Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 62: Sinh non, bệnh nặng




"Trở lại, có đồ tốt cho cháu!" Tư Bang Quốc lấy ra một món đồ từ trong ngăn kéo đặt ở trước mặt Tư Mộ Thần.

"Ông nội, đây không phải là chứng cứ năm đó dùng để định tội của Cảnh Thái Huy sao?"

"Đúng thế!"

"Không phải là đặt ở trong túi hồ sơ à?"

"Còn không phải là vì cháu, cố ý sai lão Trần lấy ra ngoài!"

"Cám ơn ông nội!"

"Cám ơn ư? Không mang Cảnh Tô trở lại thì ông sẽ cắt đứt chân chó của cháu!"

Tư Mộ Thần cầm những thứ đồ này, tâm tình có chút nặng nề, phía trên có đoạn thư của bà nội Cảnh Lam, anh không biết nhóc con của anh nhìn thấy sẽ như thế nào, trong lòng lo âu cô sẽ khó chịu.

"Lão đại, anh đã ra, như thế nào, lão Tư lệnh đồng ý cho anh cưới chứ?" Hiện tại Lục Phạm thật sự biết hạnh phúc của anh ta buộc chung lại với lão đại phúc hắc của anh ta.

"Đúng, nhưng con đường rước được cô dâu vẫn gập ghềnh!"

"Lão đại, có em ở đây, anh tuyệt đối sẽ thành công lừa được cô dâu!" Lục Phạm vỗ ngực một bộ thấy chết không sờn, Tư Mộ Thần lắc đầu một cái, hành động này thật không đáng tin cậy.

"Cậu xác định sẽ không tiết lộ toàn bộ kế hoạch của tôi trước lúc tôi lừa gạt được?"

"Sẽ không, lão đại, em làm việc, có khi nào làm anh không yên lòng?"

"Nếu lời tôi nói là thật thì sao? Tôi cho cậu biết, lúc nào tôi cũng không yên tâm!" Tư Mộ Thần cố ý, Lục Phạm coi như là đã nhìn ra, anh ta muốn phản nghịch, lão đại nhà anh ta mới có thể cảm thấy anh ta là trẻ con vĩ đại.

"Lão đại, em tuyệt đối sẽ khiến anh lau mắt mà nhìn!" Lục Phạm hung hăng đi, sau đó lưu lại một chiếc xe và Tư Mộ Thần mắt to trừng mắt ti hí.

"Đi nơi nào tốt?" Tư Mộ Thần hỏi xe, hôm nay anh không biết phải đi nơi nào cho tốt, hỏi xe, nghĩ tới nghĩ lui hay là đi nhìn nhóc con một chút vậy.

Điều khiển chiếc xe bảnh bao, lại nhìn quân trang trên người, có câu nói là so sánh tương phản? Suy nghĩ một chút vẫn đổi quần áo ở ‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’. Đầu năm nay Internet quá phát triển, sơ ý một chút sẽ bị đăng thành quan quân mặc quân trang đi xe Ferrari màu đỏ bảnh bao di chuyển khắp nơi, không chừng bị xử phạt, vậy chuyện anh kết hôn càng thêm không thể xảy ra.

Nói trắng ra là, còn sợ kỷ luật!

—— tuyến phân cách ——

Cảnh Tô ở nhà không có chuyện làm, nghĩ rằng hay là đi thăm Giang Phỉ Á, tình hình của cô ấy rất không ổn định, tỉnh lại ngủ, ngủ lại tỉnh, Giang Phỉ Á thích uống canh xương táo đỏ, cô đi rửa mấy quả táo đỏ, lấy mấy miếng sườn, hầm một bát canh nhỏ, bổ dưỡng lại không lãng phí, quản gia luôn nói đứa nhỏ Cảnh Tô luôn tiết kiệm, sườn còn dư lại tối hôm qua có thể làm sườn xào chua ngọt.

Sườn xào chua ngọt, cuối cùng, Cảnh Tô mới nhớ tới Giang Phỉ Á từng nói Tư Mộ Thần nói có một cô gái thích ăn sườn xào chua ngọt của anh mới đi học, nhớ lại thời kỳ ngây thơ của mình, không phải là ngày ngày mình quấn ở phía sau anh đòi ư?

"Anh A Thần, muốn ăn sườn xào chua ngọt, anh làm cho em ăn đi!" Mặt Cảnh Tô lập tức sung huyết đỏ bừng, tự mình ăn dấm chua của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, mở nước ra, Cảnh Tô không tự chủ tiến lên châm nước, hạ nhiệt thực phẩm, luộc mấy lần chờ sườn nổi lên là có thể cho vào xào. Nghĩ đến Tư Mộ Thần, vào lúc này cô lại không buông được.

Nếu không có chú hai thì tốt biết bao nhiêu, có lẽ bà nội còn sống trên đời, thật ra thì mình không phải đang lừa mình dối người, khi đó bà nội đã ung thư thực quản giai đoạn cuối rồi, phát súng kia chỉ làm giảm bớt đau khổ cho bà nội hơn mà thôi. Chú hai bị bắt cũng là chuyện tốt có lợi đối với quốc gia, nhưng cô không qua được cửa ải kia.

"Nhị tiểu thư của tôi ơi, canh xương của cô sắp cạn hết rồi kìa!" Lão quản gia nhìn nắp vung không ngừng lạch cạch, không nhịn được nhắc nhở Cảnh Tô đang ngẩn người.

"Hắc hắc, chú quản gia, tôi sẽ đi đưa cho Nha Nha!" Cảnh Tô còn chưa kịp thay quần áo, cô mặc áo ngủ Chuột Mickey màu hồng ra cửa.

"Tiểu thư, tiểu thư, quần áo của cô", quản gia mới vừa đuổi theo ra cửa, Cảnh Tô cũng đã lái xe đi.

"Ai, thiệt là, như đứa bé vậy, vẫn sơ ý như thế!"

Lão quản gia nói xong muốn đi về phía trước, một đôi tay có lực khiến lão quản gia xoay người lại.

"Cầm quần áo đưa cho tôi!" Hóa ra Tư Mộ Thần vừa vặn chạy tới đây, nhưng Cảnh Tô mới vừa ra cửa, đang muốn biết là nơi nào.

"Vậy làm phiền Thiếu tướng, tiểu thư nhà chúng tôi đi tới Bệnh viện Nhân dân! Đi thăm cô nhóc nhà họ Giang!" Lão quản gia thấy tiểu thư nhà bọn họ và Thiếu tướng Tư Mộ Thần vô cùng xứng đôi, khi lão phu nhân còn tại thế cũng nghĩ như vậy, nếu hai người có thể ở cùng nhau tất nhiên alf chuyện vui, dù lão gia phản đối thế nào cũng là mắt nhắm mắt mở. Chỉ sợ vô tâm làm ầm ĩ, cố ý ngăn trở.

“Tư Mộ Thần tới?” Cảnh Thái Sinh rót ấm trà thượng hạng uống một hớp, sau đó nghe chút nhạc cổ điển.

“Dạ lão gia, đoán chừng tìm tiểu thư Cảnh Tô!”

“Có phải tôi rất nghiêm túc?” Ông không biết mình đang hỏi cái gì, tự nhiên thấy con gái bảo bối của mình không gần gũi với mình?

“Lão gia có chút!”

“Không trách được nhóc con kia không muốn gặp tôi, vậy có phải tôi không hay cười cười, ông xem thế này có dễ nhìn hơn không?” Cảnh Thái Sinh nhếch môi cười khúc khích với lão quản gia.

Lão quản gia sững sờ tại chỗ, cả đời này ông ta chưa từng thấy khuôn mặt tươi cười của Cảnh Thái Sinh, không cười tốt hơn, vẫn là thói quen, nụ cười này, không có chút quá trớn, ngả ngớn, đơn giản là chấn động tất cả cánh hoa rơi xuống.

“Thế nào? Tôi cười khó coi?” Ông buồn bực, tối hôm qua soi gương luyện tập thật lâu, ông cho là nụ cười này là đẹp mắt nhất.

Đánh giá chung quanh một chút, may mà không có người ở đây, hơn nữa may mà Cảnh Tô đi ra ngoài.

“Khụ khụ, lão gia, nụ cười này rất động lòng người, đúng rồi, dùng bữa sáng trước kia!” Đi đứng không lưu loát nhưng hôm nay ông ta chạy trốn đặc biệt nhanh, ông ta chỉ sợ hôm nay đụng phải quỷ.

Chờ ông ta đưa bữa sáng lên, Cảnh Thái Sinh không bình tĩnh, đây là đồ ăn Trung Quốc, ông nào ăn đồ Trung, vẫn luôn uống sữa tươi và sandwich, cái thói quen này không dễ thay đổi.

“Lão gia, đây chính là cháo trắng được tiểu thư dậy rất sớm chuẩn bị cho ngài!” Cảnh Tô cảm thấy bữa ăn sáng Tây của bọn họ mặc dù rất dinh dưỡng, nhưng mà đối với người trung niên như ông mà nói thì nên ăn đồ nhẹ, uống một chút cháo trắng, dạ dày mát mẻ, đó mới là chuyện tốt.

“Cảnh Tô chuẩn bị?” Trong lòng ông vui thích, ông còn sợ nhóc con này không chấp nhận ông, sớm tinh mơ đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, con gái là tri kỷ kiếp trước, lời này không sai chút nào.

Cháo uống sền sệt, vừa thơm lại dẻo, ngon vào tận trong lòng Cảnh Thái Sinh, nụ cười cũng là chân thật, vào lúc này lão quản gia nhìn đến há hốc mồm, từ trong lòng ông ta cũng vui vẻ cho ông.

“Còn đứng ngốc ở đó làm gì?” Cảnh Thái Sinh bảo ông ta ngồi xuống, một mình vui vẻ không bằng vui chung, hai chủ tớ cười nói trên bàn cơm, mấy ngày này tinh thần của Cảnh Thái Sinh không tồi.

“Không tệ chứ?” Trước kia Cảnh Thái Sinh nghe lão quản gia lẩm bẩm con gái nhà bọn họ tài giỏi, làm thức ăn rất ngon, trước kia còn rất hâm mộ, cho là về sau cũng sẽ không có diễm phúc, hiện tại có diễm phúc, ông lại không nhịn được khoe khoang.

“Đúng, đúng, lão gia, tài nấu nướng của tiểu thư rất giỏi!”. Mặc kệ lão quản gia là khen thật hay vì làm ông vui lòng, ông đều cảm thấy rất vui vẻ.

Cửa bệnh viện, lúc đậu xe xong, Cảnh Tô mới ý thức được không bình thường, sao hồ đồ đến mặc đồ ngủ ra ngoài, vậy đi bệnh viện thế nào? Cảnh Tô ở trên xe do dự, bằng không kêu anh Giang tới bệnh viện một chuyến?

Tính quay trở về, xe mới vừa khởi động, cửa sổ xe bị đập vang, gương mặt tuấn tú của Tư Mộ Thần xuất hiện trước mắt cô.

“Sao anh lại tới đây?” Cảnh Tô nhìn bên cạnh, nhất thời cảm thấy rất là lúng túng, người đi đường cũng làm ra ánh mắt khác thường đối với bọn họ.

“Lên xe!” Cảnh Tô kêu Tư Mộ Thần mau lên xe, bây giờ cô trở về nhà, không muốn gây ra xì căng đan khiến cha lo lắng.

“Em mặc cái này ra ngoài?” Tư Mộ Thần vẫn tức giận, nhìn cô mặc áo ngủ, trong lòng ảo não, nếu không phải là anh tới, không phải cô cứ như vậy đi ra ngoài chứ?

“Tôi muốn trở về!” Khi anh tức giận, làm sao cô lại cảm thấy hơi yếu thế.

“Thay!” Tư Mộ Thần lấy túi ra, bên trong là quần áo của cô, mặt của cô lập tức đỏ, anh, anh cư nhiên mang tất cả đồ lót của mình đến.

“Em, anh đi ra ngoài trước đi!” Da mặt Cảnh Tô cũng không dày, Tư Mộ Thần cười chế nhạo cô.

“Thế nào? Chỗ nào mà anh chưa có xem qua?” Cảnh Tô tức giận, nổi tính bướng bỉnh, cô bắt đầu cởi quần áo ra.

Tư Mộ Thần thấy Cảnh Tô cởi quần ngủ ra, lộ ra bắp đùi trắng noãn, Tư Mộ Thần chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, hình như là có chất lỏng màu đỏ muốn chảy xuống.

“Anh đi ra ngoài hóng mát một lát!”

Cảnh Tô thở phào một cái, thay quần áo thật nhanh.

“Xong chưa?” Tư Mộ Thần vứt bỏ đầu thuốc lá trong tay, Cảnh Tô hơi khiếp sợ, ở trong trí nhớ của cô, Tư Mộ Thần không hút thuốc lá, làm sao lại như vậy?

“Anh hút thuốc lá?” Cảnh Tô giống như vô tình hỏi thăm, cô cũng không biết trong lòng cô đang kiên trì cái gì, chính là không thích thấy dáng vẻ như vậy của anh, bởi vì cô không thích.

62.2

"Ừm!"

Cảnh Tô nghe lời nói qua loa lấy lệ, tỏ rõ tính nóng nảy, dùng sức nhìn chằm chằm giầy rồi rời đi.

Lưu lại Tư Mộ Thần ở phía sau mặt hả hê, nhóc con, em buồn à? Tiếp theo còn có nhiều chiêu hơn đấy.

Căn cứ vào chế định trong kế hoạch của anh, anh muốn từng bước một khiến cho Cảnh Tô rõ ràng là không thể thiếu mình, trước hết để cho cô tự mình đấu tranh, đó là chính sách mềm mỏng thích hợp nhất, cuối cùng lừa vào lễ đường. Bây giờ nhìn lại bước đầu tiên tương đối thành công.

Thật ra thì anh nào hút thuốc, đây đều là thành quả của việc dùng cái bật lửa đốt.

"Nha Nha, tớ tới thăm cậu!" Cảnh Tô đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy Giang Phỉ Á ngã vào trong vũng máu.

"Nha Nha, cậu làm sao vậy? Nha Nha!" Cảnh Tô đi lên đỡ Giang Phỉ Á dậy, Giang Phỉ Á đã hôn mê rồi, hô hấp yếu ớt.

Tư Mộ Thần nghe được giọng nói của Cảnh Tô, gọi bác sỹ tới.

"Thế nào?" Lúc bác sỹ tới cũng sợ hết hồn, nếu bệnh nhân xảy ra chuyện gì ở chỗ này, bọn họ phải chịu trách nhiệm, nhất là khi đối phương là nhân vật có mặt mũi.

"Mau, mau đưa vào phòng cấp cứu!" Y sĩ trưởng không dám chậm trễ, đại tiểu thư nhà họ Giang thật vất vả mới tỉnh lại vào hôm qua.

"Xảy ra chuyện gì?" Tư Mộ Thần ôm Cảnh Tô đờ đẫn vào trong lòng hỏi, tại sao Giang Phỉ Á có thể như vậy, có phải sảy thai hay không? Anh thật sự không dám tưởng tượng.

"Tư Mộ Thần, anh biết không? Tôi ôm Nha Nha, phía dưới toàn bộ đều là máu, thật nhiều máu!" Trên người Cảnh Tô đã nhuốm máu đỏ, tựa vào trên người Tư Mộ Thần, hấp thu nhiệt lượng trên người anh.

"Không phải sợ, Giang Phỉ Á sẽ không có chuyện gì đâu!" Tư Mộ Thần ôm Cảnh Tô nhẹ nhàng an ủi.

Cảnh Tô không phải là cô gái chưa trải đời, tình hình của Giang Phỉ Á nói cho cô biết, hiện tại là sinh non!

"Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Cảnh Tô quả thật không thể tin được, cô biết Nha Nha vẫn thích Giang Phỉ Thiên, tại sao có thể có đứa bé? Ở trong mắt của cô Giang Phỉ Thiên sẽ không tổn thương Giang Phỉ Á, cũng sẽ không lấy Giang Phỉ Á. Bởi vì đạo đức không cho phép.

"Nhóc con, đứa bé kia là của Lục Phạm!" Khi Tư Mộ Thần vừa đưa Giang Phỉ Á vào phòng giải phẫu thì gọi điện thoại cho Lục Phạm rồi, đoán chừng vào lúc này nên đến.

Thấy bộ dạng của Giang Phỉ Á, Tư Mộ Thần cũng hơi đau lòng, dù sao nhà họ Tư và nhà họ Giang vẫn lui tới, từ nhỏ đã biết Giang Phỉ Á, bây giờ trong lòng anh đã sớm coi cô ấy như em gái của mình.

Hình như là Cảnh Tô không nhìn Tư Mộ Thần, anh đã sớm biết, vậy tại sao anh không nói? Cô yên lặng rời khỏi ngực anh, sau đó lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài trước phòng mổ.

"Lão đại, Giang Phỉ Á thế nào rồi? Cô ấy đâu?" Lục Phạm vội vàng chạy tới, mùa thu mà đổ một thân mồ hôi, Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần, không nhìn thấy Cảnh Tô, mà Cảnh Tô đi lên cho Lục Phạm một cái tát.

"Bây giờ mới sốt ruột? Sớm đi đâu hả? Tôi cho cậu biết, chậm, đứa bé không còn!" Giọng Cảnh Tô rung rung có lực, vang vọng thật lâu ở trên hành lang bệnh viện, cô không tự chủ được sờ lên bụng của cô, cô nhớ tới đứa bé của cô, nó còn chưa có ra đời.

"Nhóc con, em đừng náo!" Tư Mộ Thần tiến lên ôm Cảnh Tô đang kích động.

"Tư Mộ Thần, anh tránh ra cho tôi, cút cho tôi!" Cảnh Tô đi lên muốn vung một cái tát, nhưng còn chưa rơi xuống, tay của cô đã bị Tư Mộ Thần nắm lấy.

"Nhóc con, đủ rồi!"

"Lão đại, anh cứ để chị dâu đánh, là em có lỗi với Giang Phỉ Á, là em khốn kiếp, là em có lỗi với cô ấy!” Lục Phạm ngồi dưới đất, mắt nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.

“Cảnh Tô, Nha Nha thế nào?” Giang Phỉ Thiên nghe tin chạy đến, nhìn tình hình trên đất, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không biết tình huống của Nha Nha như thế nào.

“Anh Giang, Nha Nha, cô ấy sảy thai!” Cảnh Tô sợ anh không chịu nổi tin tức này, sau khi nói xong quay mắt ra chỗ khác.

Nhưng Tư Mộ Thần không có bỏ qua vẻ mặt của Giang Phỉ Thiên, nghe tin tức này, hình như anh ta không có bao nhiêu rung động.

“Tô Tô, vất vả cho em rồi, yên tâm, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu!” Giang Phỉ Thiên chỉ cười cười nhàn nhạt, bất cứ lúc nào anh ta đều ôn hòa như thế.

“Đứa bé là của cậu?” Giang Phỉ Thiên nhìn Lục Phạm trên đất, thật ra thì trong lòng sớm nên nghĩ đến, mỗi khi Nha Nha nghe được cái tên Lục Phạm, ánh mắt của cô ấy đều có chút biến đổi.

“Anh Giang, đều là lỗi của tôi, đợi cô ấy ra ngoài, chúng tôi sẽ kết hôn!” Lục Phạm vội vàng muốn bồi thường cho Giang Phỉ Á, anh muốn cho cô một danh phận, anh muốn Giang Phỉ Á làm vợ của Lục Phạm anh.

“Cậu yêu cô ấy sao” Anh ta sợ nhất là, Lục Phạm bởi vì áy náy mà cưới cô ấy, nếu như là như vậy, nah ta nguyện ý nuôi cô ấy cả đời.

“Tôi yêu cô ấy!” Lục Phạm biết, anh thích Giang Phỉ Á, từ khi còn bé đã thích cô, tại sao mình không muốn thừa nhận, lúc mình mắng cô đánh cô đều muốn làm cô chú ý tới?

“Nếu Nha Nha có thể tiếp nhận cậu, tôi cũng sẽ khuyên cha mẹ tiếp nhận hôn sự của hai người!” Nhà họ Giang tập trung tinh thần muốn gả Giang Phỉ Á cho nhà họ Tư, mặc dù nói nhà họ Lục không tồi, nhưng cây đại thụ giống như nhà họ Tư, bọn họ làm sao sẽ chịu buông tha?

“Ai là người thân của bệnh nhân?” Bác sỹ nhàn nhạt quét mắt nhìn mấy người đang lo lắng.

“Tôi!” Trong lúc này nói chuyện chỉ có Giang Phỉ Thiên, Lục Phạm bước chân tiến lên nhưng ngừng lại một chút.

“Người thân bệnh nhân xin ký tên ở chỗ này, bệnh nhân đã dừng xuất huyết, bây giờ là ký tên lấy thai chết trong bụng ra!” Giang Phỉ Thiên biết rõ kết quả này, nhưng bàn tay muốn ký tên lại đang run rẩy.

“Đại, đại ca, có thể để cho tôi ký không?” Giọng Lục Phạm khàn khàn, đứa bé của anh ta, hiện tại phải lấy ra?

“Được, cậu tới đây!”

“Các người mau lên một chút có được hay không? Người bệnh không thể chờ lâu, nước ối đã vỡ, chảy xuống nữa sản phụ sẽ gặp nguy hiểm đấy!” Lục Phạm không biết tay mình là nhanh chóng hoàn thành ký tên thế nào. Sau đó nhìn bác sỹ đi vào, anh ta hình như còn có thể tưởng tượng dao giải phẫu giơ lên hạ xuống.

“Chúc mừng các người! Mẹ tròn con vuông!” Tin tức này của bác sỹ như sét đánh mọi người, mẹ tròn con vuông?

“A, là như vậy! Vị tiểu thư này, con của cô ấy đã năm tháng rưỡi rồi, hiện tại sinh mạng của đứa bé rất ngoan cường, chỉ cần nằm ở phòng giữ ấm qua giai đoạn nguy hiểm là tốt rồi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Giang Phỉ Á được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật.

“Bệnh nhân còn hôn mê, lần này xuất huyết và sinh con làm hao hết tinh lực, có thể phải mấy ngày cô ấy mới có thể tỉnh lại!” Bác sỹ dặn dò từng câu, Lục Phạm ghi nhớ từng câu ở trong lòng, sau đó lặng lẽ đi chuẩn bị.

“Bác sỹ dẫn tôi đi gặp bảo bối đi!” Trong long Lục Phạm rất hiếu kỳ.

Bác sỹ thấy mặt mày của anh ta và đứa bé rất giống nhau liền hô, “Cha đứa bé, anh đi theo tôi!” Không biết vì sao nghe lời này, trong lòng Lục Phạm rất vui mừng, anh ta lên làm cha.

“Anh Giang, chẳng lẽ anh đã sớm biết chuyện này?” Cảnh Tô nhìn Giang Phỉ Thiên lãnh đạm đến giờ mới phản ứng được.

“Đúng vậy, anh sớm đã biết! Lúc cô ấy mang thai hơn một tháng, anh đã biết ngay rồi!” Trong lòng Giang Phỉ Thiên chôn sâu như vậy, chuẩn bị quần áo vừa người cho Giang Phỉ Á, năm tháng bụng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lựa chọn quần áo phù hợp, nào còn nhìn ra sự thật thế nào.

Nhưng thậm chí ngay cả chính Giang Phỉ Á cũng không biết mình mang thai, Giang Phỉ Thiên dụng tâm lừa gạt hay sao?

“Muốn hỏi anh? Tại sao Nha Nha không biết chuyện mình mang thai?”

Cảnh Tô gật đầu lia lịa, chân mày nhíu chặt, trong đôi mắt đều là suy tư, da thịt trắng nõn của cô hơi đỏ ửng.

“Cô ấy luôn ngu ngốc, lời anh nói lúc nào thì cô ấy không nghe”, Giang Phỉ Thiên nói như thể chuyện đương nhiên, nói kiêu ngạo, phong thái hào hứng. Thiếu niên ngoài cửa sầm mặt, anh ta biết, Giang Phỉ Thiên không phải con nhà họ Giang, anh cũng biết trong lòng và trong mắt Giang Phỉ Á cũng chỉ có Giang Phỉ Thiên, anh ta tính là gì?

“Sao không vào?” Tư Mộ Thần nhìn Lục Phạm tựa trên cửa ra vào, trên người tràn ngập ưu thương.

“Lão đại, nói tạm biệt với anh Giang giùm em, em về nhà báo cáo chuyện cưới xin!” Lục Phạm quay đầu lại nhìn Tư Mộ Thần sau đó rời đi thật nhanh.

“Anh Giang, rốt cuộc là ai muốn hại Nha Nha, nhà họ Giang kết thù với ai sao?” Đối với một màn hôm nay trong lòng Cảnh Tô còn sợ hãi, nhưng cô cảm giác chuyện này nhằm về phía cô.

“Cảnh Tô, làm phiền em chăm sóc cho Nha Nha, anh đi về trước, chuyện này, anh sai người đi điều tra!” Giang Phỉ Thiên đi, lưu lại Giang Phỉ Á hôn mê trên giường bệnh, Cảnh Tô đang ngồi, Tư Mộ Thần đang đứng.

“Nhóc con, nước đây!” Anh đưua nước cho cô, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, nói một câu cám ơn.

Anh nói, khi nào thì giữa chúng ta trở nên khách sáo như vậy?

Cô nói, giữa chúng ta vẫn luôn khách sáo.

Anh còn nói, anh vẫn thích em, từng chút của em, anh đều thích!

Cô bắt đầu rối rắm, vậy rốt cuộc anh thích điểm nào của mình? Cô lại bắt đầu ăn dấm chua.

“Tư Mộ Thần, anh trở về trước đi!” Cảnh Tô hạ lệnh đuổi khách, anh cũng không thể dây dưa không ngừng ở nơi này chứ?

“Nhóc con, em không muốn nhìn xem hôm nay ai từng tới bệnh viện à?” Tư Mộ Thần càng ngày càng thấy mình hèn hạ, lợi dụng chức quyền? Hình như là vậy.

Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, trong lòng nghi ngờ, anh có biện pháp gì? Mắt bỗng vụt sáng, giống như trở lại lúc cô hồn nhiên ngây thơ.

“Ngu ngốc, không phải có camera à!” Anh dắt tay của cô đi tới phòng giám sát.

“Ai vậy, sao các người vào đây? Đây là chỗ các người có thể tới sao?” Người trông coi ở đó rất hung hãn, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.

“Đây là chứng kiện của tôi, đồng chí an ninh, tôi muốn trưng dụng phòng giám sát của cậu để làm chút việc!” Tư Mộ Thần không chút khách khí đuổi anh ta ra ngoài cửa.

Nhân viên an ninh thấy tình huống không đúng, vội vàng đi báo cáo với viện trưởng.

Ngón tay của Tư Mộ Thần thao tác thật nhanh, anh điều chỉnh hình ảnh đến trước lúc bọn họ tới chừng một giờ, bọn họ dần thấy từng bóng người màu đen đi ra đi vào, mặc phục trang hưu nhàn, đỉnh đầu mang theo mũ lưỡi trai, nhìn từ bề ngoài, giống như là một người đàn ông. Người này thoạt nhìn rất là đáng nghi.

Nhưng sau đó cũng không thấy hình ảnh người kia, bọn họ liếc nhìn tất cả băng của bệnh viện đêu không có. Có lẽ là bọn họ suy nghĩ quá nhiều.

Cũng không lâu lắm, vào lúc trước khi bọn họ vào cửa, Diêu Mộng Lan và Dung Thiểu Tước đi vào, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc, theo máy quay, bọn họ thấy đám người Diêu Mộng Lan đi tới phòng bệnh của Giang Phỉ Á, sau đó nhìn thấy hình ảnh bọn họ tranh chấp ở cửa phòng bệnh của Giang Phỉ Á.

Hơi thở của Cảnh Tô không thuận, xông ra ngoài, tại sao Diêu Mộng Lan lại nhẫn tâm làm hại Nha Nha như vậy, còn có Dung Thiểu Tước, rốt cuộc là cái gì khiến bọn họ không chịu từ bỏ ý đồ.

Lúc cô đi ra, vừa lúc đụng phải viện trưởng, viện trưởng nhìn người tới thoáng qua một tia sáng loáng.

"Thiếu tướng Tư, cậu đến mà cũng không nói với tôi một tiếng!" Diêu Thiết Tâm tới, nhìn Tư Mộ Thần, ông ta không dám sơ ý lơ là.

"Viện trưởng Diêu, nào dám làm phiền ông!" Đều là lời khách sáo, Tư Mộ Thần cũng không nghĩ rằng bây giờ Diêu Thiết Tâm là viện trưởng bệnh viện này.

"Nghe nói Thiếu tướng Tư tới vì việc công, em xem lão già này có giúp gì hay không?" Diêu Thiết Tâm nhìn Tư Mộ Thần kỳ thực trong lòng có chút run sợ. Rõ ràng cho thấy trong lòng có quỷ.

"Nghe nói, Mộng Lan nhập viện rồi, tôi muốn tới thăm, những thứ khác cũng không có gì!" Trực giác của Tư Mộ Thần cho biết Diêu Mộng Lan còn chưa xuất viện.

Nghe đến đó, trong mắt Diêu Thiết Tâm hình như có chút đau đớn.

"Thiếu tướng Tư, không giấu gì cậu, con bé mới vừa sảy thai mấy giờ trước!" Diêu Thiết Tâm cũng hơi tiếc nuối, nếu đứa cháu ngoại này còn, có thể thuận lợi leo lên cây đại thụ nhà họ Dung, nhưng đứa bé không có cha, con gái lớn tự chủ trương.

"A, thật sao? Vậy chúng tôi càng phải qua thăm mới được!" Có chuyện trùng hợp đến thế? Đồng thời sinh non? Chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai? Nếu Giang Phỉ Á chảy nhiều máu như vậy làm sao còn có thể giữ được đứa bé? Chẳng lẽ là máu của Diêu Mộng Lan hay sao? Từng nghi vấn khiến Cảnh Tô và Tư Mộ Thần nhìn không thấu.

"Ai, ai, cũng tốt, có lẽ hai người đi thăm con bé, cũng có thể khiến nó vui vẻ một chút!" Giả bộ trái lại rất điềm đạm đáng yêu, nhưng cặp mắt vui vẻ kia bán đứng ông ta, Tư Mộ Thần không biến sắc theo phía sau ông ta.

"Ừ, đây chính là giường bệnh của Mộng Lan, tôi đi làm việc trước!"

"Được!" Diêu Thiết Tâm quay đầu lại, còn cố ý liếc mắt nhìn Cảnh Tô, có thâm ý khác.

"Nhóc con, cẩn thận con hồ ly kia, lão ta không đơn giản" Không cần Tư Mộ Thần nhắc nhở, trong lòng Cảnh Tô cũng dám chắc, một người con gái tâm kế như vậy thì cha có thể không am hiểu tâm kế hay sao? Đáp án nhất định là phủ định chứ sao.

"Cảnh Tô, sao cô lại tới đây?" Dung Thiểu Tước vẫn luôn làm bạn ở bên người Diêu Mộng Lan, đang lấy trái cây cho cô ta, khí sắc của Diêu Mộng Lan nhìn qua cũng không phải là kém.

"Cảnh Tô? Thiểu Tước, Cảnh Tô tới, tôi...tôi" Trong ánh mắt vô tội của cô ta có chút e ngại cô, hình như Dung Thiểu Tước nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức lạnh.

"Các người đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh các người!" Cảnh Tô đi từ phía sau tới trước mặt, mắt nhìn chằm chằm Diêu Mộng Lan, không chút cố kỵ Dung Thiểu Tước.

"Nói, có phải là cô làm hay không?" Cảnh Tô nhìn Diêu Mộng Lan không dám buông lỏng.

"Cảnh Tô, cô...cô đang nói cái gì?" Diêu Mộng Lan đang giả bộ, trong đôi mắt đều là vô tội.

"Giang, Phỉ, Á!" Cảnh Tô phun ra từng chữ từ trong miệng, Dung Thiểu Tước đẩy Cảnh Tô ra.

"Đủ rồi, Cảnh Tô, cô không nên tới trong lúc này, cô nên đi hỏi xem người bạn tốt của cô đã làm ra chuyện tốt gì!" Dung Thiểu Tước đẩy bọn họ ra ngoài cửa, cô rõ ràng thấy nụ cười âm hiểm trên mặt Diêu Mộng Lan.

"Tư Mộ Thần, hình như tôi bị ghét bỏ!" Cảnh Tô hình như là đang lầm bầm lầu bầu, người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, thật là bẩn thỉu.

"Được rồi, đi chăm sóc Giang Phỉ Á trước, anh đi ra ngoài trước mua chút gì đó cho em ăn!" Tư Mộ Thần và Cảnh Tô tách ra, Cảnh Tô mới vừa trở lại giường bệnh, phát hiện chụp dưỡng khí rớt, cô xoay người lại nhặt, một con dao, sau đó dùng thuốc mê làm cô ngất xỉu.

"Bang chủ, người đã mang đến!" Người nói chuyện chính là một trong những người lúc trước bắt cóc Cảnh Tô ở ‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’.

"Dẫn người tới phòng ngủ, đợi cô ấy tỉnh thì nói với tôi!" Lão đại phất tay một cái, em trai ở cửa mang Cảnh Tô xuống, đưa cô tới trên giường đặt xuống.

Đợi đến lúc Tư Mộ Thần trở lại, anh liền nhìn thấy chụp dưỡng khí của Giang Phỉ Á bị ném trên mặt đất, anh vội vàng chụp lên cho cô ấy, nhưng tại sao anh nhìn thấy bông tai của Cảnh Tô Đích ở trên đất?

Trong không khí hình như còn có mùi thuốc mê, anh nhanh chóng tìm kiếm tin tức có khả năng trong đầu, sau đó tập hợp thành một tin tức nguy hiểm, lúc này rốt cuộc là ai?

"Bang chủ, tiểu thư Cảnh Tô tỉnh!"

"Biết, cậu đi xuống đi!" Nhìn người đàn ông được nuôi dạy rất tốt, nói chuyện không nhanh không chậm, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó lấy chiếc mặt nạ tinh xảo từ trong ngăn tủ đeo lên, giống như là kỵ sĩ trong đêm tối. Chỉ lộ ra đôi mắt xanh.

Sau khi Cảnh Tô tỉnh lại nghĩ tới một con dao kề cổ thôi sao lại đau nhức.

"Tiểu thư thân yêu của tôi, hiện tại rất vinh hạnh được mời em đi dùng cơm!" Người đàn ông chìa bàn tay ra trước mặt Cảnh Tô, chờ cô đặt tay ở phía trên.

"Tôi cũng rất vinh hạnh, có thể thông qua loại phương thức này dùng cơm với ngài đây!" Cảnh Tô nhanh chóng phân tích hoàn cảnh của mình.

"Hình như tiểu thư Cảnh Tô cảm thấy hứng thú đối với chỗ này?" Người đàn ông theo ánh mắt của cô quan sát mà nhìn bốn phía, hoa cỏ nơi này ngược lại rất là đẹp mắt, đều là tâm huyết của anh ta, thật có thể nhìn vừa mắt.

"Bắt tôi, có mục đích gì?"

"Kết hôn với tôi!" Ánh mắt của người đàn ông trắng trợn, giống như giờ phút này cô đang cởi hết đứng trước mặt anh ta.

"Nếu, tôi lựa chọn không!"

"Vậy em phải ở lại chỗ này cả đời!" Lời nói của người đàn ông mang theo nham hiểm, nhưng tốc độ câu nói từ từ, rất êm tai, cực kỳ giống Giang Phỉ Thiên.

"Vậy cũng không tệ, có thể thưởng thức hoa cỏ!"

Lần đầu tiên người đàn ông bắt đầu xét duyệt lần nữa, có lẽ kết hôn với cô, thật sự rất tốt.

"Không chịu thả tôi ra ngoài?"

"Quả thật không chịu!"

"Đã có bản lãnh bắt tôi tới một lần, còn sợ không có lần thứ hai sao?" Cảnh Tô khiêu khích nhìn người này, dưới mặt nạ cười một tiếng.

"Là muốn tôi thả em rời đi à?" Hai tay của anh ta bắt chéo ở trước ngực, hình như đang chờ đợi một điều kiện.

"Thả tôi về nhà, chỉ cần anh điện thoại, tôi sẽ đi gặp anh, địa điểm do anh chọn!" Cảnh Tô làm ra vẻ nhượng bộ, vốn còn muốn cùng lắm thì lưới rách cá chết.

"Có phải nếu tôi không thả em, em sẽ lưới rách cá chết hay không?"

"Đúng!" Cảnh Tô Đích nghiêm túc nói cho người đàn ông này, cô là người nói là làm.

"Tựa như em nói, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, tôi tin tưởng em sẽ tuân thủ ước định của mình, tôi vẫn nói câu kia, kết hôn với tôi, bảo đảm an toàn cho người nhà em, nếu không!”

“Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ!” cảnh Tô bỗng nghĩ tới Tư Mộ Thần, vào lúc này chắc anh đang lo lắng.

“Đưa cô ấy đi!” Thuộc hạ nhìn Bang chủ nhà bọn họ tâm tình thật tốt mà mắt choáng váng, đây chính là kế bọn họ bày ra thật lâu mới cướp được người.

“Bang chủ, cứ thế thả?” Thuộc hạ không cam lòng, vậy anh cần gì phải vẽ vời thêm chuyện? Trong lòng bọn họ yên lặng uất ức.

Sau đó thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh ta thì dẫn Cảnh Tô rời đi.

Tư Mộ Thần không dám kinh động người nhà họ Cảnh cho nên luôn chờ ở cổng nhà họ Cảnh. Anh phái cấp dưới bắt đầu điều tra từ camera bệnh viện, rốt cuộc là ai làm? Trong đầu anh chợt thoáng qua người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

“Tư Mộ Thần?” Cảnh Tô cũng không có nghĩ đến, có thể nhìn thấy anh ở cổng nhà.

Người đàn ông chở Cảnh Tô về cũng âm thầm giật mình, anh ta cho là mình làm không chê vào đâu được, tại sao còn có người phát hiện ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Anh ta cảnh giác không thể để cho Tư Mộ Thần phát hiện, lập tức quay đầu lái xe rời đi, trên thực tế, Tư Mộ Thần hoàn toàn không quan tâm ai mang Cảnh Tô về, hiện tại chuyện anh quan tâm là người đứng trước mặt anh về phần người phía sau màn hình, anh tin tưởng không bao lâu nữa sẽ tự động xuất hiện.

“Không nên cử động!” Tư Mộ Thần tiến lên ôm lấy Cảnh Tô, Cảnh Tô bị động tác thình lình xảy ra của anh dọa sợ, cô lắc đầu.

“Anh…anh”, Cảnh Tô muốn hỏi, anh muốn làm gì, nhưng nghĩ lại thấy hỏi ra lời ấy thật mập mờ.

Chỉ thấy Tư Mộ Thần tựa đầu đến gần Cảnh Tô, lúc cách đôi môi còn có một cm, hô hấp của Cảnh Tô cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn, đầu của anh nghiêng nghiêng, vuốt tai phải của Cảnh Tổ, sau đó đeo bông tai lên cho Cảnh Tô, hoàn thành cái này, lỗ tai Cảnh Tô đã sớm đỏ bừng.

“Nhóc con sâu xa, trong lòng đang suy nghĩ gì? Hả?” Tư Mộ Thần buồn cười nhìn cô. Cảnh Tô sờ sờ tai phải của mình, bông tai rớt lúc nào nhỉ?

Gương mặt cô phức tạp, liếc nhìn ban công trên lầu, nhìn như có 2 bóng dáng, Cảnh Tô cúi đầu có chút ngượng ngùng, một màn với Tư Mộ Thần rất thuần khiết rất mập mờ!

Tư Mộ Thần nhìn lên trên lầu lên tiếng chào hỏi, sau đó nhìn Cảnh Tô nói.

“Anh đi về! Em nghỉ ngơi cho tốt, phía Giang Phỉ Á, anh đã gọi Lục Phạm và người nhà họ Giang qua!”

Mũi Cảnh Tô hơi cay, lúc nào người đàn ông này đều chu đáo như thế, nếu không phải từng lừa gạt cô, thật là tốt biết bao, nếu như nói Dung Thiểu Tước là 1 người tình hoàn mỹ, Tư Mộ Thần chính là người chồng hoàn mỹ trong lòng cô.

“Khụ khụ, lão gia, tiểu thư trở lại, nên đi dùng cơm chứ?”

“Ừm!”

“Tiểu thư, mau ăn cơm đi, lão gia chờ cô đến bây giờ!”

“Được, ăn cơm thôi!” Thật ra thì Cảnh Tô đã ăn gần no ở chỗ kia, nhưng vì bồi cha, cô vẫn nguyện ý ăn thêm nữa.

“Cảnh Tô, biết con thích sườn xào chua ngọt, cho nên đặc biệt làm, ăn mau!” Cảnh Thái Sinh cười nhìn Cảnh Tô gương mặt kích động, không còn vẻ cứng rắn của ông, nhưng Cảnh Tô có chút không phản ứng kịp.

“Tiểu thư, mau ăn đi!” Lão quản gia nhìn phản ứng của cô, đứng bên cạnh cũng thấy vui vẻ.

Bữa cơm tối, mặc dù Cảnh Tô ăn không nhiều lắm, nhưng rất hòa hợp, rất vui vẻ, vào lúc cô cho là, cuộc sống hòa hợp của sắp sửa tới thì nửa đêm Cảnh Thái Sinh đột nhiên phát bệnh, mà mẹ con kia cũng nhân cơ hội này trở về nhà.

“Tiểu thư, tiểu thư, không xong, lão gia đã phát bệnh rồi!” Lão quản gia còn chưa thay quần áo, đã chạy tới gõ cửa phòng Cảnh Tô.

“Đưa đến bệnh viện chưa?”

“Đưa đi rồi, vậy thì tốt, chờ tôi thay quần áo, tôi lập tức ra cửa, làm phiền ông bố trí 1 chiếc xe!” Cảnh Tô hốt hoảng trong lòng.

Bọn họ vừa ra cửa, Thẩm Xuân Linh mang theo Cảnh Linh trở về, nhìn trong nhà vội vàng hấp tấp, Cảnh Linh bắt đầu nghi ngờ, nhưng trong lòng Thẩm Xuân Linh lại vui mừng, bởi vì bà ta biết Cảnh Thái Sinh bắt đầu phát bệnh, mà một khi bệnh gục xuống, điều này làm cho trong lòng của bà ta làm sao sẽ không thoải mái đây? Mà theo bà ta biết, khi Cảnh Thái còn sống chưa viết di chúc, càng không có công bố thân phận thật của Cảnh Tô, bà ta sẽ chờ Cảnh Thái chết, một mình bà ta độc chiếm Cảnh Thái Lam.

“Mẹ, chuyện gì làm mẹ vui mừng như vậy?” Cảnh Linh nhìn Thẩm Xuân Linh cực kỳ vui vẻ.

“Không có gì, ngày mai muốn sắp xếp phẫu thuật cho con trong lòng cảm thấy vui mừng cho con”, đây cũng là chuyện vui mừng đối với họ.

Họ không đi tìm người đàn ông kia, người đàn ông kia ngược lại tìm tới họ, xác nhận là con gái của ông ta thì nhanh chóng nguyện ý quyên tủy cho cô, hơn nữa máu rất phù hợp.

“Mẹ, chúng ta có cần đi bệnh viện thăm ông ấy không?”

“Đi, đương nhiên là phải đi, chúng ta không chỉ đi, hơn nữa còn phải nói cho con bé kia, chúng ta trở lại, nơi này rất nhanh chính là thiên hạ của chúng ta!” Trước kia Thẩm Xuân Linh vẫn dịu dàng đối tốt với người khác, bộ dáng bây giờ khiến đám người hầu nhìn có cảm giác sợ hãi, bọn họ tự giác tránh xa, chuyện này không liên quan đến bọn họ, vẫn không nên quan tâm nhiều, bọn họ chỉ tới làm thuê. Người nào đưa tiền, người đó chính là chủ.

Trong bệnh viện, Cảnh Thái Sinh được đưa ra từ phòng cấp cứu. Đây là lần thứ Cảnh Tô chạy tới bệnh viện trong ngày, cảm thấy tính mạng con người thật là yếu ớt.

“Cha, cha làm sao vậy?” Cảnh Tô vẫn không có hiệu quả, Cảnh Thái Sinh vẫn nhắm mắt.

“Người thân bệnh nhân, xin kiên nhẫn chờ đợi, bệnh nhân chích thuốc mê, lúc này sẽ không tỉnh!” Bên tai Cảnh Tô vang lên giọng nam dễ nghe, chính là bác sĩ trẻ tuổi bọn họ đụng phải lần trước.

“Bác sĩ, vất vả cho ngài, tôi có thể biết cha tôi bị bệnh gì không?”

“Dĩ nhiên, các người có tư cách biết những chuyện này! Cha cô không có bệnh, chỉ là trúng độc mạn tính, bây giờ đã tích lũy đến trình độ nhất định, độc bắt đầu phát tác!”

“Bác sỉ nói, trúng độc mạn tính? Làm sao có thể? Cha tôi, ông”, đột nhiên ông nhớ tới ông từng nói người phụ nữ ác độc, có phải bà ta làm hay không, trong đầu Cảnh Tô ông ông, đây là thật sao?

“Tiểu thư Cảnh Tô, tạm thời cha cô thoát khỏi nguy hiểm, trúng độc mạn tính phải liệu dưỡng thật tốt, nhất định không thể để cho ông ấy tiếp xúc với chất độc, đợi chút nữa ông ấy sẽ tỉnh, cô có thể thăm ông ấy!” Bác sĩ nhìn Cảnh Tô đau lòng, không biết vì sao trong lòng anh ta hình như cũng đau đớn.

“Chồng tôi đâu, chồng tôi ở nơi nào?” Thẩm Xuân Linh vội vã chạy tới bệnh viện, bộ dáng lo lắng giả vờ giống như thật, nếu Cảnh Linh không thấy được, thật sự cho rằng dáng vẻ người vợ hoàn mỹ chạy tới bệnh viện thăm chồng.

Lão quản gia và Cảnh Tô ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy mẹ con Cảnh Linh, dĩ nhiên là hiện lên thù địch.

“Bà tới làm gì? Nơi này không hoan nghênh bà!” Lão quản gia luôn không có cảm tình tốt đối với Thẩm Xuân Linh, từ lúc bà ta vào cửa thì ông đã không ngừng đối nghịch.

“Tôi tới thăm Thái Sinh! Dù sao chúng tôi còn là vợ chồng!” Thẩm Xuân Linh điềm đạm đáng yêu, che mặt muốn khóc.

“Nếu Thái Sinh xảy ra chuyện gì, tôi cũng không sống được!” Thẩm Xuân Linh tiếp tục diễn.

Cảnh Tô đi lên cho 1 bạt tai:”Ai nói cho bà biết, cha tôi sắp chết!”

Thẩm Xuân Linh mở to hai mắt nhìn Cảnh Tô, giống như là lần đầu biết cô.