Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 48: Tiết 48




Editor: Toujifuu

***

Ngày hôm nay khí trời rất tốt, mặt trời từ sớm đã xuất hiện. Ta đến phụ cận chợ mua chút thức ăn dễ bảo quản cùng thức ăn chín, vội vội vàng vàng chạy về nhà. Thời gian hẹn với Ám Dạ là buổi sáng chín giờ, trước lúc đó ta muốn làm chút chuẩn bị trước.

Quẹo qua một góc hẻm, trước mặt đụng phải một người.

“A, xin lỗi.”

Ta vội vàng mở miệng nhận lỗi, nam nhân xa lạ kia lắc đầu, nghiêng thân tránh ra. Ta nắm thật chặt túi mua sắm thiếu chút nữa rơi tán loạn đi vào tòa nhà cũ bên cạnh chỗ rẽ.

Chờ khi ta bận xong việc tiến vào trò chơi, cách giữa trưa còn có một chút thời gian. Cưỡi Tiểu Hắc một đường chạy vội tới góc đông bắc Đông Long Thành, một tiệm thợ rèn nho nhỏ mở ở trong nơi hẻo lánh.

“Tiểu Bàn, sư phụ em có ở đây không?”

“Du Nhiên đại ca, sư phụ không ở đây. Anh là đến lấy cung đúng không? Sư phụ làm xong rồi, ở chỗ này.”

Thiếu niên mập mạp nâng Phong Lê của ta đi ra. Ta tiếp nhận nhìn, ở trung tâm cánh cung như cánh chim là một viên bảo thạch sáng màu bạc, hoàn chỉnh tự nhiên rạng rỡ sinh huy.

Tiệm thợ rèn này ở chỗ hẻo lánh, chỉ có người biết nội tình mới biết sư phụ chủ chùy ở đây thực là thợ rèn đẳng cấp cao nhất của Đông Long. Đáng tiếc cao nhân thì luôn có chút quái tật, vị Thiết sư phụ này cũng không ngoại lệ. Ông ta đối với khoáng thạch hi hữu chế tạo binh khí có chấp nhất cuồng nhiệt, một năm ngược lại có hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài thu thập khoáng thạch, muốn gặp ông ta cùng mời ông ta xuất thủ, thực phải cần chút vận khí mới được. Lần này ta khổ sở chờ nhiều ngày, mới có thể chờ được người này, nhờ ông ta khảm nạm Phong Lê cho ta viên bảo thạch trung cấp lần trước đạt được sau khi mở ra nhiệm vụ. Đây là khối Dụê Phong Thạch hiếm thấy, chỉ gia tăng một thuộc tính là lực công kích, hơn nữa gia tăng rất biến thái.

Phong Lê (Trường cung +1): 235~290(+100~150), chính xác 15, nhanh nhẹn 10%, kỹ năng tự mang: Phong Nhận (chủ động). Khi xuất tiễn đồng thời phụ thêm ba đạo phong nhận vô hình, cùng công kích mục tiêu. Yêu cầu: Lực lượng 26, nhanh nhẹn 65, cảm tri 25, đẳng cấp 74. Bền: 100(100). Buộc định linh hồn. Do tinh hoa của gió ngưng tụ mà thành, là dị vật trời sinh, bảo khí nhân gian. Không biết xuất xứ của nó, thế gian chỉ có một kiện này. Chọn chủ theo hầu, làm cung trợ lực.

Ha ha ha, ta hút hút nước bọt. Này cộng lại là bao nhiêu công kích? 335~440, có bao nhiêu cung có thể đạt được lực công kích này? Nếu như cộng thêm kỹ năng gia trì, chồng thêm công kích của ma pháp tiễn, chồng thêm phong nhận, đó lại là bao nhiêu? Thực sự là quá cường đại!

Thanh toán kim tệ, ta nhấc cung liền đi ra ngoài, xoay người một cái bóng đen chặn ở sau lưng. Ta bước ngang tránh ra hai thước, mới không đụng phải.

“Diệu Dương... thành chủ?”

Làm ta giật cả mình. Diệu Dương ngày hôm nay thoạt nhìn dường như tâm tình không tồi, đã không còn bộ dáng âm dương quái khí ở lễ mừng nữa, vẻ mặt ôn hòa tiếu ý:

“Du Nhiên? Thực khéo, cậu tới đặt làm binh khí?”

“A. Phải, tôi tìm Thiết sư phụ khảm khối bảo thạch cho nó, ngày hôm nay đến lấy.”

Ta giơ giơ Phong Lê trên tay. Diệu Dương gật đầu:

“Tay nghề của Thiết sư phụ rất tốt, Du Nhiên thực tinh mắt. Tôi cũng là đến lấy kiếm. Bảo thạch lần trước phi thường thích hợp chúng ta sử dụng. Xem ra làm tiếp nhiệm vụ này khẳng định là sẽ không lỗ vốn. Điều này còn phải cảm tạ sự tín nhiệm của cậu cùng Lăng Thiên đối với Đông Long, bằng không cơ hội tốt như vậy sẽ không có duyên với Đông Long.”

Ta cười mà không nói. Nghĩ thầm:

“Nghe anh nói thực êm tai. Nếu như tôi không cho mấy người tham dự vào, anh cùng cái tên Ám Dạ kia sợ còn không nghĩ hết biện pháp đến đoạt sao? Khối mặt nạ ôn nhu đôn hậu này của anh cũng chỉ có thể lừa người ngoài, cái loại bá đạo âm hiểm ngầm đó tôi đã hiểu rất rõ rõ ràng ràng.”

“Diệu Dương thành chủ muốn lấy kiếm, vậy cũng xin mau đi. Tôi đi trước một bước.”

Không muốn có quá nhiều tiếp xúc với hắn, ánh mắt của người này sắc bén đến đáng sợ.

“Nga, Du Nhiên là muốn đến quảng trường sao? Thời gian tập hợp cũng sắp đến. Chúng ta cùng nhau đi đi, tôi lấy kiếm rất nhanh. Tiểu Bàn, đem kiếm của anh đến.”

Tiểu Bàn đáp ứng một tiếng, vội vội vàng vàng đi lấy kiếm, đối với thành chủ bản thành, nó cũng không dám lãnh đạm. Ngược lại là tâm ta ngầm cười khổ, thực sự là không biết nên nói cái gì cho phải.

Kiếm của Diệu Dương ở trong trò chơi cũng là Linh khí phi thường nổi danh, vị trí thứ hai bảng xếp hạng trang bị —— Thư Vân Triển Ảnh Kiếm. Không chỉ lực công kích cường đại, còn có một thuộc tính hiếm thấy lại cường hãn: Đoạn Nhận, có tỷ lệ nhất định chém gãy binh khí của đối thủ. Về sau khảm thêm hai viên bảo thạch, càng là bất phàm. Hiện tại hắn khảm chính là viên thứ ba, thanh kiếm này sẽ càng thêm đáng sợ rồi. Ta nhìn Tiểu Bàn lấy ra thanh trường kiếm tạo hình hoa văn mây kia, nghĩ thầm uy lực của kiếm này sợ là so với Lôi Nha của Lăng Thiên mạnh hơn không ít.

“Du Nhiên muốn nhìn một chút không?”

Diệu Dương đặt ngang trường kiếm, đưa đến trước mặt ta.

“A? Nga, không, không cần. Tôi đối với kiếm không có nghiên cứu gì.”

Chỉnh lý tâm thần, xoay người xuất môn. Đối với người này, ta hiện tại chỉ nguyện có thể tránh thì tránh, những gút mắt trước đây ở trong lòng ta lúc nào cũng dựng thẳng lên cảnh báo nhắc nhở, thật vất vả mới chém được đống gai rối, không nên lại khiến bản thân bị quấn vào.

Một đường không nói chuyện, chúng ta sóng vai đi tới quảng trường Đông Long. Đại đội nhân mã đã đến, người của Đông Long ở trung tâm quảng trường khoanh ra một mảnh đất trống rất lớn, không ít người chơi xem náo nhiệt bị chặn ngoài đất trống.

“Lão đại, Du Nhiên, các anh đã tới.”

Chúng ta vừa lộ diện, Ám Dạ đi lên đón.

“Ừm, sắp bắt đầu sao?”

Diệu Dương hỏi. Trung gian quảng trường có mấy người đứng, ta liếc mắt một cái thấy Lăng Thiên, vội vàng chạy qua, cách Diệu Dương xa một chút.

“Cậu thế nào cùng hắn đến?”

Lăng Thiên khinh thường nhìn Diệu Dương, ta nhìn nhìn người đang cùng Ám Dạ nói chuyện, nhỏ giọng nói:

“Tôi đi lấy Phong Lê, vừa vặn gặp phải hắn. Hắn nói muốn cùng đi, tôi không thể cự tuyệt.”

Lăng Thiên lấy mũi hừ hừ, không quá cao hứng.

“Người đến đông đủ chưa?”

Ta đếm đếm nhân số ở đây, hình như còn thiếu Mê Lộ.

“Mê Lộ còn chưa đến?”

“Ừm, tiểu tử đó, tôi kêu hắn mấy ngày nay ở Đông Long đừng chạy loạn, thế nhưng hắn lỗ mãng không nghe. Nói cái gì người khác sẽ không chú ý một tiểu nhân vật như hắn, mới lạ. Bất quá tiểu tử đó đánh nhau không được, nhưng bản lĩnh chạy trốn lại không tồi, hẳn là không có vấn đề gì. Lúc này, hẳn cũng nên tới.”

Lăng Thiên nói như vậy, khẳng định là tương đối có lòng tin với Mê Lộ, hy vọng sự tình có thể như lời anh ta. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mắt thấy thời gian giữa trưa trong dự định đã sắp tới. Mười vạn khối Hắc Yêu Thạch được bày ra ở chính giữa, bày ra một hình tròn rất lớn. Thế nhưng, Mê Lộ trọng yếu lại còn chưa xuất hiện. Chúng ta vẫn có thể bình ổn được bầu không khí, chẳng qua trong lòng mọi người hẳn đều đang nói thầm, Mê Lộ sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?

Ta nghiêng đầu nhìn lướt qua Lăng Thiên, hắn từ ban nãy đã phát truyền âm, bất quá hình như không nhận được trả lời. Này không phải điềm báo tốt a.

“Nga, tất cả mọi người ở đây, thật tốt quá. Ta còn sợ ta đã tới chậm đuổi không kịp.”

Tiếng cười to truyền đến, một kiếm sĩ “diện tích” khổng lồ mang theo mấy người đẩy ra thành viên Đông Long ngăn chặn bước vào giữa sân. Thấy hắn, mấy người chúng ta đồng thời nhảy dựng đầu mi, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

Diệu Dương phất tay tỏ ý thủ hạ còn muốn dây dưa tránh ra một con đường, cười lạnh nhìn kiếm sĩ kia đi đến phụ cận.

“Thành chủ Hùng Bá Thiên Hạ, thực sự là khách ít đến. Ngươi hôm nay đến Đông Long ta, chẳng lẽ là đến xem lễ? Ta đây nhất định phải chuẩn bị vị trí tốt, để cho các vị, xem rõ ràng.”

Ánh mắt Diệu Dương đảo qua mấy người Hùng Bá Thiên Hạ mang đến, rõ ràng là đại biểu của mấy thế lực khác. Người quen cũ của ta Hô Phong Hoán Vũ cư nhiên cũng cùng đi với hắn.

“Đa tạ ý tốt của thành chủ Diệu Dương, bất quá, mấy người chúng ta lần này là đến trợ giúp các vị một tay a.”

Hùng Bá Thiên Hạ cười đến đắc ý, lòng ta biết hỏng rồi. Quả nhiên, hắn lấy ra một khối đồng phù vàng óng:

“Nghe nói lần này mở ra thông đạo, phải cần mười khối Ngũ Lôi Phù mới được, không khéo, ta gần đây đạt được một khối, liền vội vàng đưa tới cho thành chủ Diệu Dương cùng các vị.”

Khả năng hỏng nhất ứng nghiệm. Trong lòng ta thịch mà nhảy một cái, Lăng Thiên rút rút khóe miệng, sách một tiếng.

Biểu tình trên mặt Diệu Dương không chút nhúc nhích. Đạm đạm nói:

“Xem ra, thành chủ Hùng Bá Thiên Hạ đã lấy được một tấm vé vào trận. Như vậy, mời đến đi. Về phần mấy vị khác, mời đến bên ngoài xem.”

“Dựa vào cái gì?”

Một đại hán bên cạnh Hùng Bá Thiên Hạ ồn ào lên.

“Các ngươi dù sao cũng có nhiều người như vậy, để cho mấy tên ra cho chúng ta mới là phải đạo.”

“Dựa vào cái gì?”

Diệu Dương cũng không nổi giận, như nhìn đứa ngốc mà liếc hắn một cái:

“Nếu như ngươi cũng có thể lấy ra một tấm Ngũ Lôi Phù, đương nhiên ngươi cũng có thể tiến đến. Nếu như lấy không ra, chỉ có thể nói rõ ngươi không có tư cách.”

“Ngươi!”

Đại hán tiến về phía trước, Hùng Bá nhấc tay ngăn trở hắn.

“Diệu Dương thành chủ, ngươi làm người chưa đủ hào phóng. Ngươi xem chúng ta vất vả như vậy đưa tới thứ trọng yếu này cho các vị, chẳng lẽ cơ hội để cho mấy huynh đệ chúng ta cùng đi khai mở nhãn giới cũng không cho? Nếu là nói như vậy, thứ này chúng ta cũng chỉ đành mang về.”

Diệu Dương cười, quay đầu liền đi, vừa đi vừa nói:

“Nếu như là như vậy, vậy các ngươi liền mang về đi. Cùng lắm thì, thông đạo này chúng ta không mở, nhiệm vụ không làm mà thôi. Bất quá thành chủ Hùng Bá Thiên Hạ cần phải nghĩ rõ, ta nghe nói bên Tây đại lục cũng thu thập được gần đủ đồ. Lần trước chúng ta mở ra nhiệm vụ trước, thế nhưng phần thưởng, lần này nếu như để cho bên kia đoạt trước, cũng không biết sẽ có chỗ tốt gì bị bọn họ lấy đi. Vả lại nói, ưu thế của chủng tộc mới rất rõ ràng, vô luận là đại lục nào mở ra chủng tộc mới trước, đều sẽ đặt được cơ sở tốt đẹp cho chiến tranh đại lục ngày sau. Nếu như chúng ta lạc hậu ở chỗ này, thành chủ Hùng Bá Thiên Hạ sợ là cần phải suy nghĩ giao phó như thế nào với hàng vạn người chơi Đông đại lục mới được a.”

Sắc mặt Hùng Bá Thiên Hạ theo một hồi lời nói của Diệu Dương đổi tới đổi lui, sau cùng hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, nhìn nhìn mấy cái “minh hữu” phía sau, cắn răng một cái, nói:

“Được, vậy một mình ta đi.”

“Này, Hùng Bá, trước đây không phải nói như vậy.”

Đại hán kia trước hết nhảy ra, mấy người khác cũng rõ ràng không cam chịu. Hùng Bá Thiên Hạ kéo bọn họ đến một bên, nói nhỏ nửa ngày, cũng không biết đã hứa chỗ tốt gì, mới thấy mấy người kia không tình nguyện mà đi ra ngoài vòng tròn.

“Như vậy có thể rồi chứ? Diệu Dương thành chủ.”

“Đương nhiên có thể. Các vị, người đã đến đông đủ, chuẩn bị bắt đầu đi.”

Diệu Dương nói, đứng đến bên cạnh Hắc Yêu Thạch. Chúng ta cũng nhất nhất đứng đến. Rốt cục, sau một hồi sóng gió quanh co, cũng sắp đi đến yêu giới thần bí.