Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 17: Tiết 17




Editor: Toujifuu

***

Ngoài cửa là một đạo thang lầu chật hẹp, vào tới cùng chính là một vườn hoa nho nhỏ sau học viện. Kamale đối với nơi đây quen thuộc đến mức tựa như hậu hoa viên nhà mình, xem ra cô đã đến đây không ít.

“Người kia kêu Sunny Rothyo, là một lão đầu rất cổ quái. Ông ta ở chỗ này phụ trách trồng hoa, một ngày cũng không nghe được ông ta nói mấy câu. Mới bắt đầu có người chơi trong lúc vô tình gặp được ông ta, đi lên nói chuyện với ông ta, thế nhưng ai ông ta cũng không để ý tới. Về sau mọi người đều xem ông ta là một NPC vô dụng không có trí lực. Nếu không phải tôi phát hiện ông ta cùng vị học giả lịch sử nổi danh trong trò chơi kia cùng họ, sợ là cũng nhìn không ra chỗ cổ quái của ông ta.”

Đang khi nói chuyện, Kamale mang chúng ta đi tới trước một gian nhà làm bằng đá ở một góc vườn hoa.

“Sunny thúc thúc, Sunny thúc thúc!”

Kamale hô hai tiếng, trong phòng không ai trả lời. Kamale vẫy tay với chúng ta, thoải mái mà đẩy cửa ra đi vào. Nhà đá không lớn, bên trong có rất nhiều tạp vật, nửa điểm cũng nhìn không ra là gian phòng của một đệ tử lịch sử học thế gia.

Ta tiện tay cầm lấy một cái xẻng, cán trơn bóng không có bụi, nhìn ra được chủ nhân thường xuyên dùng nó. Lặng lẽ vỗ vỗ Lăng Thiên, đem cái xẻng lắc lắc ở trước mặt anh ta, Lăng Thiên liếc nhìn một cái đã hiểu ám chỉ của ta.

“Kamale tiểu thư, vị Rothyo tiên sinh kia thật là học giả lịch sử sao? Thế nhưng ở đây không có một quyển thư tịch về lịch sử.”

Trên thực tế không cần nói sách lịch sử, căn bản nhìn không thấy bất luận một quyển sách nào trong gian phòng này, ngay cả trang giấy đều ít đến mức đáng thương. Nếu như không phải Kamale mang chúng ta đến, ta cùng Lăng Thiên khẳng định sẽ cho rằng chủ nhân nơi này chính là một hoa công bình thường. (hoa công = người chăm sóc hoa cỏ)

Kamale hoang mang mà cười cười, nói:

“Kêu tôi Kamale là được rồi. Các anh chờ lát nữa không nên kêu họ của ông ấy, Sunny thúc thúc không thích người khác kêu họ của ông ấy. Lại nói tiếp tôi cũng không rõ ông ấy có phải thực sự biết chuyện của tòa thành cổ kia hay không, thế nhưng ông ấy đích thật là người duy nhất còn trên đời của gia tộc Rothyo. Nếu như nói còn có ai có thể biết chuyện về người Medarmin mà Iremarew Rothyo ghi chép, tôi cũng chỉ có thể dự đoán được ông ấy.”

Được rồi, có đầu mối chung quy so với không có tốt hơn, vô luận thế nào đều phải thử xem. Ta đánh giá gian nhà này mọi nơi, hy vọng có thể có chút phát hiện đặc biệt. Nhưng cuối cùng cái gì cũng không nhìn ra được, ngược lại chủ nhân của gian nhà đã trở về.

Đẩy cửa vào là một nam nhân có chút lớn tuổi, mặt gầy, tóc rối, có chút hoa râm. Từ trên gương mặt bị gió sương tẩm qua kia có thể nhìn ra từng trải của nam nhân này tuyệt không phải rất như ý, mặt không chút thay đổi, một thân lạnh lùng, đối với ba người đứng ở trong phòng ông ta căn bản làm như không thấy.

“Sunny thúc thúc, bằng hữu của cháu có chút việc muốn thỉnh giáo thúc, có thể làm lỡ một ít thời gian của thúc không?”

Kamale cười chủ động tiến lên giúp nam nhân kia đem những thứ trong tay thả xuống một góc. Nam nhân kia liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn chúng ta, dùng thanh âm trầm thấp nói:

“Ta cái gì cũng không biết, các ngươi hỏi ta không bằng đi hỏi các sư phụ của học viện.”

Vừa mở miệng trước hết đã chặn họng chúng ta, xem ra Kamale trước đây cũng động không ít não bộ với ông ta a. Đích xác theo như lời của cô, đây thật đúng là một người cứng lạnh không dễ ở chung.

“Sunny thúc thúc, ngay cả chúng cháu muốn hỏi gì thúc cũng chưa biết nha.”

Kamale phát huy ra kỹ xảo làm nũng trời sinh của nữ tính, tiến đến trước mặt Sunny. Lăng Thiên thừa cơ hỏi:

“Sunny tiên sinh, chúng tôi chỉ là muốn lý giải một chút chuyện của người Medarmin mà tổ tiên của ông – Iremarew Rothyo tiên sinh đã ghi chép trong sách.”

Khi Sunny nghe thấy “người Medarmin”, trong mắt đột nhiên toát ra một cỗ tinh quang, làm ta giật cả mình. Ánh mắt kia như là dã thú muốn chọn người mà ăn, hung mãnh mà âm lãnh.

“Các ngươi thế nào biết chuyện của người Medarmin?”

Loại bộ dáng này của ông ta mà nói không biết người Medarmin quỷ cũng không tin. Lăng Thiên đối mặt ánh mắt ngoan lệ của ông ta mà nhẹ nhàng nhíu mày, bước xéo một bước đứng chắn giữa ta với Sunny. (Oh, bảo vệ nha bảo vệ nha~ <3)

“Chúng tôi còn biết tòa thành cổ phía đông bắc Sư Tâm Thành kia chính là thành thị của người Medarmin, bọn họ đã từng sống ở nơi đó, thế nhưng hiện tại một người Medarmin cũng tìm không thấy. Xin hỏi ông biết bọn họ đi nơi nào không?”

Ánh mắt của Sunny nhìn quét qua lại giữa ta cùng Lăng Thiên, sau một lúc lâu, khùng khục cười rộ lên:

“Ha ha, không nghĩ tới, không nghĩ tới a, thực sự có người tới hỏi, rốt cục có người tới hỏi! Tốt, tốt, ta sẽ nói cho các ngươi bọn họ đi nơi nào. Bất quá các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“Được.”

Căn bản không cần thương lượng, Lăng Thiên trực tiếp đáp ứng. Đây đại khái lại là một nhiệm vụ chi nhánh. Sunny hình như thay đổi thành một người khác, hoa công lạnh lùng khi mới vừa vào nhà kia đã không còn, ông ta hiện tại mặt đầy dữ tợn. Ánh mắt không mang theo nửa điểm tâm tình chuyển hướng Kamale:

“Ngươi cũng là đi cùng bọn họ sao?”

“Cô ta…”

“Phải!”

Kamale đoạt trước Lăng Thiên trả lời. Cô nhìn hướng Lăng Thiên, không tiếng động mà thỉnh cầu. Ta thấy vẻ mặt cô kiên định, tinh thần truy cầu đối với sự vật mình yêu thích ngược lại cũng thực khiến ta tán thưởng.

“Lăng Thiên, để cho cô ấy cùng đi đi. Có lẽ sau này chúng ta còn cần đến cô ấy.”

Nhỏ giọng nói với Lăng Thiên, ta quyết định giúp cô ấy một phen. Hơn nữa nhiệm vụ này cổ quái như thế, nói không chừng sau này thật đúng là cần thiết sự trợ giúp của cô ấy.

Lăng Thiên nhìn ta một cái, cau mày gật đầu.

“Kamale, nhiệm vụ này có thể rất nguy hiểm, hơn nữa chúng tôi đã làm được phân nửa, vì vậy cô không tiếp nhận được nhiệm vụ, sau cùng cũng không có phần thưởng nhiệm vụ. Đương nhiên, chúng tôi có thể cho cô một ít vật phẩm bồi thường, bất quá sẽ không quá nhiều. Hơn nữa nhiệm vụ này đối với chúng tôi mà nói trọng yếu phi thường, vì vậy vô luận cô biết cái gì, đều không thể nói với người khác. Chí ít trước khi chúng tôi rời đi không thể nói cho bất luận một người nào, bao gồm bằng hữu tốt nhất của cô. Nếu như cô có thể làm được, chúng tôi sẽ cho cô tham dự vào.”

Kamale nghe được lời nói của Lăng Thiên sắc mặt càng ngày càng khó coi, sau khi Lăng Thiên nói xong, cô phẫn nộ mà trừng Lăng Thiên một cái, hít sâu một hơi, nói:

“Tôi muốn tham gia cùng nhiệm vụ của các anh, chỉ là bởi vì có hứng thú đối với tòa thành cổ thần bí cùng chủng tộc Medarmin kia mà thôi, vì vậy cái gọi là phần thưởng mà anh nói đối với tôi căn bản không trọng yếu. Hơn nữa tôi cũng không phải loại người không có cảm giác đạo đức, tôi bảo chứng dưới tình huống không được các anh đồng ý sẽ không đem hết thảy những chuyện tôi biết về nhiệm vụ của các anh nói cho bất luận kẻ nào. Nếu như anh còn lo lắng, tôi có thể phát thệ.”

Kamale tức giận, nhưng ta lại thật cao hứng, cô làm như vậy càng làm cho ta cảm thấy đây là một nữ hài tử không tồi. Lăng Thiên đương nhiên không có khả năng thực sự để cho cô phát thệ, sau khi cô nói xong vươn một tay:

“Hoan nghênh cô trở thành đồng bạn tạm thời của chúng tôi.”

Sunny thấy hai người nắm tay giảng hòa, cười lạnh:

“Xem ra các ngươi đã thương lượng xong. Như vậy, đi theo ta.”

Ông ta cầm lấy một chung đèn trên bàn gỗ bên cửa sổ, lại lấy ra một chiếc chìa khoá từ trên người mở ra một cánh cửa nhỏ không thu hút của một gian phòng trong một góc, dẫn chúng ta đi xuống một đoạn cầu thang đá, đi tới một tầng hầm.

Trong tầng hầm trống rỗng, bất đồng với gian phòng mất trật tự phía trên. Một cái bàn, ba cái ghế cùng một cái rương, chính là toàn bộ của nơi đây.

Ở đây có lẽ đã rất lâu không ai tới, khắp nơi đều tích tầng bụi dày dày. Sunny châm ngọn đèn lên đặt lên trên bàn, đi hướng cái rương thật to kia. Ông ta dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cái rương đó, sau thật lâu mới duỗi tay lau đi bụi phía trên, dường như đang vuốt ve trân bảo tâm ái.

“Đáp án các ngươi cần, ở trong này.”

Chỉ chỉ cái rương kia, thanh âm của Sunny lạnh giống như băng.