Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic]

Chương 52: Ansa làm ARMY!?




Giọng Ansa bây giờ..rất lạ, Kook có thể cảm nhận được, dù chỉ qua điện thoại.

“Em sao vậy, có chuyện gì đúng không?” - Kook hỏi, giọng cậu trầm xuống cái tông lạ lùng hơn thường ngày khiến người cùng phòng, Park Jimin và Jung Hoseok không khỏi giật mình.

“Đâu có gì đâu anh!” - có tiếng cười khẽ, nhưng nghe lại không vui nổi.

“Bật facetime lên đi, anh nói chuyện cùng em!” - Kook thở hắt vò vò trán, bản thân đang cố bình tĩnh lắm rồi, để không hét vào ống nghe.

“Em..sắp phải ra ngoài!”

“Thế thì..đi sớm về sớm!” - chưa cúp máy hẳn, Kook lại nói thêm một câu - “Ngủ ngon!”

“Nae!”

Nó cúp máy, vùi mặt vào gối.

Thôi tiêu rồi, cái cảm giác gì lạ lùng thế này? Chỉ mấy giây trước bật khóc khi nghe giọng nói ấy, sau đó lại sợ hãi khi phải thấy mặt…

Jungkook người đó liệu có biết không? Sự lúng túng hiện giờ của Ansa…

“Ansa bị làm sao rồi, em hỏi thì không chịu nói, cứ viện cớ...”

Ra phòng khách, JK thấy Kim Seokjin đang một mình uống chè dưới bóng đèn phòng ăn hiu hắt thì mò lại tỉ tê.

Chỉ là trong cái nhà chung này vốn dĩ chỉ có Kim Seokjin là kín tiếng nhất nên Jungkook tin tưởng hơn cả. Anh ấy chơi dung hòa với mọi người, lại không đặc biệt thân với ai dù có kẻ đã mở lời (là Min Yoongi chứ ai@@, phải, anh ấy mê anh cả lắm, cơ mà cứ tỏ ra lạnh lùng).

“Cái gì cũng phải từ từ thôi! Hấp tấp quá lại hỏng chuyện!” - rót cho Kook tách trà, Jin nói.

“Hả?”

“Hả gì, thì là vậy đó!” - anh nháy cặp mắt ‘sát gái’ thần sầu của mình với đứa nhóc tì kia, chỉ tiếc là nó..tỏ ra vô cùng khinh bỉ mà ủn mông đi về phòng.

‘Con nít!’ - nhấp ngụm trà nhạt bên môi, Jin quay ra nhìn thêm một chút cảnh cây cầu Gwanganlli lấp lánh sắc tím lúc về đêm, tựa như dải băng rôn ‘Borahae’ của ARMY khi ấy, đẹp đến mê lòng...

Nếu cũng có ARMY nào đó tình nguyện cùng anh và Bangtan dạo biển đêm thì thật thú vị biết mấy nhỉ?

Nghĩ tới đã thấy rất vui rồi.

-

Bứt rứt trên giường, Jungkook cuối cùng vẫn chẳng giải thoát tâm trí mình được.

Không rõ rốt cuộc người như Jung Jaemin đã chiếm bao nhiêu phần trong tim Ansa là điều cậu vô cùng thắc mắc, nhưng làm sao có thể hỏi..đó mới là mấu chốt vấn đề.

Nhớ lại cuộc nói chuyện với Jin vào hôm nọ, khi anh ấy nghiêm túc bàn luận cùng cậu (vì chẳng mấy khi@@)...

‘Em cho rằng nếu là yêu thì..chị Jisoo mới là người có khả năng nhất!’

‘Không sai, nhưng hãy nhìn xem cách Jaemin nhùng nhằng giữa hai người họ...Có lẽ không cố ý, nhưng Ansa đã vướng vào vòng lẩn quẩn đó rất lâu rồi, nên mới…

Thế nên..em có cho rằng tình cảm của mình đủ lớn để kéo Ansa về lại bên mình không?’

‘Sao hyung lại hỏi như vậy? Tất nhiên là có…’

‘Vậy thì đặt cược thử đi..rời xa Ansa vào lúc này, để Jaemin nói ra mọi suy nghĩ với Ansa, chỉ có như vậy mới mong Ansa tỉnh táo ra được, cũng như biết mình cần gì..’ - Kook nhớ, Jin đã rất tự tin nói như vậy.

‘Sao em có thể?’

‘Là Jaemin, cậu ta cũng muốn vậy..

Thì làm thôi!’

-

Sunny hôm ấy đông hơn mọi khi, lúc nó tới thì line xếp hàng đã dài ra đến cửa quán rồi, dù vẫn còn sớm.

Hm, vật vờ như một cái xác sống, Ansa không rối rít càu nhàu, cứ vậy đút tay vào túi áo ngửa cổ chờ.

Sunny hôm ấy rộn với chả ràng, gần tới lượt order nước, Ansa đã nghe văng vẳng giai điệu quen thuộc, cái giọng vừa vang lên cũng quen thuộc không kém. Cứ thế ngước mắt nhìn lên, nó há hốc khi nhìn thấy..chiếc teaser thứ hai của ‘Fake Love’ đang chễm chệ xuất hiện trên màn hình lớn của ba chiếc TV quanh đây.

“Aaaa! Fake Love kìa..Fakeu love!!”

“Aaaaa!”

Có tiếng hò hét nháo nhào vang lên, nó thấy còn có cả..ARMY bomb. Thôi rồi, hình như hôm nay có buổi fancard gì đó nên mới đông như vậy. Mà thế thì..chẳng lẽ mọi người ở đây đều là fan của BTS???

Kinh khủng thật, không khí hừng hực chờ đón comeback của trai nhà dù hai ngày nữa mới đến. Cty chủ quản nằm ngay bên kia đường nên chỗ này từ khi nào đã trở thành ‘đất thánh’, ARMY tụ tập ở đó gào thét chờ comeback, còn thống khổ hơn cái đợt tranh cử tổng thống.

Mà điên cái là..nó cũng thế ấy.

“Chết tiệt, anh ấy...đẹp trai quá!”, nó nhớ đã cố gắng không để bản thân hú hét thành tiếng, ừ thay vào đó là âm thầm xuýt xoa thôi nhỉ?

Nhưng xem ra công cuộc ngồi cả buổi xem Han chạy teaser hôm trước cũng chả đem lại hiệu quả gì..nó vẫn bị choáng ấy.

Vuốt mặt, Ansa thở dài cầm bill sang chỗ lấy nước.

Không phải thời điểm cả họ vui sướng thì đội ngũ staff chúng nó sẽ đau khổ rất nhiều sao? Chạy như chó..đúng là chạy như chó...Thôi thì qua rồi một nửa, chờ tới khi MV lên ta lại chạy điên đảo cho fanmeeting, concert,..cơ mà, vẫn phải chạy.

Từ đó ta biết ‘Run’ vịn vào sự thật về một cty luôn chăm chỉ chạy trên con đường kiếm tiền bằng cách đào hố cho con dân đổ ầm ầm..phải, đào quá trời mà méo thấy lấp, nên cứ ngã…

Từ đó ta thấy âm thanh vang vọng hơn cả nhạc DJ, sắp bung cả mái nhà nơi này..thì đã hiểu thế nào là ý nghĩa của ARMY...một đội quân thật hùng hậu, tương lai có thể xây dựng nên một tiểu vương quốc sống hạnh phúc bên nhau...Nghĩ thế, sợi dây nhân viên trên cổ Ansa dần trở nên nặng trình trịch. Chờ tới lúc đó nó cũng đã bị vắt kiệt sức cmnr.

Vô thức lại trông thấy cậu maknae của nhóm xuất hiện giữa video..nãy giờ đã gần chục lần tua lại, đến Ansa cũng cảm thấy thuộc nằm lòng, chỉ là..bọn họ cứ như uống ngàn lon bò cụng ấy, sức lực đâu mà…

“KIM NAMJOON, KIM SEOKJIN, MIN YOON...”

Nào nào, có cần phải đọc fanchant ầm ì thế nữa không, đau hết cả đầu.

Có đứa đứng ngay bên cạnh cái bàn rất đông..ARMY mà thở dài, tuy thế trong lòng không lâu sau cũng ‘a dua’ đấu tranh gào thét..nên theo hay không theo? Thôi theo đi, thôi không..không…

“Chị ơi, nước của chị!”

“Ể, à vâng!” - ngay lúc nhận ra miệng mình đã đặt sẵn khẩu hình thì chị nhân viên quán đã đưa nước tới…Ansa thở phào, quay đầu bước ra.

Nhưng trước đó sẽ nhoẽn miệng cười mà nhìn lại: “Thì ra cảm giác của fangirl là thế này!”

-

‘Họ biết cả rồi!’

Càng làm việc cùng mọi người ở Bighit lâu Ansa càng nhận ra, bọn họ dù không đến cùng một mái nhà nhưng lại xem nhau như người nhà.

Mỗi ngày ở đó, chứng kiến người này tất tả chạy đi người kia hồ hởi chạy lại, Ansa không khỏi nhận ra, từ khi nào nó đã trở thành một phần của nơi này…

“Ansa, chuẩn bị đi nhé chúng ta cùng đi check lần cuối trang phục!”

“Ansa, chị đi mua cafe, gọi cho em một phần luôn ha?”

“Ansa, có phải rất mệt không? Cố lên nha, hwaiting!!”

Là Rei, Hyejin, Minji, Hobeum, Sejin,...cả Bangtan nữa, từng người từ lâu đều trở thành từng mảng kí ức không thể thiếu nơi nó, sự quan tâm của họ, trái tim chân thành nơi họ, nó sẽ không để bản thân được phép quên.

Chỉ có điều..đôi lúc vì có quá yêu thương xung quanh như vậy, bản thân mới trở nên sợ hãi.

“Em luôn muốn bản thân trở thành người có thể khiến người tin tưởng tựa vào, còn nữa…

Là một người quan trọng, luôn được mọi người cần!”

Còn nhớ trong bữa tiệc trước ngày comeback, Ansa đã nói câu này. Nó biết khi mình say sẽ nói rất nhiều, cũng rất nháo mà làm phiền người khác, nhưng chỉ lần này thôi, nó cảm thấy đây là cơ hội vốn ít ỏi để có thể bày tỏ với mọi người trái tim mình.

“Em biết trong thời gian qua bản thân đã làm nhiều điều ngu ngốc gây khó khăn cho mọi người, nhưng lần comeback này, em đã thử đặt hết tất cả niềm tin cùng khả năng của em vào nó, em biết mọi người cũng thế có đúng không?”

“Em biết mọi người rất thương Bangtan, thương nhau như một gia đình, em cũng thương mọi người..như vậy đó!!”

Lời còn chưa nói dứt mà Ansa đã sụt sùi lau nước mắt, cũng chẳng phải vì nó quá yếu đuối đâu, chỉ là tại sao mọi người cũng đều khóc như vậy? Cả Rei và Hyejin unnie? Hai bà chị mạnh mẽ của nó đâu mất rồi.

“Con bé này..nói cứ như sắp chia tay nhau không bằng?” - Rei đưa tay áo lên quệt ngang má mình.

“Phải đó, bộ thích là tỏ tình với tôi thế sao?” - Hyejin cũng nghèn nghẹn, coi cách chị ấy nói kìa, làm bao nhiêu người xung quanh phải bật cười. Nó cũng cười theo.

“Phải bên nhau thật lâu nha Ansa?” - Sejin đưa li bia đến, anh nghiêng đầu nhìn nó mà cười, chiếc nhẫn đính hôn trên tay anh lấp lánh, nó thấy hạnh phúc thay cho anh.

“Vâng oppa!” - Ansa ngoan ngoãn gật đầu.

Về tới phòng.

Đẩy cửa bước vào là lúc nó nhận ra, bóng tối này vốn dĩ thuộc về mình. Lấy từ túi xách ra chiếc điện thoại, nó chậm chạp mở lên tin nhắn ấy, cũng đã gửi được nửa ngày rồi. Trong đó, một cái là của Jisoo, cái còn lại..là của mẹ.

“Em đừng quên sau Tết, kì học mới tại học viện X sẽ bắt đầu rồi, đó cũng là mục tiêu phấn đấu của em từ trước khi tới Bighit, hãy cân nhắc cho kĩ!”

“Ansa, thấm thoát lễ cưới của Jisoo cũng sắp tới, mẹ mới chợt nhớ con gái mẹ đã một năm qua không về rồi, con sống thế nào, có tốt không?”

“Alo, mẹ!” - giọng Ansa vang lên cắt đứt màn đêm ấy, cũng là lúc nơi góc khuất nào đó, nó sắp sửa cho cả thế giới thấy thêm một sự thật nữa về mình. Nó cũng đã hứa rằng, đây là lần cuối cùng…

-

”Cuối cùng mai cũng được về rồi!” - có tiếng người gào rú vì hạnh phúc.

Trời ạ, sao lại không hạnh phúc cho được khi mà cả tuần dù có được trải mình cùng biển xanh cát vàng nhưng lại là ở một chỗ với bọn đầu đinh, nếu nhìn cũng chỉ nhìn được...haizz!

“Đừng mừng vội, chẳng phải tối mai là phải ghi hình comeback rồi sao, chắc sẽ lại chạy sml cho xem!” - ở chiếc sofa giữa phòng khách, có người đã vội vàng dùng cái nhìn phiến diện của mình mà dập tắt vui vẻ của anh em. Còn ai khác ngoài...

“Min Yoongi, đi pack đồ đi, còn nằm ườn đó!” - Jin mắng, anh đi ra còn kéo theo hai cái vali đã xong của mình, chỉ còn đợi chất vào xe nữa là ok. Chỉ có thằng em, haiz haizz..

“Vâng!” - Yoongi não nề đứng dậy rời ghế.

Mai ấy à? Không muốn nghĩ tới đâu…

-

“Này này, đã mua đồ ăn dự trữ như tớ nói chưa thế? Tối nay còn cắm mà cày view cho Bangtan nữa!”

Đi trên đường, Ansa vô tình sao lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô gái nọ, có vẻ cũng ngang tuổi nó, còn là ARMY, trên cặp treo đôi móc khóa Tata và Chimmy thật đáng yêu, tiếng nói cười ríu rít, cứ thế họ sải bước qua Ansa, chăm chú bàn luận về chuyện của mình.

Khẽ cười, nó níu chặt quai cặp, cũng sải bước đi về hướng của mình.

20h ở Seoul, chưa có dấu hiệu ngơi đi nhộn nhịp.

Hôm nay nó có hẹn với Arin, là chuyện quan trọng. Cả hai đã thống nhất sẽ gặp nhau tại cái Line Friend gần nhà Arin sau đó cùng mua sắm vài thứ. Tới 21h, ở căn bếp hôm ấy đã tràn ngập mùi thơm của các loại bánh ngọt, cả mùi cơm cà ri thật ngon.

21h30, tấm grap màu hồng Cooky đã trải ra ngay ngắn. Ansa mặc một bộ pijama của Tata trong khi Arin trung thành với Chimmy của mình. Cả hai lăn dài ở đó cùng nhau, chụp vài bức tự sướng và tám đủ điều.

21h50, Ansa chợt ngủ quên mất, nằm một bên Arin nhéo hông nó, cau mày, thế là tỉnh.

21h55, bắp rang và coca, cả đèn đóm cũng đã đủ.

Mà đèn đóm ở đây lại là…

“Cái này cần nhiều pin vậy sao..phiền phức quá!” - nhíu mày, Ansa thận trọng tra từng viên pin tiểu vào lõi chiếc bomb phiên bản mới nhất, trong khi Arin chuyên nghiệp hơn, nhỏ làm xong rồi, và đang tìm kiếm vài thứ thông qua cái màn chiếu lớn thay cho TV.

“Aaa, 22h rồi!”

“Nhanh nhanh!” - Ansa hối thúc, tới nó cũng không nghĩ mình cuống quýt như vậy.

Dùng bàn tay thần thánh vốn sinh lanh lẹ, Arin nhấp vào mục tìm kiếm trên Youtube: “Fake Love”, trên màn hình lập tức hiện ra ngay, cùng chiếc logo quen thuộc.

“Aaaaaaaaaa...” - tiếng la hét đồng thanh vang lên..thật dữ dội khi hình ảnh anh cả đẹp trai xuất thần trong căn phòng trống cùng chiếc đồng hồ cát xuất hiện, cả Ansa và Arin đều không thể nghĩ cho tới lúc này cả hai lại ngồi cùng nhau xem MV comeback của BTS, hạnh phúc như thế.

“Ở ktx mấy tháng mà tớ lại không nhận ra Taehyung oppa đẹp trai như vậy đó!” - Ansa nói mà như la làng.

“Quá sai sót, cả Jimin của tớ mà ngày đầu tiên cậu còn không ấn tượng kia mà!”

“Thôi trách móc nhau đi!”

“Tập trung xem giùm đi!”

Cả hai đứa chả chịu thua nhau, thế mà, “Aaaaa...” @@

Ting!

“Ansa, đang ở đâu vậy?” - Jungkook gọi tới thật bất ngờ, Ansa nằm trên đệm hãy còn chưa đủ bình tĩnh, lại vì tiếng hét thất thanh của Arin mà bất đắc dĩ bịt tai ngồi dậy nghe điện.

“Em đang ở nhà Arin, đang xem MV comeback đây!” - cách nó đáp hào hứng như vậy..chắc bên trong đang rất

vui, Kook cúi đầu, không thể ngăn cổ họng mình phát ra một trận cười dồn.

“Anh biết!" - cậu đáp.

“Hửm? Sao anh biết hay vậy?” - nó ngẩn ra, cách Kook nói làm nó cũng không rõ cậu đang bảo biết chuyện nó đón comeback hay chuyện nó đến nhà Arin đây.

“Em ra xem cửa sổ nhà đi! Anh đang ở dưới!” - chỉ nói vậy, Kook im bặt, như đợi Ansa đi từ đằng nào đó ra, mà thực chất thì Ansa không nghĩ nhiều, còn cho rằng cậu lại bịp trò gì nên dùng dằng một chút, tới lúc tiếng hét lần thứ mấy của Arin vang lên khi MV được phát sang lần hai, Ansa kéo rèm, ngây ngốc nhìn thấy một bóng hình dong dỏng cao, mang một cây đen che kín người, chỉ có mái đầu rũ xuống, ánh lên dưới ngọn đèn đêm, rực rỡ tới độ hòa cùng ánh mắt sáng trong ấy hại nó một trận giật mình.

Kéo ầm cái rèm xếp, Ansa ngồi thụp xuống, thở hổn hển.

Chẳng có lẽ cậu theo nó tới đây, chỉ để chọc ghẹo như thế? Không đúng, cậu cũng vừa mới từ Busan về thì việc gì làm vậy?

Dựa vào bức tường gạch đối diện cổng nhà, giọng Kook vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng hòa vào màn đêm mà đi đến bên điện thoại nó, “Anh không theo dõi em, đừng sợ, là GPS kết nối toàn cầu!”

Hả? Cái gì cơ? Ansa chợt ngớ ngẩn.

“Xuống đi, gọi cả Arin nữa, chúng ta cùng đi ăn, mừng comeback!”