Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 63: Trộm chiến hải




Trịnh Đào hiện tại cũng là một NPC cấp S. Sự an toàn của thôn rốt cục đã không cần lo lắng, xem như có thể buông xuống một đại sự. Nghe Dương Thiên hỏi, hắn vội vàng trả lời: “Chuyện gì cũng không có. Chỉ là buổi tối mấy tên hải tặc bị chúa công người đánh ngất tỉnh lại. Sau đó bị thôn dân chúng ta hành hung trận nữa, lại hôn mê tiếp, đến giờ còn chưa có tỉnh lại.”
Dương Thiên nói: “Nếu như các ngươi không có định đuổi tận giết tuyệt mấy tên hải tặc ấy. Vậy cứ để cho bọn hắn làm ô-sin là được rồi, ví dụ như đốn củi, khai thác đá các loại… chỉ cần cho bọn hắn ăn cơm, không cần trả tiền công. Nếu như về sau bọn hắn có biểu hiện tốt thì lại để cho bọn hắn hoàn lương làm dân thường a.”
Trịnh Đào cười nói: “Chủ ý này hay lắm, ta lập tức đi làm.”
Dương Thiên đột nhiên hỏi: “Bọn này hải tặc đến tột cùng có bao nhiêu người? Ngươi nói cho ta chút tình huống cụ thể của bọn hắn xem.”
Trịnh Đào suy tư một chút, nói: “ Nhân số của bọn này đại khái khoảng trên 750 người. Cụ thể là bao nhiêu thuộc hạ cũng không rõ lắm. Nhưng thực lực đại đa số đoán chừng cũng không được tốt lắm. Hầu hết chỉ mặc áo vải thô, chỉ có tiểu đầu mục trở lên mới có giáp da để mặc.”
“Cấp bậc tiểu đầu mục trở lên có khoảng bao nhiêu?”
Trịnh Đào nghĩ nghĩ, nói: “Ước chừng 40-50 người. Không có khả năng có quá nhiều. Đại đầu mục có năm sáu tên. Mặt khác còn có hai thủ lĩnh.”
Căn cứ phán đoán ngày hôm qua. Tiểu đầu mục của đối phương khả năng đều là ngũ giai binh. Đại đầu mục có thể là lục giai binh, về phần hai thủ lĩnh thì hơi khó đánh giá.
Dương Thiên suy nghĩ một chút. Chỉ có không đến 800 hải tặc. Nếu như lưu lại tất cả mọi người chờ ở đây quả thật có chút lãng phí. Vạn nhất hôm nay đối phương không trở lại, vậy chẳng phải cứ như vậy đã lãng phí thời gian một ngày vô ích sao? Thế nên hắn quay qua nói: “Trịnh Đào, thôn Nguyệt Lượng nếu đã là nhiều thế hệ sinh sống, đánh bắt trên phiến hải vực này. Vậy nhất định phi thường quen thuộc với hoàn cảnh vùng này a?”
Trịnh Đào phi thường tự tin cười nói: “Đó là đương nhiên. Không phải thuộc hạ khoe khoang. Trong vòng ngàn dặm vùng biển này chúng thuộc hạ đều rõ như lòng bàn tay. Mặc dù trước giờ chúng thuộc hạ chỉ có thuyền đánh cá, nhưng kinh nghiệm nhiều năm tích lũy như vậy, chúng ta có thể dễ dàng đoán trước biến hóa của thời tiết. Địa hình cũng quen thuộc, do đó cứ gió êm sóng lặng là chúng ta lại đi thật xa bờ để đánh cá.”
Phạm vi một nghìn dặm? Thật là xa a! Thuyền đánh cá muốn chạy một vòng qua lại khu vực như vậy đoán chừng cũng phải mất thời gian năm sáu ngày: “Vậy ngươi nói một chút tình huống phân bố các hải đảo ở khu này đi.”
“Cái hải vực gồm có rất nhiều đảo. Phần lớn đều giống đảo Nguyệt Lượng chúng ta. Diện tích ngang nhau thì có khoảng chín cái. Còn có bốn cái so với chúng ta còn lớn hơn. Trong đó, có một cái diện tích không sai biệt gấp mười lần những cái còn lại. Những này đảo phần lớn đều có người ở. Mặt khác còn có hai ba mươi cái nhỏ hơn so với đảo Nguyệt Lượng của chúng ta. Trong đó một số ít có người ở lại. Còn lại đại bộ phận đều là hoang đảo, bên trong toàn là rừng rậm, mãnh thú hoành hành, không thích hợp cho người ở.”
Dương Thiên vừa nghe xong, mừng rỡ, nói: “Các ngươi có nhớ rõ hải đảo nào có người ở không?”
Trịnh Đào nói: “Đương nhiên nhớ rõ. Chỉ là không biết hiện tại bọn hắn còn ở đó hay không? Chúa công người không biết. Một năm qua, đám hải tặc rất hung hăng, ngang ngược a......, ai!”
Dương Thiên an ủi: “Trịnh Đào, ngươi cũng không cần lo lắng nữa. Hiện tại mục đích chủ yếu của chúng ta là thanh lý sạch sẽ đám hải tặc. Trả lại hòa bình, yên tĩnh cho vùng biển này. Trên biển, nếu như ta gặp những ngư dân nghèo khổ đã may mắn thoát nạn kia, chúng ta tự nhiên sẽ tiến hành cứu trợ.”
Trịnh Đào ôm quyền nói: “Đa tạ chúa công nhân nghĩa!”
Dương Thiên phất phất tay, nói: “Ở đâu ra nhiều lễ tiết như vậy! Ngươi lập tức đi tìm một người thật am hiểu vùng biển này cho ta, ta tự có an bài.”
“Vâng! chúa công.” Trịnh Đào lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Ở bờ biển, Dương Thiên tìm được Dương Siêu. Giờ này hắn đang cùng Chu Ảnh tiến hành thao luyện cho binh lính! Loại thao luyện này có thể gia tăng kinh nghiệm của binh lính, mặc dù hơi chậm.
Gọi Dương Siêu đến, nói: “Dương Siêu, ngươi lập tức điểm 500 binh lính, sử dụng năm chiến thuyền tiếp tục thăm dò các địa phương khác trên biển. Ta sẽ phái một thôn dân quen thuộc vùng biển này dẫn đường cho các ngươi. Hắn là người rất tinh tường phân bố của các hải đảo khu vực này. Ngươi đưa hắn đi, nếu như phát hiện hải tặc, ta cho ngươi toàn quyền xử lý. Nếu có thể tiêu diệt, vậy tận lực diệt cho sạch”
Dương Siêu lo lắng cho an toàn của Dương Thiên, nhíu mày nói :“Chúa công, cái này… ta đưa ngài theo nhé. Chứ không vạn nhất đám hải tặc kia đánh tới, chúa công ngài......!”
Dương Thiên cười nói:“Ta cũng không phải bùn nặn, ngươi lo lắng cái gì? Huống chi không phải còn lưu lại 500 binh lính sao? Tựu hải tặc cái kia bảy tám trăm gà đất chó kiểng, có thể làm được gì chứ?”
Dương Siêu nói: “Nhưng này vạn nhất có thay đổi gì, làm sao bây giờ? Ta lúc đi ra Vương lão có thể nhiều lần dặn dò ta, hết thảy dùng chúa công an toàn làm trọng, kính xin chúa công nghĩ lại a!”
Dương Thiên nói: “Đi! Đi!...... Ta đã trải quả nhiều tình huống còn khó khăn hơn so với bây giờ, điểm ấy sự tình tính toán cái gì? Tựu cái này 500 bát giai binh, coi như là đụng với một vạn quân địch ta cũng có thể làm được linh thương vong toàn diệt địch nhân, ngươi cảm thấy cái này chỉ có thể đứng ở Nguyệt Lượng đảo thượng nho nhỏ đoàn hải tặc có thể tụ tập khởi một vạn người sao? Không bàn thêm nữa, nhanh đi xử lý a!”
Dương Siêu chần chừ một chút, cũng tựu không khuyên nữa nói. Dù sao hắn đối với binh lính Bạch Vân trấn còn là phi thường có lòng tin.
......
Nhìn năm chiến hạm rời đi, Trịnh Đào hỏi: “Chúa công, ngươi cứ như vậy để cho bọn hắn ly khai sao, ở đây chỉ còn 500 binh sĩ, có đủ để phòng thủ không?”
Dương Thiên phiền muộn nói: “Các ngươi sao lại thiếu niềm tin thế?...... Haizzz, không cần giải thích, chờ đến sau này chiến đấu kết thúc, ngươi sẽ biết sự cường đại của bát giai binh đã vượt qua phạm trù binh lính bình thường rồi, không cùi bắp như ngươi nghĩ đâu....... Hôm nay không để cho thôn dân ra biển đánh cá à?”
Trịnh Đào nói: “Không có, ngày hôm qua cũng chỉ làm được ba chiếc thuyền, quá ít. Có ra biển cũng không cách nào chiếu ứng lẫn nhau, bởi vậy ta không để bọn họ ra ngoài.”
Dương Thiên nói: “Xác thực không cần phải đi ra ngoài, vạn nhất gặp phải hải tặc, không phải phiền toái sao!”
Trịnh Đào nhẹ gật đầu. Vấn đề hải tặc còn chưa giải quyết, xác thực không cách nào an tâm ra biển đánh cá. Hắn nhìn nhìn bên người thanh niên đứng bên cạnh chỉ xấp xỉ tuổi mình này…. Hết thảy hi vọng đều ký thác trên người của hắn.
......
Một ngày trôi qua. Đám hải tặc cũng vẫn chưa về đến thôn Nguyệt Lượng . Dương Thiên đành phải phân phó Chu Ảnh đề phòng nhiều hơn vào buổi tối. Sau đó một mình một người cưỡi Tiểu Bạch trở lại trấn Bạch Vân. Hôm nay hắn còn chưa chiêu hàng giặc cỏ.
Rạng sáng hôm sau, Dương Thiên đi gặp Vương lão: “Vương lão, một lát ngươi an bài nhân thủ vận chuyển lương thực, đá và gỗ tất cả bốn vạn đơn vị đem đến Nguyệt Lượng thôn đi. Công tác kiến thiết chỗ đó phải cần phải nhanh hơn nữa. Các nhân tài kỹ thuật cần thiết để up lên hương trấn cũng toàn bộ phân phối cho đầy đủ. Những người đưa đi này, đẳng cấp chức nghiệp và tư chất không cần quá cao, vừa đủ cho việc vận chuyển lãnh địa là được. Sau này nếu như cần chúng sẽ phái thêm người sau. À, nhớ đưa thêm 2.000 thôn dân và 400 thất giai binh đã tiến hành huấn luyện thuỷ quân đi luôn. Chúng ta bây giờ còn có 20 chiếc vận thâu thuyền, cũng đủ để sử dụng....... Mặt khác, rút ra một ụ tàu đặc cấp để chuyên sản xuất chiến thuyền....... Được rồi, vẫn là chờ Lý Tráng trở về, xây xong ụ tàu chung cực mới sản xuất chiến thuyền a!”
Vương lão hỏi:“Chúa công, chỉ 400 thất giai binh này đủ sao? nếu không có thể đưa theo một ít binh lính chưa qua huấn luyện thuỷ quân đi cùng. Dù sao phòng thủ thôn trang cũng cần binh sĩ, hơn nữa không nhất định là phải biết bơi.”
Dương Thiên nói: “Không cần, chúng ta hiện tại mới chiếm được một thôn trang trên biển. 400 thất giai binh phòng ngự đã là dư xài. Hơn nữa trong kế hoạch của ta, chiến tranh trên biển sẽ tiến hành theo phương thức tận lực ngăn địch ở bên ngoài lãnh địa, không cho bọn hắn có cơ hội xông lên đảo. Bởi vậy hiểu kỹ năng bơi rất trọng yếu....... Về phần lục địa, ta sẽ nâng cấp toàn bộ lên hương trấn. Cứ mỗi lãnh địa phân phối 50 thất giai binh là đủ rồi. Cái này so với quy mô của chúng ta trên đại lục là như nhau.”
Vương lão nhẹ gật đầu đồng ý.
Dương Thiên không xuất phát với đội vận thâu thuyền. Hắn cưỡi Tiểu Bạch trực tiếp bay đến đảo Nguyệt Lượng.
Đến nơi, Dương Thiên thoáng nghe thấy phía dưới truyền đến từng trận âm thanh hỗn loạn. Đoán chừng đám hải tặc đã trở về rồi. Bọn này thật đúng là biết chọn thời điểm, sáng sớm tinh mơ đã trở về.
Lơ lửng trên trời quan sát tình huống chiến đấu.
Lúc này chiến đấu vừa mới diễn ra không lâu. Tuy vậy đám hải tặc cũng đã có thương vong thật lớn. Mà rõ ràng bọn chúng tổn thất lớn như thế nhưng lại không cách nào tạo cho đối phương một điểm tổn thương, sĩ khí toàn quân bị đả kích rất lớn. Trên cơ bản, toàn bộ công kích của đám hải tặc đều như muỗi đốt Inox, rất dễ dàng bị đám bát giai binh của Dương Thiên chặn lại. Mấy thằng này vừa đánh vừa ngủ gật… thật quá đả thương lòng tự trọng của người khác rồi.
Số lượng đám hải tặc nhanh chóng rút xuống còn không đến bốn trăm người. Cơ hồ là ngay lần giao phong thứ nhất đã bị Chu Ảnh suất lĩnh 500 bát giai binh dùng cung tiễn bắn chết một nửa.
Nói đây là một hồi chiến tranh, còn không bằng nói hắn là một trường đồ sát. Cả cuộc chiến vẻn vẹn chưa tới 10 phút, đám hải tặc toàn quân bị diệt. Vốn tên thủ lĩnh kia thấy tình thế không ổn, định chạy đi nhưng bị Tiểu Bạch từ đâu lao xuống đạp cho một phát, chết đến không thể chết hơn. Thật là oan uổng a.
Chiến đấu kết thúc, Dương Thiên nhàn nhã đi xuống.
Chu Ảnh vừa thấy Dương Thiên trở về, cũng không để ý trên người đang dính đầy máu tươi, đi đến nói: “Chúa công, đám hải tặc vừa rồi trở lại thôn, đã bị chúng ta toàn diệt rồi. Chúng ta thu được thuyền buồm một cột buồm tám chiếc, chiến thuyền mười chiếc. Thỉnh chúa công định đoạt!”
Dương Thiên cười nói: “Không tệ nha, các ngươi làm như thế nào để mấy thằng kia ngoan ngoãn rời thuyền thế?”
Chu Ảnh cười cười, nói :“Thuộc hạ đêm qua đã lệnh cho binh lính đem năm chiếc chiến thuyền của chúng ta chạy đến phía sau đảo, vừa vặn phát hiện đội hải tặc đang trở về. Do đó thuộc hạ lệnh cho binh lính trốn hết đi. Mấy con gà kia khi về không phát hiện dị thường nên thoải mái rời thuyền lên bờ. Rất nhanh bị chúng ta tiêu diệt.”
Dương Thiên nói: “Ân. Không tệ. Nếu quả thật cần chiến đấu trên biển, mấy chiến thuyền này đoán chừng sẽ đều bị hao tổn nghiêm trọng....... Tuy nhiên số chiến thuyền này đối với chúng ta mà nói, tính năng còn kém một chút. Như vậy đi, trong chốc lát ngươi phái người kéo số chiến thuyền này về Bạch Vân trấn, giao cho Vương lão bán hết đi. Tiện thể dẫn đội vận chuyển vật tư và thôn dân luôn, miễn cho ta phải chạy đi chạy lại lần nữa.”
Chu Ảnh lên tiếng, lập tức đi xuống an bài.