ngoãn mở miệng ăn cho xong bữa tối nay, nếu không anh sẽ không để ý dù em chán ghét, anh vẫn đút cho em ăn xong bữa cơm này.”

Trong lòng ủy khuất như thủy triều dâng lên, tầng tầng trào ra, đôi mắt đều nổi lên sương mù.

Nam nhân giơ tay lên, bàn tay nắm nửa bên mặt của cô, đem âm thanh chậm lại: “Rốt cuộc phát cáu cái gì? Hử?”

Cô bộc phát dùng sức cắn môi: “Có phải anh không quên được Lương Mãn Nguyệt đúng không?”

Hắn nhàn nhạt đáp: “Không có.”

“Anh nói láo.”

Nam nhân rũ mắt nhìn cô: “Phải không?”

Âm thanh của cô thấp xuống: “Có lẽ anh không quên được, chẳng qua là chính anh không biết, hoặc là trong lòng không chịu thừa nhận.”

Mặc Thời Khiêm nhìn cái thần sắc tức giận này của cô, cười một cái: “Trì Hoan, em so với anh rõ ràng hơn, người đàn ông không quên được một nữ nhân là hình dáng gì —— hoặc là không hề đề cập tới, coi như cho tới bây giờ không có yêu, hoặc là ra tay đoạt lại, không tiếc bất cứ giá nào.”

Trì Hoan ngây ngẩn, có loại ảo giác, cảm thấy hắn nói câu sau cùng bên trong vô hình che đậy sự lạnh lùng vô tình.