Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 56: Thẩm Xuân Linh tới cửa




Nhìn ngoài cửa, Thẩm Xuân Linh mặc quần áo màu đen, mang kính mắt lớn, sắc mặt Giang Phỉ Á không tốt, cô muốn đóng cửa lại, nhưng dù sao cô không phải là Cảnh Tô, cô không phải là chủ nhà.

"Tôi đến gặp Cảnh Tô một chút!" Thẩm Xuân Ling lướt qua người Giang Phỉ Á đi vào trong nhà.

"Nha Nha, ai đến vậy?" Cảnh Tô cởi tạp dề ra, từ trong phòng bếp đi ra, cô nghĩ là người khách nào đó, còn sửa sang lại quần áo một chút, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Xuân Linh, bước chân của Cảnh Tô chậm chạp lại.

"Mẹ, người đã đến rồi!" Cảnh Tô còn nói một câu, đối với người khách ngoài ý muốn này, ngược lại cô cảm thấy rất kỳ quái, mình rời đi lâu như vậy, nhưng không thấy bà ta có biểu hiện gì.

"Ừ, con ở đây?" Thẩm Xuân Linh nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này cũng rất tốt, không nghĩ đến cô ra đi mà vẫn có bản lĩnh này, trước kia đã xem nhẹ cô rồi.

"Mẹ, mời người uống trà!" Cảnh Tô cẩn trọng, từ nhỏ người mẹ này đã không gần gũi với cô, hiện tại bà ta còn duy trì khoảng cách với cô nữa.

"Tô Tô, ngồi bên cạnh mẹ nè!" Thẩm Xuân Linh thu hồi ánh mắt quan sát, gọi Cảnh Tô đến bên cạnh mình.

"Mẹ, người đến đây có chuyện gì không?"

"Cô bé ngốc, không có chuyện gì thì mẹ không thể đến thăm con được sao?" Thái độ của Thẩm Xuân Linh khác thường làm cho Giang Phỉ Á rất lo lắng, cô nhìn Cảnh Tô, rốt cuộc trời cao cũng nghe thấy lời kêu gọi của cô rồi, để cho mẹ của cô ấy có thể có thân tình với cô ấy lần nữa.

"Tô Tô, mấy năm nay đã để con chịu khổ, dù sao cũng máu mủ tình thâm, bây giờ mẽ sẽ đều bù cho con tốt hơn!" Thẩm Xuân Linh khóc lóc nói.

Bộ dạng là như vậy khiến Tô Cảnh nhìn mà hơi bực bội. Dù sao máu mủ tình thâm, mẹ mình khó qua như vậy, Cảnh Tô cũng thấy mềm lòng.

“Mẹ, người đừng khóc, quá khứ nên để cho nó qua đi!” Cảnh Tô vỗ vỗ sau lưng Thẩm Xuân Linh, giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, cảm ơn con đã thông cảm cho mẹ! Vậy khi nào con trở về với mẹ?”

“Con… Mẹ, chuyện này không cần vội, từ từ đi, tối nay mẹ ở lại ăn tối đi!”

“A, như vậy, Tô Tô, thời gian cũng không còn sớm, ba con sắp về rồi, nhân lúc ba con không có nhà mẹ mới đến đây thăm con, lần sau đến ăn đi, còn nữa lần sau mẹ đến thì trở về với mẹ.” Thẩm Xuân Linh nắm chặt tay Cảnh Tô không buông.

Giang Phỉ Á đứng một bên nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất kỳ quặc, nhìn ở đây giống như một người mẹ đang khuyên con về nhà, đây rõ ràng là ép buộc.

“Tô Tô, vậy mẹ về trước, lần sau nhớ về thăm ba và mẹ nhe con.” Thẩm Xuân Linh đi ba bước rồi quay đầu lại nhìn ‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’, cái nhìn này thật tỉ mỉ.

“Phu nhân, sao không trực tiếp đưa tiểu thư Cảnh Tô về?”

“Cậu thì biết cái gì? Bây giờ nếu để nó về, không có chỗ tốt đối với chúng ta, chúng ta muốn nó phải cam tình nguyện trở về!”

Một mà trước khi rời đi của Thẩm Xuân Linh, đúng lúc tất cả đều rơi vào mắt Cảnh Tô.

“Tô Tô, người phụ nữ kia tìm cậu không có chuyện gì tốt, ngàn vạn lần cậu đừng mắc lừa!” Giang Phi Á nóng nảy, cô dặn dò Cảnh Tô.

“Ai da, Nha Nha, dù sao bà ấy cũng là mẹ mình, hổ dữ không ăn thịt con đâu! Cậu yên tâm đi!” Mặc dù ngoài miệng Cảnh Tô nói như vậy, nhưng trong lòng hơi nghi ngờ.

Còn chưa mở cửa, một mùi bảnh bao từ ngoài cửa truyền vào.

“Đây là mùi gì vậy?” Cái mũi của Giang Phi Á rất nhạy cảm.

“Một mùi nước hoa nồng như vậy, đoán chừng là Hoa Hồ Điệp đã về!” Cảnh Tô tức giận nói, Tư Mộ Thần còn nói có cái gì tốt đẹp cho Lục Long, lết quả là mang theo một thân bảnh bao trở về.

Cô không muốn nấu cơm bị nghẹn “Lục Phạm, anh đi nấu cơm đi!” Cảnh Tô lười biếng dựa vào ghế sa lon nói, đây là Lục Phạm cực khổ, làm sao anh ta có thể nấu cơm được?

“Chị dâu, em sẽ không nấu!”

“Nôn, nôn,…” Giang Phi Á ngửi mùi nước hoa này ói càng lợi hại.

“Lục Phạm, Hoa Hồ Điệp anh đi tắm nhanh đi, không cho phép anh mang mùi này vào phòng, hai giây lập tức biến mất, nếu không, ha ha…” Cảnh Tô uy hiếp Lục Phạm, làm cho trái tim nhỏ bé của Lục Phạm run một cái.

“Nha Nha, cậu làm sao vậy? Lại ngửi cái mùi khó chịu này à?” Cảnh Tô cảm giác phản ứng của Giang Phi Á rất quen thuộc?

“Không sao, Tô Tô, mình không sao đâu…”

“Nha Nha, nếu không mình đưa cậu trở về!”

“Tô Tô, lâu rồi người ta mới được ra ngoài muốn chơi với cậu lâu thêm một chút cũng không được sao?” Giang Phi Á không muốn về, cô biết một khi trở về họ Giang, là muốn cô bắt đầu không có cách nào lựa chọn.

“Đây là thế nào?” Tư Mộ Thần buồn bực, vừa về đã ngửi một mùi khó chịu.

“Hoa Hồ Điệp!”

“Không cần, không phải cậu ta trở về là một mùi chợ rau sao? Còn nhớ khi còn bé, cậu ta đi chợ đều bị bác gái bán thức ăn ăn đậu hủ của cậu ta, mau nhìn xem có phải thức ăn ít đi một chút không?”

“Ai, anh còn nói như vậy, à, em nói nè, sao lại mua nhiều thức ăn vậy?”

“Vậy em ngồi đi, chờ anh chế biến những thức ăn này!” Tư Mộ Thần tự tin nói: “Cô bé, còn suy nghĩ cái gì? Còn chưa đến đây cắt thức ăn?”

Trong phòng bếp, hai bóng dáng bận rộn. Hai người đứng gần bếp, cười vui vẻ.

“Cô bé, có muốn trải qua cả đời vậy không?”

“Chúng ta sẽ!” Cô dùng tay phải đan vào tay trái của anh, giữa mười ngón tay không có khe hở nào.

“Tư Mộ Thần, cái tay này thế nào?”

“Ừ, đẹp lắm!” Anh giả vờ nhìn, nhìn tay cô nghiên cứu thật lâu.

“Ngu ngốc!” Cảnh Tô bất mãn, như vậy mà cũng không nhìn ra được?

“Được rồi, được rồi, mau bưng cơm lên bàn đi!”

Tư Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn cô gái đang sốt ruột, vừa rồi không phải là đang muốn mình cầu hôn sao? Nhưng mà mình phải đợi cô cam tâm tình nguyện mới được.

“Lão đại, em muốn mặc quần áo!” Đợi bọn họ ăn được một nữa, trong phòng tắm phát ra tiếng rên rỉ.

Lục Phạm biết thật sự rất mất thể diện mà, nhất là khi ở trước mặt Giang Phi Á, lần trước từ sau khi trải qua tình một đêm, dường như cô không muốn chào đón anh.

“Khụ khụ, cô bé, không phải chúng ta còn có chuyện sao? Nha Nha, em giúp chúng ta đưa bộ quần áo này cho Lục Phạm đi!” Tư Mộ Thần lấy áo khoác của anh và Cảnh Tô treo trên giá, nhanh chóng đi ra ngoài.

“A, Phạm, cậu nhớ đưa Giang Phi Á về đó!” Tư Mộ Thần dẫn Cảnh Tô ra ngoài, nhìn ra họ đang vội vã cỡ nào.

Dọc đường đi, Tư Mộ Thần cười gian xảo, Cảnh Tô nhìn bộ dạng này của anh, thật muốn đánh anh một trận.

“Ai, em nói này, anh nói câu đó ra làm gì chứ?”