Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 11: Tiết 11




Editor: Toujifuu

***

Hồ Thiên Âm cùng hồ Mona rất không giống nhau. Nếu như nói hồ Mona là thục nữ yên lặng, vậy hồ Thiên Âm chính là nha đầu hoang dã chạy điên loạn giữa núi. Diện tích của nó không lớn, có hai dải sông nhỏ hợp tại nơi đây, lại theo một dải sông lớn bên kia chảy đi. Dòng nước ra vào chảy xiết, một khắc không ngừng, cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng nước ào ào.

So sánh với quá trình tra xét yên tĩnh khi ở hồ Mona, hồ Thiên Âm bên này lại náo nhiệt hơn nhiều. Buông tay trái đang giơ cung xuống, ta một lần nữa lấy ra một ít nhánh tiễn bổ sung đầy túi tiễn. Tiểu Hắc đi tới, ở bên người ta nằm sấp xuống liếm liếm móng vuốt của chính nó, lần tấn công ban nãy hình như khiến nó bị thương. Tiểu Bạch cầm lấy một chuỗi sáng trong suốt gì đó nhảy qua, hình như là vòng cổ, con đại tinh tinh ban nãy kia thực rộng rãi a.

Hiện là ngày thứ hai chúng ta đến hồ Thiên Âm, ngay từ đầu hoàn toàn không dự liệu được sẽ gặp phải nhiều quái như vậy, khiến cho tiến trình của ta cùng Lăng Thiên trở nên thong thả. Đến bây giờ, chúng ta chỉ vừa mới tiếp cận bờ hồ, một đường cơ hồ đều là giết mà tới, quái bất đồng chủng loại, bất đồng hình thể, bất đồng năng lực tầng tầng lớp lớp, vài lần còn thiếu chút nữa khiến ta cùng Lăng Thiên rơi vào vòng vây. Tiểu Bạch xem như là lập công lớn, Thần Giác của nó hữu hiệu giúp chúng ta tránh được vài lần nguy cơ, bằng không cho dù ta cùng Lăng Thiên không chết, cũng chỉ có nước chạy trốn.

Tiếp nhận chiến lợi phẩm Tiểu Bạch đưa tới, ta vỗ vỗ đầu của nó lấy làm biểu dương. Tiểu Bạch lủi lên bờ vai ta, nói:

“Chủ nhân, chúng ta đã gần tiếp cận địa phương kỳ quái trong hồ kia rồi. Từ nơi này xuống nước là gần nhất. Bất quá trong hồ hình như có quái cá, các anh phải cẩn thận một chút.”

Lăng Thiên từ trong rừng đi tới, y phục của anh ta dính không ít vết máu đỏ đỏ đen đen, có thể thấy được độ kịch liệt của trận chiến ban nãy bên chỗ anh ta. May mắn những vết máu này qua một hồi hệ thống sẽ tự động thanh trừ, bằng không một thân bộ dáng này của anh ta xuất hiện trong thành thị thật đúng là sẽ dọa ngất mấy tiểu cô nương.

“Lăng Thiên, Tiểu Bạch nói trong hồ nước có quái cá. Tôi xuống xem trước, nếu như quả thật là địa phương chúng ta cần tìm anh hãy xuống.”

Lăng Thiên gật đầu, anh ta biết ta có Tiểu Bích, có thể lợi dụng huyễn ảnh phân thân né tránh những quái cá kia, có thể tránh khỏi đấu trực diện làm lỡ thời gian ở mức lớn nhất.

Dòng nước của hồ Thiên Âm rất xiết, sau khi xuống nước ta có thể cảm thụ được lực trùng kích của nó. May mắn kỹ năng bơi của ta không tồi, sau khi cố sức bơi trong nước một đoạn, kỹ năng bơi cư nhiên từ trung cấp lên tới cao cấp, xem như là có thể bơi tương đối thoải mái ở trong nước.

Cẩn thận vòng quanh những quái cá kia mà bơi tới. Nước của hồ Thiên Âm không thể so với hồ Mona trong suốt thấy đáy, dòng nước đùng đục trở ngại đường nhìn của ta, bởi vậy ta có thể nhìn thấy chỉ trong cự ly hơn mười thước, xa thêm chút nữa, chỉ có một chút cái bóng mơ hồ lay động. Tra xét quái cá chỉ có thể dựa vào cảm tri của thân thể, đương nhiên khiến cho tốc độ của ta giảm đi. Nhưng biện pháp như vậy cũng không bảo đảm, tuy rằng cảm tri của ta được thêm điểm không ít, nhưng cũng chịu không nổi nhiều quái như vậy a! Huống hồ ở đây còn là địa bàn của người ta. Không phải đó sao, con cá đuổi theo phía sau kia rõ ràng đã phát hiện ta. Mà con phía bên tay trái kia cũng không có thời gian nhường cho ta vòng ra, hiện tại ta chỉ có thể một lòng một dạ, phát huy tốc độ lớn nhất xông về phía trước, hy vọng có thể có vận khí tốt, không bị vây lại.

Dựa vào phân thân của Tiểu Bích cùng thị lực hữu hạn, ta hiểm hiểm tránh thoát vài lượt vây đuổi chặn đường của càng ngày càng nhiều quái cá, nhưng lại đâm đầu vào một vùng xoáy nước. Dòng nước ở đây phức tạp, có xoáy nước ta tuyệt không thấy kỳ quái, bất quá khi đang chạy trốn đột nhiên nhìn thấy vẫn bị kinh hách nhảy dựng. May mắn ta thấy sớm, sớm một bước tránh ra, bằng không bị nó hút vào thì xong.

Có được có mất, ta bị vây giữa mấy cái xoáy nước tránh trái tránh phải, không còn tiếp tục bị đàn quái cá truy kích nữa. Những sinh vật dưới nước kia biết rõ sự lợi hại của nơi đây, xa xa đã tản ra. Thế nhưng ta làm thế nào đi ra ngoài đây? Ta hiện tại bị vây giữa mấy cái xoáy nước, giữa đôi bên chúng nó vẫn duy trì một loại cân đối, bên ngoài sóng nước xoay vần, trung gian lại gió êm sóng lặng. Ta hiện đang đứng ở chỗ yên bình hiếm hoi của nơi đây, trời biết ban nãy là vào bằng cách nào, hiện tại ngược lại ra không được. Làm sao bây giờ đây?

Hướng lên khẳng định không được, là người đều biết càng hướng lên diện tích xoáy nước càng lớn, vậy chỉ có thể hướng xuống. Chung quy không thể ở chỗ này chờ đến khi hết hơi, chết trở về nha.

Sau khi hạ quyết tâm ta liền bơi thẳng một đường hướng xuống. Nhìn không ra hồ Thiên Âm này cũng thực sâu, tốn mấy phút còn chưa thấy đáy, thế nhưng có thể thấy dưới nước không xa có một cái bóng đen đen xuất hiện. Cái dạng kia thoạt nhìn rất quen mắt, là cái gì? Ta tràn đầy hiếu kỳ mà tiếp cận, phát hiện đó cư nhiên cũng là một đoạn cầu thang không dài không ngắn.

Ngay khi ta vừa ngây người, phía dưới đột nhiên xuất hiện một cỗ lực hút, hút ta xuống. Ngay khi cả kinh còn tưởng rằng là mạch nước ngầm ta không phát hiện ra nào đó, ai biết khi bị kéo xuống tới nơi mới cảm giác hình như không phải như vậy. Không gian này không có nước, dưới chân ta tất cả đều là cát trắng mịn, không khí rất tốt, không có hiện tượng bí hơi. Tòa cầu thang đá cổ quái kia ngay bên người ta không xa, phạm vi xung quanh khoảng chừng năm mươi mét tựa như bị một cái lồng kính nhìn không thấy bao lại, nước bị ngăn cách bên ngoài. Địa phương như vậy rất có chút tương tự Thủy Tinh Cung của Hải Duyên Thành, chỉ là diện tích nhỏ hơn nhiều.

Ta rất nhanh quét ra cát trắng dưới bậc đá, ở đây quả nhiên cũng có bức vẽ. Chuyện xưa tựa hồ là phần tiếp tục của hồ Mona, một hồi chiến tranh kia đánh tới sau cùng tinh linh lui về, thế nhưng gia viên của nhóm đầu to cũng bị phá hư. Bọn họ bắt đầu di chuyển, muốn tìm một gia viên mới. Sau đó, bọn họ tìm được một cái hồ, ta thầm nghĩ có thể chính là hồ Thiên Âm. Tại bên hồ này bọn họ gặp một đám ngựa trên đầu có mọc một sừng, chẳng lẽ là Bạch Kỳ Mã trong truyền thuyết? Cũng không biết đoán đúng hay không, coi như là vậy đi. Nhóm Bạch Kỳ Mã cùng nhóm đầu to nổi lên xung đột, lại một lần huyết chiến phát sinh. Sau cùng nhóm đầu to rốt cục đánh bại Bạch Kỳ Mã, một người đầu to cao nhất đứng trên bậc đá, xem ra như là đầu lĩnh, một tay hắn giơ thứ gì đó như một thanh quyền trượng, tay còn lại chỉ hướng phương xa, phía dưới khắc một tảng lớn chi chít người cúi đầu quỳ lạy. Bức vẽ sau cùng, là lớn nhất, khắc ra một tòa thành nhỏ xây ven hồ, ba dải sông từ trong thành chảy qua, ở trong hồ có một đài cao, thủ lĩnh đầu to trước kia cùng một tên mặc trường bào đeo vương miện hình như là nhân loại đứng phía trên bắt tay nhau, thuyền nhỏ xung quanh vây quanh bọn họ, rất nhiều đầu to ngồi bên trên.

Chuyện xưa rất truyền kỳ, ta phỏng đoán nhóm đầu to nhất định là định cư ở hồ Thiên Âm. Về phần bọn họ vì sao sẽ biến mất, không phải điều ta có thể suy đoán. Chỉ là nhìn bức vẽ sau cùng này, bọn họ nhất định cũng có thời kì rất huy hoàng. Nhưng điều đó và ta có quan hệ gì đây? Ta muốn tìm chính là bảo bối của nữ thần tinh linh tộc, mà không phải nghiên cứu văn minh cổ xưa biến mất. Thở dài, mất công phu lớn như vậy chạy tới, vẫn là không có kết quả.

Chọn phương hướng dòng nước tương đối ôn hòa mà bước vào trong nước, ta cảm giác tựa như xuyên qua một tầng lá mỏng, áp lực nước lập tức gia tăng lên trên người ta. Ra sức bơi a bơi, lại là một phen đọ sức đuổi cùng trốn (^^), ta bình an trở lại trên bờ. Đem chuyện xưa thấy dưới nước nói cho Lăng Thiên, Lăng Thiên cười:

“Không tồi a, tuy rằng không tìm được vật phẩm nhiệm vụ, bất quá cuối cùng cũng cho cậu xem xong chuyện xưa.”

“Tôi cũng không phải đi xem chuyện xưa -_-. Đi thôi đi thôi, tiếp tục đứng ở chỗ này lát nữa lại có quái chạy tới.”

Chuẩn bị xuất phát, phía trước chờ chúng ta chính là mục tiêu sau cùng của chuyến này —— hồ Tịch Trạch. Hy vọng đến lúc đó có thể có thu hoạch.