Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 23: Tiết 23




Editor: Toujifuu

***

Chuyện sau đó, không ngoài việc đánh theo quy trình sẵn có. Quá trình cụ thể ta sẽ không nói tỉ mỉ, nói chung sau cùng dưới sự nỗ lực của ta, Berdu cùng nhóm kỵ sĩ, nữ quỷ biến thành cát bụi. Ta không biết sau cùng Berdu có tìm được bảo tàng hắn cần hay không, khi nữ quỷ ngã xuống nhiệm vụ của ta liền kết thúc. Trong nháy mắt bị truyền tống ra, ta nghe thấy Berdu nhỏ giọng mà nói tiếng “Cảm tạ”. Thanh âm kia, khiến cho đáy lòng ta nhẹ nhàng rung động. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, ta đã nghĩ rất lâu. Đối với những lời mà nữ quỷ nói, về sau hồi tưởng lại kỳ thực ta nói cũng không phải lẽ thẳng khí hùng như thế. Khi tình yêu tan biến, nữ quỷ lựa chọn kết cục mọi người cùng nhau hủy diệt, mà ta thì sao? Lựa chọn để cho hắn vĩnh viễn thiếu nợ ta, trả giá đại giới như vậy mục đích duy nhất chỉ là muốn cho hắn ghi nhớ ta, vô luận chính hắn có phải nguyện ý hay không. Từ một phương diện nào đó mà nói, ta cùng nữ quỷ kia có bao nhiêu khác biệt đâu? Vì vậy cổ nhân người ta đã nói, một chữ tình là căn nguyên của hỗn loạn, thật đúng là không nói sai.

Ra khỏi đại điện, bên ngoài ánh nắng sáng ngời. Đứng ở cửa lớn, xa xa thấy trên cầu thang một người ngồi đưa lưng về phía bên này. Người nọ mặc một kiện trường sam ta nhìn rất quen mắt, tóc dài rối xù được một sợi dây màu xanh tùy ý buộc ở sau đầu. Ta vừa nhìn liền cười, tâm tình bỗng chốc trong sáng hơn. Đang muốn kêu anh ta, phía sau có người kêu ta:

“Du Nhiên, chờ một chút.”

Xoay người lại nhìn, là một nam cung tiễn thủ cao cao. Áo đỏ, cung đỏ, tóc đen áo choàng, Chi Ảnh! Ta nhìn chăm chú vài lần thanh Phần Thiên Diễm Hoa Cung khiến cho ta trông mà thèm kia, hỏi:

“Tìm tôi có việc sao, Chi Ảnh?”

“Xem ra cậu nhận ra tôi, vậy vừa vặn. Tôi muốn tỷ thí với cậu một chút.”

Ta dưới đáy lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn Lăng Thiên đã giới thiệu hắn với ta, bằng không ta còn thực nhận không ra. Nhìn người này thực tâm cao khí ngạo, nếu như ta nói không nhận ra hắn sợ là sẽ đả thương tâm của hắn đi. Chờ một chút. Hắn nói cái gì?

“Tôi vì sao phải tỷ thí với cậu?”

Ta đánh giá hắn trên dưới, chẳng lẽ người này giống tên người điên Lăng Thiên kia là một cuồng nhân đánh nhau?

“Tam đại cơ bản của cung tiễn nhanh, độc, chuẩn, tôi lấy một chữ độc. Mà cậu lại thiên hướng vào nhanh. Tôi muốn xem một chút nhanh của cậu cùng độc của tôi cái nào mạnh hơn.”

Chi Ảnh cùng ta đứng ở cửa lớn, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của người chơi khác. Chỉ bằng thời gian mấy câu nói đó. Xung quanh đã bị vây một vòng người. Ta cúi đầu cười, Chi Ảnh này nếu như không phải không nghĩ tới hậu quả hắn làm như vậy, thì là cố ý chọn địa phương này. Bất luận loại nào, ta đều không có dự định ở trước mặt công chúng cùng người khác tỷ thí tự lộ của cải. Hình như sau khi theo Lăng Thiên ta cũng học được loại thói quen tốt “giấu nghề” này.

“Tôi sẽ không tỷ thí với cậu.” Ta phất tay ngừng lời nói của Chi Ảnh, tiếp theo nói:

“Thứ nhất. Cậu cấp chín mươi chín, tôi chỉ có hơn bảy mươi, chúng ta căn bản không cùng một cấp bậc, cậu làm như vậy không cảm thấy có hiềm nghi lấy lớn hiếp nhỏ sao? Thứ hai, cung tiễn kỳ thực là một môn kỹ nghệ rất phức tạp, nó phát triển nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có rất nhiều kỹ xảo cùng lưu phái bất đồng, vô luận là tiễn độc của cậu hay là tiễn nhanh của tôi, đều chẳng qua là một loại trong đó mà thôi. Phương hướng tu luyện bất đồng sẽ hình thành tiễn thuật phong cách bất đồng. Tiễn thuật có đặc thù bất đồng dưới trường hợp bất đồng tác dụng phát huy cũng không chỉ có một loại, chúng ta cũng không thể chỉ lấy một loại hình thức để luận định nó. Có người từng nói với tôi, thời điểm bắn tiễn không nên chỉ suy nghĩ riêng về tình huống của chính mình. Còn phải suy nghĩ nhân tố bên ngoài, đôi khi tiễn độc của cậu có thể trong vạn quân lấy được thủ cấp thượng tướng. Mà có thời điểm tiễn nhanh của tôi lại có thể cho địch nhân của tôi đả kích nhiều nhất. Ai mạnh ai yếu là phải phân tình hình mà định. Vì vậy tôi cảm thấy vì tỷ thí mà tỷ thí thực sự không có bất luận ý nghĩa nào. Xin lỗi, bằng hữu tôi đang đợi tôi. Đi trước. Sau này nếu có cơ hội tôi hy vọng có thể hợp tác với cậu, mà không phải tỷ thí. Tái kiến.”

Không đợi hắn trả lời, ta xoay người chạy tới chỗ kiếm sĩ cao lớn đang đứng trên cầu thang. Tiểu tử Lăng Thiên này, thật không nghĩ tới anh ta cư nhiên chạy đến nơi đây để chờ ta, khó có được làm một chuyện khiến người ta cao hứng nha.

“Lăng Thiên, anh đến đây lúc nào, chờ bao lâu rồi?”

Lăng Thiên nhỏ giọng ừm vài tiếng, nói:

“Tôi cũng vừa làm xong nhiệm vụ, thuận tiện qua xem cậu ra chưa. Nếu như cậu chưa ra, tôi liền chuẩn bị đi.”

Anh ta còn chưa nói hết, hai cung tiễn thủ lên núi vừa vặn đi sát qua bên người chúng ta. Ta nghe một người trong đó nói với đồng bạn:

“Hắc, chính là hắn, ngày hôm qua tôi đến đã thấy, một kiếm sĩ chạy đến đại điện cung tiễn thủ của chúng ta mà ngồi, cậu nói có quái hay không.”

Ta xì một tiếng cười ra, nhìn về phía Lăng Thiên, anh ta nhìn chung quanh, biểu tình trên mặt hình như có chút ngượng ngùng.

“Tôi cũng không phải tiểu hài tử, kỳ thực anh về nhà chờ cũng được a. Bất quá anh tới đón tôi tôi thật cao hứng.”

Khóe miệng Lăng Thiên giơ lên, dường như tâm tình rất tốt.

“Ban nãy người kia là Chi Ảnh đúng không? Cậu ta tìm cậu làm gì?”

“Cậu ta muốn tỷ thí tiễn thuật với tôi, tôi không đáp ứng. Người đến người đi, tôi cũng không phải hầu tử, làm gì biểu diễn cho bọn họ xem.”

“Cẩn thận ngày mai người ta ở trên diễn đàn nói cậu nhát gan chạy trốn.”

“Quản gì người ta, làm chuyện của mình thôi. Đúng rồi Lăng Thiên, tôi có việc muốn nói với anh.”

Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn về phía ta. Ta lại đi xuống phía dưới vài bước, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định nói thật:

“Thế này, qua mấy ngày tôi có thể phải ly khai một chút.”

“Vì sao? Trong nhà có chuyện?”

“Không phải. Tôi phải đi tham gia một hoạt động.”

Lăng Thiên nghĩ nghĩ, đầu mi giật giật, hỏi:

“Lễ mừng đầy năm kia?”

“Ừ.”

Lăng Thiên nhìn chằm chằm ta, đột nhiên hỏi:

“Cậu vẫn là quyết định muốn gặp bọn họ?”

Ta ngẩn ngơ, gật đầu:

“Đúng. Anh biết tôi là ai?”

“Điều này có gì khó đoán. Ở cùng với cậu lâu như vậy, nếu như tôi còn nhận không ra đệ nhất ngự thú sư thì tôi chẳng phải là tên ngốc sao? Chẳng lẽ trong lòng cậu tôi là một tên ngu ngốc? Hơn nữa cậu cũng không phải rất biết diễn kịch.”

Đúng vậy, ta đâu chỉ là không biết diễn kịch, căn bản ngay cả tư cách làm diễn viên cũng không có, bằng không trước đây có lẽ sẽ không kết thúc thảm đạm như vậy.

“Được rồi, kỳ thực cũng không phải hỏng bét như vậy, chí ít ngoại trừ tôi còn chưa có người nhận ra cậu không phải sao?”

Có thể là Lăng Thiên nhìn thấy sắc mặt ta có chút không đẹp, vội vàng an ủi ta. Ta thấy biểu tình đó của anh ta, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cái người này ngày hôm nay rất cổ quái nga, chuyên làm ra vài chuyện khả ái. Anh ta là chuẩn bị làm gì?

“Được rồi, tôi không sao. Cho dù bị người ta nhận ra cũng không có gì đáng ngại, bọn họ dù sao cũng không thể ăn tôi không phải sao? Được rồi, tôi muốn nói chính là chuyện này. Anh biết là được rồi, đến lúc đó thực muốn anh có thể xem xem tôi trước đây là oai hùng như thế nào. Hơn nữa nghe nói lần này sẽ mở ra cái gì mà Thăng Long Phi Phượng Các, tôi chính là nhóm đầu tiên được chọn vào đó. Chờ trở về tôi sẽ kể cho anh một chút quang cảnh trong đó.”

Lăng Thiên quét nhìn ta một cái, cười:

“Không cần cậu kể cho tôi, tôi tự mình đi xem cũng như nhau. Hơn nữa, đến lúc đó cậu đi nói không chừng còn có thể có kinh hỉ.”

Ta cực độ hoài nghi mà nhìn chằm chằm anh ta, cái người này khẳng định có chuyện gạt ta.

“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa tôi cũng sẽ không nói.”

“Sẽ không phải là anh cũng sẽ tham gia lễ mừng đầy năm đấy chứ? Là người nào?”

“Không biết nga.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý kia của anh ta, khẳng định là phải! Không sao, không nói thì thôi. Dù sao ta có toàn bộ danh sách thành viên tham gia, ta quay về tự mình tìm.