Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 36: Tiết 36




Editor: Toujifuu

***

Bởi vì đã nói với Ám Dạ ngày thứ hai tập hợp chính thức bắt đầu làm nhiệm vụ chủng tộc, ngày hôm nay ta phải đem những thứ cần chuẩn bị đều chuẩn bị cho tốt. Trong đó một kiện trọng yếu nhất chính là vũ khí của ta.

Lôi kéo Lăng Thiên đi tới tiền trang, nói cho dễ nghe là để cho anh ta đi làm bảo tiêu. Từ trong thương khố lấy ra thanh cung đen nhánh kia, yêu cầu đẳng cấp bảy mươi bốn, ta hiện tại vừa khéo.

“Xem xem, cung này thế nào?”

Lăng Thiên nhận lấy cung, thận trọng xem xét vành cung của nó, nói:

“Thoạt nhìn là một món tốt. Chỉ không biết khi giám định ra thuộc tính sẽ như thế nào. Đánh gì ra?”

“Một con Phong Mô Vương rớt ra. Tôi đoán nó khẳng định có thuộc tính gia tốc, vừa vặn thích hợp tôi dùng. Nếu có thể thêm chút nhanh nhẹn hoặc là bạo kích gì gì đó thì càng tốt.”

Ta một bên nói, một bên từ trong thương khố lấy ra một vòng cổ “Phong Thần Chi Dực”. Vòng cổ cấp sáu mươi tám có thể mang này bởi vì ta luôn luôn không có thời gian nên chưa trở về lấy, hiện tại mới mang được.

Phong Thần Chi Dực (vòng cổ): Dùng đá Phong Linh tỉ mỉ tạo hình mà thành, người đeo sẽ có được chúc phúc của Phong Thần. Nhanh nhẹn: +20%, chính xác: +3, kỹ năng phụ thêm: Phong Hành Thiên Hạ (phi hành ở tầng trời thấp nửa tiếng đồng hồ, không thể đồng thời dùng được bất luận kỹ năng nào. Mỗi ngày giới hạn dùng một lần). Đẳng cấp sử dụng: 68, bền: 20(20), buộc định linh hồn.

20% nhanh nhẹn cùng 3 điểm chính xác, căn bản là thứ thiết kế dành riêng cho cung tiễn thủ. Chỉnh lý một thân trang bị xong, ta nhìn nhìn bao tiền, lấy ra hết thảy kim tệ mang ở trên người. Lần trước ta đem phần lớn kim tệ chuyển thành tiền mặt gửi ở ngân hàng, hiện tại kim tệ trong trò chơi đã không còn nhiều, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được a.

“Đi thôi, chúng ta đi xem xem cung này thế nào. Nghìn vạn lần không nên kém hơn so với Thanh Linh mới tốt.”

Sở giám định của Đông Long thiết lập tại bên cạnh tiền trang, lúc đó chúng ta suy nghĩ đến có một số người nếu như giám định ra thứ tốt có thể lập tức cất vào tiền trang, để tránh khỏi bị người ‘nhớ đến’. Suy nghĩ tri kỷ này hiện tại thuận tiện cho ta rất lớn. Cửa không cần ra. Trực tiếp từ cửa hông tiền trang tiến vào sở giám định sát vách. Đó là một cửa hàng so với tiền trang không nhỏ hơn bao nhiêu, giám định sư bất đồng đẳng cấp ngồi ở phương vị bất đồng chờ khách nhân tới cửa. Giám định sư sơ cấp là nhiều nhất, một hàng năm người. Mỗi người đều đang bận việc. Giám định sư trung cấp có ba người, việc làm ăn so với tổ sơ cấp không kém là bao nhiêu. Giám định sư cao cấp chỉ có một. Nhàn nhã mà ngồi uống trà, thứ có thể cần đến hắn một ngày có thể có một kiện đã là không tồi rồi. Chỗ của cấp tông sư là trống không, giám định sư cấp tông sư duy nhất của Đông Long là một lão đầu, suốt ngày đều ngâm mình ở trong phòng tàng bảo của lão, trừ phi gặp phải đồ vật người khác thực sự giám định không được lão mới sẽ xuất hiện.

Ta đem cung lấy ra đặt tới trước mặt giám định sư cao cấp. Nói:

“Kim Minh tiên sinh, xin giúp tôi xem xem chuôi cung này.”

Tên của giám định sư này bình thường rất ít có người biết, nếu như ngươi có thể kêu ra tên của hắn, hắn sẽ tương đối cao hứng, lúc giám định sẽ nghiêm túc hơn chút, có lúc còn có thể miễn phí nói cho ngươi một chút tin tức tương quan của vật phẩm.

Thái độ lễ độ của ta khiến cho Kim Minh lòng sinh hảo cảm, mỉm cười tiếp nhận trường cung, sờ sờ, gật đầu nói:

“Cung không tồi. Vận khí của cậu rất tốt a.”

Trong lòng vui vẻ, có thể từ trong miệng Kim Minh đạt được một câu đánh giá “không tồi”, chứng minh chuôi cung này ít nhất sẽ không phải là hàng thông thường.

“Muốn giám định sao?”

“Muốn.”

“Hai nghìn kim tệ.”

Ta hai lời cũng không cần nói. Đem kim tệ dâng lên hai tay. Mức giá khiến người ta líu lưỡi này rất hấp dẫn sự chú ý của một ít người. Khi tâm tình ta đau lòng lại mang vui sướng trả tiền (Nói như vậy có phải có chút mâu thuẫn hay không?), có vài người đã đem lực chú ý đặt lên trên cung của ta. Người đến tìm giám định sư cao cấp không nhiều. Định giá phí giám định hai nghìn kim tệ lại càng không nhiều. Đương nhiên tương đối khiến người khác chú ý.

Kim Minh nhận lấy phí dụng kếch xù, khi bắt đầu công tác liền không giống như khi giám định bình thường. Hắn rất thận trọng mà lấy ra một lọ dịch thể trong suốt. Cùng sử dụng một nhánh lông chim màu xanh thật dài chấm lấy dịch thể bôi lên trên vành cung. Khi thấy phiến lông chim kia đầu mi ta nhảy nhảy, đó là lông vũ của Thanh Hoàng. Thanh Hoàng, là thần điểu đồng cấp với Chu Tước, bất đồng ở chỗ Chu Tước là một trong thần thú thủ hộ tứ phương, mà Thanh Hoàng lại không có loại nhiệm vụ này. Nói trắng ra chính là hai tên nhóc có chiến lực đồng dạng, một tên làm quan, một tên làm dân.

“Tên này thật đúng là có tiền, lấy lông vũ của Thanh Hoàng làm bàn chải, hắc hắc, có phải nói rõ thứ này của ta là một bảo bối hay không đây?”

Ta cười trộm dưới đáy lòng, đôi mắt trông mong mà nhìn trường cung dần dần biến sắc kia.

Màu đen trên vành cung dưới tác dụng của dịch thể từng chút tan rã, lộ ra màu lam đậm. Mắt ta không hề chớp mà nhìn chằm chằm, hiện tại có thể khẳng định chính là chuôi cung này tuyệt đối sẽ không khiến cho ta thất vọng. Khi toàn thân trường cung biến lam, Kim Minh đình chỉ quét vẽ, ngược lại lấy ra một túi nhỏ, bên trong là một ít bột phấn sáng lấp lánh. Kim Minh một bên đọc mấy câu nghe không rõ nội dung, một bên dùng muỗng bạc vung bột phấn lên vẩy lên trên cung. Sau đó hai tay hắn càng không ngừng hoạt động, kết ra các loại thủ ấn. Rất nhanh, trên vành cung phiếm ra lam quang, tầng vỏ màu lam đậm kia cũng bắt đầu bóc ra. Không bao lâu sau, Kim Minh vỗ vỗ tay, nói:

“Thành.”

Hắn cầm cung lên, thổi rớt bụi phấn màu lam đậm bám bên trên, trường cung xinh đẹp rốt cục trở lại bộ dáng nó vốn có. Không giống với cung bình thường, chuôi này toàn thân vành cung băng lam, một đường chỉ bạc chớp động điểm sáng quấn trên đó. Nguyên thanh cung tựa như một đôi cánh chim dài nhọn giang rộng muốn bay, vẽ ra độ cung ưu mỹ. Dây cung cơ hồ trong suốt nhìn không ra chất liệu gì gắt gao buộc ở hai đầu cánh chim, đưa tay thử một lần, kết hợp cương nhu, lực đạo mười phần.

“Cung tốt.”

Không cần nhìn thuộc tính, chỉ hình dáng này cũng khiến cho ta không chịu buông tay.

“Mau nhìn xem thuộc tính đi.”

Thanh âm của Lăng Thiên mang chút tiếu ý, nhắc nhở ta. Đúng, cung tốt như thế thuộc tính cũng nhất định không bình thường.

Phong Lê (trường cung): 235~290, chính xác 15, nhanh nhẹn 10%, kỹ năng tự mang: Phong Nhận (chủ động), khi xuất tiễn đồng thời kèm theo ba đạo Phong Nhận vô hình, cùng công kích mục tiêu. Yêu cầu: Lực lượng 26, nhanh nhẹn 65, cảm tri 25, đẳng cấp 74. Bền: 100 (100). Buộc định linh hồn. Do tinh hoa của gió ngưng tụ mà thành, là dị vật trời sinh, bảo khí nhân gian. Không biết xuất xứ của nó, thế gian chỉ có một kiện này. Chọn chủ theo hầu, làm cung trợ lực.

Trang bị có thể có được tên gọi chuyên thuộc đương nhiên sẽ không phải vật phàm, đã có thể xếp vào hàng “Khí”. Bất quá dựa theo ba cấp Thần, Linh, Bảo mà định, nó chỉ là một kiện Bảo Khí, tuyệt không được coi là quá mạnh mẽ, la bàn Thanh Ngọc Mạc Ly trước đây dùng chính là Linh Khí, thanh cung của Chi Ảnh khiến cho ta chảy nước miếng chảy tới chết kia cũng là Linh Khí. Bất quá luôn đi so sánh thì không tốt. Chí ít lực công kích của chuôi cung này so với Thanh Linh cao hơn rất nhiều, còn có Phong Nhận kia cũng là một kỹ năng rất thực dụng, không có hạn chế khác chỉ cần hao chân nguyên, liền tựa như học thêm được một kỹ năng, nếu như phối thêm Phong Dực Tiễn có thể gia tốc của ta, khẳng định là lợi khí giết địch.

Bất quá, Thanh Linh cũng có chỗ tốt của Thanh Linh a, gia tăng tốc độ bắn cùng hành động, còn có nhị liên xạ hai lần công kích kia, đều là thuộc tính khiến cho ta luyến tiếc nha. Aiz, nếu như có viên đá dung hợp thì tốt rồi. Ta vuốt ve Thanh Linh, lại vuốt vuốt Phong Lê, lựa chọn nhiều lần rốt cục lưu luyến mà đem Thanh Linh bỏ vào thương khố.

“Tôi muốn đi đánh bảo thạch!”

Ta tức giận bất bình mà quơ nắm tay, quyết tâm gắn cho Phong Lê một đống bảo thạch, để cho nó cường đại lại thêm cường đại!