Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 111: Một ngày dạo chơi hoàng cung




“Không đâu…” Lương Tu Ngôn lắc đầu, cố gắng lắc rơi ý nghĩ kỳ quái chợt lóe trong đâu, thấp giọng lập lại nói: “Không đâu…”

“Ngươi cũng đừng vội, ta chỉ giả thiết thôi, đã nói nhất định là họ đâu, cũng có thể họ nói cho người khác, cho nên người khác mói nổi lên lòng tham.”

Lương Tu Ngôn cúi đầu dùng bữa, theo lời nói vừa rồi của Tùy Phong, dường như đẩy ngã con domino thứ nhất, tạo phản ứng dây truyền đằng sau, khiến họ bắt đầu suy đoán.

Vào phó  bản tổng cộng bảy người, loại trừ chính cậu, Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành, còn lại là Tùy Phong, Đồ Tô, Đường Thất Thiểu, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, lại loại trừ hai người chức nghiệp trị liệu – Đồ Tô và Đường Thất Thiểu.

Nếu nói hung thủ là ai, Lương Tu Ngôn tự nhiên nghiêng về phía Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, dù sao bọn họ từng có vết nứt xưa, nhưng nếu có thể tính, tất nhiên đó là Tùy Phong, lực công kích của y…

Nếu thật là Tùy Phong, tại sao còn nhắc nhở mình chứ?

Lương Tu Ngôn nhìn đến nụ cười vô hại của Tùy Phong, lại lập tức phủ định ý niệm này trong đầu, làm bộ như không có chuyện gì, cùng y nói nói cười cười.

Có Tùy Phong giúp đỡ, Lương Tu Ngôn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trung cấp trù sư không nói, y còn hiểu rõ kinh thành này, hiển nhiên không thể thiếu tiếp đãi cậu.

Mà Lương Tu Ngôn rảnh rang chẳng việc gì, vốn hảo hữu trong trò chơi cậu không có nhiều lắm, Tô Mạc Già và Bảo Tiêu đại ca còn đang thắm thiết mặn nồng, Đường Thất Thiểu phỏng chừng còn đang quấn riết Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, cậu chẳng muốn đi làm bóng đèn. Sau khi bị hai huynh đệ trừng phạt nặng do cùng Đồ Tô thủ dâm cho nhau, Lương Tu Ngôn không dám đi tìm hắn, sợ hai bình giấm chưa kia đổ ngã. Còn Vương Ngữ Yên, từng kiến thức qua công phu hóng hớt của cô, vì bảo vệ cái quần sịp cuối cùng, Lương Tu Ngôn quyết không chủ động dâng lên cửa.

Nghe nói cảnh trí chế tác trong trò chơi “Dâm đãng nhân sinh” được tham khảo rất nhiều tư liệu lịch sử, cố gắng hoàn nguyên phong mạo kiến trúc của kinh thành xưa, do đó mọi cảnh tượng đều có thể là cổ kính, đẹp đến cực điểm.

Tùy Phong theo chơi mấy ngày nay, Lương Tu Ngôn thấy rất vui, ngày thường đánh quái thăng cấp làm nhiệm vụ, những phong cảnh do vội vội vàng vàng mà bỏ lỡ đều nhất nhất bổ sung toàn bộ, một đường thong thả ngao du hệt như đi du lịch. Mà Tùy Phong đặc biệt hiểu rõ kinh thành, những nơi ăn ngon chơi vui y đều rành như lòng bàn tay, thậm chí còn có yêu bài vào hoàng thành, dẫn Lương Tu Ngôn đi tham quan hoàng cung một lần.

“Yêu bài của ngươi đâu ra vậy?” Lương Tu Ngôn líu cả lưỡi với trình độ tráng lệ của hoàng cung, tuy rất nhiều nơi cậu không thể tự do ra vào, nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự rung động hoàng cung gây cho cậu.

Tùy Phong không để lộ tí vẻ mặt nào là tán thưởng, dáng vẻ nhàn tản ấy, chẳng khác gì lúc đi dạo ngoài thành, “À, của ta.” Ra vẻ tùy ý như nói “À, đồng tiền đó của ta” vậy ấy.

“Oa, ngươi trâu thế? Hiện giờ là chức quan gì?” Lương Tu Ngôn càng thêm ngạc nhiên. Phải biết rằng có thể có được yêu bài ra vào hoàng thành, vậy chắc chắc là làm quan. Mà người chơi muốn làm quan, chỉ có ra chiến trường, đạt được chiến công, hơn nữa tích lũy đến trị số rất cao mới được.

Ra chiến trường khác với đánh quái hoặc làm nhiệm vụ, ở trên chiến trường chém giết càng na ná với PK, NPC trong trỏng đều có trí năng rất cao.

“Chức quan…” Tùy Phong ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang cố gắng suy nghĩ điều gì, qua một lát mới nói, “Hình như là Tĩnh vương.”

“Khụ khụ…” Lương Tu Ngôn bị sặc chính nước miếng mình, thật vất vả lấy lại tinh thần, “Vương gia?” Cậu trợn trừng mắt, tỏ vẻ khó tin nổi.

“A, làm sao thế?” Tùy Phong trái lại hỏi Lương Tu Ngôn, không rõ cậu kích động cái gì, “Ngươi không biết có một số người chơi không phải sinh ra ở tân thủ thôn sao, mà là tùy cơ xuất hiện ở các thế gia hoặc hoàng tộc, ta chỉ không cẩn thận thành con của hoàng đế lão nhân thôi.”

Bộ dạng đó của Tùy Phong, mười phần là đang giảng kiến thức cơ bản trong trò chơi cho tân thủ. Lương Tu Ngôn thấy Tùy Phong nhìn mình như nhìn gà con, trong lòng dâng lên nghẹn khuất.

Nghe được bằng hữu cư nhiên là vương gia, ta không nên kinh ngạc sao? Phản ứng như ta mới được xem là bình thường nhá!

Câu ngơ ngác nhìn Tùy Phong hơn nửa ngày, khiến Tùy Phong không nhịn được trêu chọc: “Ngươi còn nhìn ta như vậy nữa, ta sẽ nghĩ rằng ngươi thích ta đó.”

Lương Tu Ngôn cuối cùng nghẹn ra hai chữ:

“Ta đệt!”

Hoàng cung to như thế, dựa vào cặp giò đi bộ có mà đuối, dù Lương Tu Ngôn còn chưa thỏa, nhưng đối với Tùy Phong được sinh ra ở nơi này và làm vô số nhiệm vụ tân thủ mà nói, thì có vẻ cực kì nhàm chán.

“Nơi đó ta có thể vào không?” Lương Tu Ngôn giống như Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên, hận không thể đi dạo hết một vòng, rồi bê mấy khối chuyên về. (không hiểu nổi câu này =.=)

“Không được,” Tùy Phong liếc mắt, nói “Nơi đó là hậu cung.”

“Hậu cung?” Lương Tu Ngôn lập tức nhảy dựng, “Ba nghìn giai lệ? Ta đệt!”

Tùy Phong giữ chặt Lương Tu Ngôn sắp xông vào trong mà không thèm để ý thị vệ NPC, nói “Được rồi, tất cả thị vệ này đều là BOSS siêu cấp, qua một người chém một người.”

“Mỹ nữ, ta muốn gặp mỹ nữ!” Một lòng mong ngóng hậu cung ba nghìn giai lệ, Lương Tu Ngôn đã không còn lý trí.

Tùy Phong tha Lương Tu Ngôn đang liều mạng giãy dụa ra ngoài, “Những nữ nhân này đều có nam nhân, đi, mang ngươi tới địa phương tập hợp mỹ nữ chân chính.”

Tập hợp mỹ nữ? Lương Tu Ngôn nháy mắt an tĩnh lại, vãnh tai cẩn thận nghe.

“Hơn nữa đủ loại khẩu vị, ngươi thích dịu dàng hay lẳng lơ?” Tùy Phong đè thấp giọng nói, đôi mắt hoa đào cười càng thêm quyến rũ.