Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Quyển 8 - Chương 121: Năm ấy an vũ ân mười tám tuổi




Lăng Thiếu Đường dựa cơ thể cao lớn vào đầu giường, thầm thở dài một hơi, dường như đang nhớ lại câu chuyện cũ, sau đó anh chậm rãi mở miệng nói: “An Vũ Ân, bọn anh đã ở bên nhau bốn năm, lúc đó cô ấy mới chỉ có mười tám tuổi!”

Kỳ Hinh đột nhiên run lên.

cô biết quan hệ giữa An Vũ Ân và Lăng Thiếu Đường không hề bình thường, nhưng cô không ngờ bọn họ lại ở bên nhau lâu như vậy. cô cũng không ngờ Lăng Thiếu Đường lại nói câu mở đầu như vậy, trái tim cô đau đớn không thôi.

Lăng Thiếu Đường liếc nhìn Kỳ Hinh, ánh mắt có chút gì đó không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp.

Theo lời nói của anh, Kỳ Hinh dường như cũng theo dòng thời gian trở về năm An Vũ Ân

Mười tám tuổi ấy....

Trên sàn diễn, đèn flash không ngừng lóe lên,các người mẫu cố gắng tạo dáng theo những cách duyên dáng nhất.

Đây là buổi biểu diễn thời trang để tung ra sản phẩm mới của Lăng Thị, trong đó, quy tụ rất nhiều phóng viên. Bọn họ đến không chỉ đưa tin rầm rộ về sự kiện này, mà quan trọng hơn cả là lần này sẽ được diện kiến tổng giám đốc Lăng Diêu Hồng và con trai cả Lăng Thiếu Đường.

trên sàn diễn, những cô gái xinh đẹp đi qua đi lại liên tục, nhưng dù lầ vậy nhưng không hề khiến Lăng Thiếu Đường ngồi dưới quan tâm lắm.

Mái tóc dài chấm vai được buộc bằng một sợi dây màu đen, đôi môi nhếch lên ý vị cười nhạt, Lăng Thiếu Đường như vậy toát lên vẻ mê người, vừa anh tuấn, vừa phóng thoáng.

Nhưng không bao lâu sau, trên khuôn mặt tuấn tú của anh lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng lại không thể đứng lên rời đi.

Đúng vào lúc này, tiếng cảm thán đột nhiên vang lên.

Lăng Thiếu Đường lẽ nhíu mày, liếc mắt về phía sàn diễn hình chữ T

trên đó là một cô gái mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp chậm rãi bước đi.

Khác những cô giá phương tây khác trên sàn diễn, cô gái này có mái tóc đen, khuôn mặt xinh xắn có thể nhận ra cô là người châu Á,làn da trắng như tuyết, đoi mắt to đen, dáng người cao khiến chiếc váy cưới mặc trên người cô được thể hiện ra ở mức độ tuyệt đỉnh.

Bên dưới không ngớt tiếng cảm thán. cô gái trên sân khấu bình tĩnh biểu thị các loại tư thế, mỗi động tác đều hết sức tao nhã. cô gái hơi xoay người, làn lụa mỏng bay phất phơ trong không trung.

Đây là một bộ lễ phục được làm bằng loại lụa cực phẩm, nửa trên được thêu tơ lụa, phía dưới là những lớp lụa mỏng chiffon tạo nên dải lụa màu trắng như mây tạo nên cảm giác như đang bước vào thế giới ảo mộng

cô gái cực kỳ duyên dáng, hai gò má như hoa, nụ cười mềm mại yêu kiều.

Lăng Thiếu Đường nhìn cô không rời mắt, có chút thất thần. cô không sở hữu một vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng điều khiến anh kinh ngạc là từ người cô tỏa ra nét hấp dẫn mê người.

Bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, nhưng chưa từng có cô gái nào có khí chất như vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Thiếu Đường gặp An Vũ Ân, điều anh không ngờ chính là hai người lại có lần gặp mặt thứ hai.

Anh nhìn An Vũ Ân trên sàn diễn, đây là sàn diễn hình chữ T lộ thiên, hơn nữa chỉ liếc mắt thôi cũng thấy đây chỉ là một show catwalt rẻ tiền của giới thương mại.

Lăng Thiếu Đường không tự dưng mà dừng xe ở đây, chẳng qua là vì chờ đèn đỏ, anh nhàm chán đưa mắt nhìn ra bên ngoài liền bắt gặp một cảnh tượng.

cô gái quen thuộc nhanh chóng đập vào mắt anh, anh hơi kinh ngạc. Nhưng thấy cô gái đang lạnh run người, anh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức mở cửa xe.

Cơ thể ngang tàng của Lăng Thiếu Đường đi về phía sàn diễn, anh thô lỗ không coi ai ra gì, nhảy lên sân khấu.

Khi tất cả còn đang bối rối, Lăng Thiếu Đường nắm lấy bờ vai đang run rẫy của cô gái.

đi theo tôi- anh cường ngạnh, không cho cô gái chút thời gian nào mà ôm cô đi về phía xe.

“Này thưa anh, anh không thể nào đưa cô ấy đi được, cô ấy còn chưa biểu diễn xong, quần áo cô ấy đang mặc.....”

Người quản lý vội vàng đuổi theo, hung tợn hô to với Lăng Thiếu Đường.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Lăng Thiếu Đường đã ném tờ chi phiếu vào mặt anh ta.

“đây là hai trăm vạn, bồi thường cho cái anh gọi là tổn thất” giọng nói lạnh lùng mang theo khí chất vương giả trời sinh.

Anh biết thừa mấy loại sân khấu rẻ tiền này không đáng với số tiền đó, nhưng mục đích của anh là không muốn những người này quấy rối đến cô gái.

Người quản lý hớn hở ra mặt, cầm chặt tờ chi phiếu, gật đầu liên tục.

Lăng Thiếu Đường khinh thường đảo mắt qua anh ta, sau đó anh nhét cô gái vào trong xe, sau đó, đi vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí ghế lái, nhấn mạnh ga, sau khi đi được một đoạn liền dừng xe bên đường.

cô gái mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc

Lăng Thiếu Đường cong môi lên: “Em tên là gì?”

sự anh tuấn và hơi thở mạnh mẽ của anh đã khiến mặt cô gái đỏ lên, cô hơi mất tự nhiên rồi lên tiếng: “An Vũ Ân!”

An Vũ Ân? Vũ Ân?

Lăng Thiếu Đường tiến đến trước mặt cô, ánh mắt đầy nóng cháy

“Anh rốt cuộc là ai?”

rõ ràng An Vũ Ân cực kỳ sợ người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Anh nở nụ cười nhạo, sau đó lấn người lên.

Khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác càng ngày càng lấn sát lại gần....

Hơi thở nguy hiểm phả vào mặt cô....

Quá gần!

Gần đến mức cô có thể nhìn rõ bóng hình mình trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh....

“tôi là người đã cứu em, cho nên sau này em phải đi theo tôi!” anh nở nụ cười ngông cuồng.

Năm đó, An Vũ Ân mới chỉ có 18 tuổi, trái tim cô nhanh chóng bị Lăng Thiếu Đường nắm gọn .