Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 5: Tiết 5




Editor: Toujifuu

***

Sau ba ngày, mục tiêu của ta từ tiểu động vật an toàn thăng cấp tới giống loài nguy hiểm trong rừng rậm. Trong lòng ta rất hưng phấn. Tiến hành luyện tập xạ kích đến ngày thứ hai ta mới phát hiện những tiểu động vật mà mình bắn cũng có kinh nghiệm, hơn nữa còn không ít, ta cư nhiên trực tiếp từ cấp ba mươi mốt thăng lên đến cấp ba mươi tám, ta cao hứng đến mức trước mắt tất cả đều là sao nhỏ. Gấp ba kinh nghiệm a, chiếu theo tốc độ này tiếp tục thăng, chờ sau hai tuần ta không phải có thể lên tới cấp sáu, bảy mươi sao? Hơn nữa từ giờ trở đi chuẩn bị săn giết mấy nhóc lớn, hiện chính là gấp ba xác suất rớt đồ nha, hai ngày trước những thứ Phong Điểu rớt ra ta lấy không được, lần này sẽ không thể bỏ qua nữa.

Lẳng lặng nấp sau một bụi cây, ta bình ổn hô hấp, để cho bản thân dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh. Loại kỹ năng này là sở trường đặc biệt của tinh linh tộc, ta mới học đương nhiên không có khả năng thực sự đồng hô đồng hấp với các thực vật, tối đa chỉ khiến cho cảm giác tồn tại của bản thân trở nên nhạt đi mà thôi. Cũng may đây là trò chơi, bằng không những bản lĩnh này làm sao chỉ hai ba ngày đã có thể luyện ra.

“Một cung tiễn thủ giỏi, nhất định cũng là một thợ săn giỏi. Cung tiễn thủ phải có đủ kiên trì, năng lực nhìn rõ cẩn thận tỉ mỉ, còn phải có năng lực bố cục cùng năng lực ẩn giấu bản thân. Có thể nói cung tiễn thủ là một chức nghiệp năng lực sinh tồn rất mạnh. Hiện tại cậu muốn thành một danh cung tiễn thủ đủ tư cách, trước hết phải học biết đi săn.”

Bởi vì một câu đó của Motok, ta đã bị hắn vứt vào trong biển rừng mênh mang này. Sau khi lại một lần nữa toàn diện nhận thức được trình độ mù đường của bản thân, ta đã không còn ôm hy vọng với việc bản thân tìm về được Tinh Linh Thành, thành thành thật thật mà tiếp tục ở tại chỗ này, vận dụng pháp môn còn chưa quá quen thuộc ẩn núp đi.

Non nửa ngày đứng ở tại chỗ không hề động thân, ta chưa từng phát hiện hóa ra ta cũng có kiên trì tốt như vậy. Không phải ta không muốn động, mà là địa phương này thực sự quá quỷ dị, vài con quái vật đến đến đi đi tất cả đều cao lớn vô cùng da dày thể kiện, hơn nữa hoàn toàn đều chưa từng thấy qua. Ta căn bản nhìn không ra chúng nó là cấp bao nhiêu, cũng không biết đám nhóc này có năng lực gì, vạn nhất liều lĩnh xuất thủ bị quái đánh chết… Tử vong trở về thành = nhiệm vụ thất bại = phần thưởng không còn = gấp ba kinh nghiệm cùng gấp ba xác suất rớt đồ bay đi = không thể tiếp tục ở Tinh Linh Thành học tập tiễn thuật… Thực sự quá khủng bố! Lắc đầu quăng những ý nghĩ đó đi, cũng không thể chưa gì đã dọa ngất bản thân. Bởi vậy, ta ngồi chồm hổm ở tại chỗ nửa ngày, ngơ ngẩn một chút cũng không dám động.

Đương nhiên, ta cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Trong nửa ngày này, ta nhìn thấy tổng cộng ba loại quái vật bất đồng giống loài, có lẽ phụ cận cũng chỉ có ba loại này. Một loại trong đó có hình thể cực đại, mỗi khi đi đường đều đất rung núi chuyển, từ rất xa cũng có thể cảm giác được, là loại lực lượng điển hình, động tác có chút ngốc. Loại thứ hai là động vật hình thể tương đối nhỏ có chút giống họ nhà mèo lớn (như hổ, báo, sư tử, …), động tác rất nhanh, di chuyển chớp lóe trong rừng. Loại sau cùng lại là một loài hồ điệp hoạt động quần thể. Quái ở đây đều có xu thế cực đại hóa, những con hồ điệp này so với hồ điệp bình thường đều phải lớn hơn gấp hai gấp ba. Chúng nó triển khai cánh điệp màu lục đậm, mặt trên là từng đạo đường văn vàng kim, khi bay lượn có chút kim quang chớp động. Đàn hồ điệp này ta nhìn thấy nhiều nhất, đến đến đi đi bay qua trước mặt ta ba lần. Mà hai loại quái trước đều chỉ xuất hiện qua một hồi. Bởi vậy, ta dự định trước tiên bắt đầu từ đàn hồ điệp này.

Vì bảo đảm, ta còn phái Tiểu Bạch đi ra ngoài trinh sát một vòng, sau khi bảo đảm xung quanh trong cự ly nhất định đều không còn uy hiếp khác ta liền bắt đầu lần “săn thú” đầu tiên.

Đối phó đàn quái, biện pháp tốt nhất chính là phân nhỏ giết đơn. Nếu như là chiến sĩ da dày máu nhiều có thể lựa chọn cứng đối cứng, nếu như là đạo sĩ có thể sử dụng kỹ năng quần sát (là kỹ năng giết quần thể, tức là skill đánh nhiều mục tiêu cùng lúc, hay còn gọi là aoe), mà cung tiễn thủ nho nhỏ ta đây thì chỉ có thể đánh du kích chiến.

“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đợi lát nữa mấy nhóc dẫn những con hồ điệp đó lượn vòng, anh tách bọn chúng ra giết.”

Tiểu Hắc Tiểu Bạch cùng tâm ý ta tương thông, gật đầu lủi ra ngoài. Hai nhóc con gần đây cũng tiến rất xa, tựa hồ thực lực của ta đề cao, chúng nó cũng sẽ đề cao theo. Vừa lủi đi, đã đi hơn mười mét, hai dải một đen một trắng, trắng ở trên đen ở dưới, thoáng cái đã không còn thấy, lần nữa xuất hiện đã là trong đàn điệp. Hai nhóc con hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, cư nhiên thẳng tắp đi qua từ giữa đàn điệp, chạy tới bên kia. Đàn điệp vô cớ bị quấy nhiễu, hoảng loạn một chút, rất nhanh liền đuổi theo người xâm nhập. Ta thấy chúng nó bay rất đẹp thế nhưng tốc độ cũng không nhanh, mới yên lòng. Hai vị này, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn một chút, cư nhiên liều lĩnh như thế, vạn nhất những con hồ điệp kia có kỹ năng viễn công lợi hại gì đó, hoặc là tốc độ rất nhanh, vậy làm sao bây giờ?

May mắn lo lắng của ta không trở thành hiện thực, tốc độ của hai nhóc đối phó những con hồ điệp nhẹ nhàng bay lượn đó cũng đủ. Ta mắt sắc còn thấy được một chút bụi phấn rơi xuống từ trên người hồ điệp, đáng tiếc trong rừng gió không lớn, đuổi không kịp hai nhóc con kia.

Rút ra một nhánh trường tiễn, ta khoác lên trên Thanh Linh cung. Kéo chặt dây, đem chú ý tập trung trên một con Mặc Điệp lạc ở phía sau. Phi hành của Mặc Điệp cùng Phong Điểu không giống nhau. Phi hành của Phong Điểu là rất có quy luật, lộ tuyến phi hành của chúng nó chỉ cần quan sát một hồi là có thể suy đoán ra được đại khái, mà ta lại có Linh Nhãn tương trợ, bắn chúng nó đương nhiên không khó. Mà Mặc Điệp bay lên nhẹ nhàng phiêu nhiên, nhưng quỹ tích cực kỳ phiêu hồ, ta ngắm một hồi lâu vẫn cảm giác bắt không được quy luật của nó. Mắt thấy con điệp bị nhắm sắp bay ra khỏi tầm bắn của ta, ta ngưng thần, bắt lấy điểm bản thân cảm giác nắm chắc nhất mà bắn đi.

Không tiếng động mà thở dài, quả nhiên không bắn trúng. Con hồ điệp bị ta chọn trúng kia đã bị tiễn quấy nhiễu dừng lại ở tại chỗ, chuyển hướng về phía bên ta, cuối cùng phân tán với tộc đàn ban đầu. Đáng tiếc, chờ nó bay đến chỗ ta ẩn thân, ta sớm đã chạy tới bên khác. Một nhánh tiễn lấp lánh hàn quang từ sau cây lộ ra, nhắm chuẩn con hồ điệp đáng thương kia. Ta xem như đã hiểu rõ, lộ tuyến phi hành của điệp này khiến cho ta tìm không ra quy luật, ta đây cũng chỉ có thể bắt đầu từ một chữ nhanh. Chỉ cần nhanh đến mức nó không kịp biến hướng, tự nhiên có thể bắn trúng.

Hạ quyết tâm bắt tay từ phương hướng này, ta liền kiên định nỗ lực. Ba chữ yếu quyết nhanh, độc, chuẩn trong mấy ngày tiến bộ nhanh chóng này, ta không còn là người mới học nghệ trong hàng cung tiễn thủ nữa, mà sức nắm bắt đối với hoàn cảnh, sức khống chế trong chặn đánh, sự bố cục trong săn giết cũng thể hội được một chút, lại nghe Motok nói một chút, hiện tại vừa vặn lấy những con hồ điệp cổ quái này luyện tập.

Khi Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc mang theo đàn hồ điệp bay trở về nơi đây, ta đã thành công giết được một con. Mất chút công phu, còn thiếu chút trúng ám toán: lân phấn của hồ điệp kia, ta cuối cùng cũng coi như hiểu rõ được tác dụng, nó có độc, hơn nữa độc tính kịch liệt. Nơi con hồ điệp kia mãnh lực vẩy ra lân phấn, lá cỏ dính phấn liền khô, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên khô vàng. Từ đó về sau, ta liền càng thêm cẩn thận, luôn bảo trì cự ly với nó, hoàn thành phát huy tác dụng viễn trình ngắm bắn.

Săn giết con Mặc Điệp thứ nhất để cho ta thu hoạch tương đối nhiều, không chỉ để cho ta đem khoái tiễn do đứng trong gió luyện ra dung hợp đến trong thực chiến, cũng cho ta từng bước tự thể nghiệm kỹ xảo săn giết trong rừng cây theo như lời Motok một phen. Bởi vậy, Mặc Điệp tiếp sau đó với ta mà nói không là nan đề nữa. Dưới sự phối hợp của Tiểu Hắc Tiểu Bạch, ta săn giết từng con từng con, dùng hơn hai giờ, cuối cùng cũng giết xong con sau cùng. Lúc này, dị biến nổi lên.