Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 64: Tiết 64




Editor: Toujifuu

***

Đăng Vân Sơn, hiện tại có thể nói là một trong những địa phương nổi danh nhất trong trò chơi. Ngọn núi hoang nguyên bản cực không thu hút, an phận tại một góc của đại lục phương đông này trong thời gian một ngày ngắn ngủi bởi vì đột nhiên xuất hiện một cánh Vọng Tiên Môn mà được chú mục gấp bội.

Hệ thống thông cáo cùng canh tân dài đến hai ngày hiện thực, lần nữa nhắc nhở mọi người chú ý tới đại sự trong trò chơi —— chủng tộc mới xuất hiện. Sự xuất hiện của chủng tộc, nương theo mà đến, còn có quan ải vượt trăm cấp. Yêu tộc, ma tộc, người tu chân nhân tộc, bên nào cũng có sở trường riêng, ngươi thích bộ tộc nào đều có thể thử xem. Nhưng tương đồng chính là vô luận muốn xông Hóa Yêu Trì, vô Ma Quật hay là qua Vọng Tiên Môn, đều không dễ dàng, có người thành công, đồng dạng cũng có người thất bại. Hiện tại người chơi đầy giá trị kinh nghiệm trong trò chơi không có một nghìn cũng có tám trăm, cơ hồ khi trò chơi canh tân vừa kết thúc, liền điên cuồng xông tới vây lấy ba cửa ải. Nhưng mà chân chính xông ải thành công có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số người đều rớt vài cấp, phải luyện lại rồi tới.

Thời điểm ta đến Vọng Tiên Môn, từ rất xa đã thấy trên dưới Đăng Vân Sơn ùn ùn sóng người, ngoại trừ những cao thủ đầy kinh nghiệm vây quanh cửa Vọng Tiên Môn, người vây xem ngoại vi có “chuẩn” cao thủ cấp tám chín mươi đến lấy kinh nghiệm chuẩn bị chiến đấu, cũng có người mới toanh cấp năm sáu mươi đến xem náo nhiệt. (Cấp hai ba mươi vì sao không tới? Kính nhờ, Đăng Vân Sơn này cũng không phải địa phương ai cũng có thể tới có được không, mấy con quái dù là ở vùng ngoại vi thế nào đi nữa cũng không đến mức ngay cả gà mờ cấp hai ba mươi đều đỡ không được chứ.)

Được rồi, ta thừa nhận, ta cũng là một trong số đến xem náo nhiệt. ^^ Ai biểu ta đang buồn chán đây, nguyên bản muốn đi luyện luyện cấp, thế nhưng đã quen phối hợp cùng Lăng Thiên, hiện tại tự mình luyện không chỉ hiệu suất không cao, còn khô khan nhạt nhẽo, liền đành phải đi dạo khắp nơi, chờ người kia lên mạng. Đi lang thang, chạy đến địa phương vạn chúng chú mục này.

Nhìn tình thế trước mắt. Ta phỏng đoán chỉ bằng vào chen chúc, sợ là sẽ chen không vào được, bên trong đó cơ bản đã chật như nêm cối. Thế nhưng. Làm nhân vật mới xuất danh tiếng lớn gần đây, cũng có thể nghĩ được một số biện pháp khác không phải sao? Ngươi xem. Người chơi nữ vóc dáng cao kia, không phải là cứu tinh tốt nhất của ta sao?

“Kinh Cức.”

Phát một truyền âm qua, bên kia rất nhanh có hồi âm:

“Du Nhiên? Cậu khỏe a, từ yêu giới đi ra liền không gặp được cậu, nghĩ như thế nào tới tìm tôi?”

“Ha. Tôi là tìm cô hỗ trợ mà. Tôi hiện tại ngay không xa phía sau cô, người quá nhiều tôi chen không được, cô có thể giúp tôi một phen được không?”

Kinh Cức nghe tiếng quay đầu lại, ta vẫy vẫy tay với cô. Mỹ nữ vóc dáng cao đạm đạm cười, thấp giọng nói vài câu với người bên cạnh, một nữ đạo sĩ bên người cô hình như là phụ tá của cô, chen lại đây mang ta lĩnh qua. Người bên cạnh cũng có không phục, bất quá nhìn thấy bên trong có cao thủ chuẩn trăm cấp quen biết ta, cũng không nói thêm gì.

“Kinh Cức. Cảm tạ.”

“Du Nhiên, cậu sẽ không phải cũng là đến xông ải đấy chứ?”

Kinh Cức nhướn mày cười, có chút kinh ngạc mà nhìn ta. Ta lắc đầu:

“Làm sao nhanh như vậy. Tôi chỉ là đến xem.”

“Ha, nếu sớm biết là cậu đến xem náo nhiệt, thì để cho cậu ở bên ngoài xem cũng như nhau a.”

“Kinh Cức. Cô sẽ không tàn nhẫn như thế chứ?”

Ta chớp mắt, làm dạng đáng thương. Kinh Cức cười to:

“Nói giỡn thôi, chúng ta là chiến hữu mà, thế nào có thể cho cậu đứng ở bên ngoài. Bất quá Du Nhiên a, cậu cùng Lăng Thiên lợi hại là không sai, nhưng cấp cỡ này cũng nên luyện luyện, sớm một chút qua trăm cấp, địa phương có thể đi sẽ nhiều hơn rất nhiều.”

“Tôi biết, chờ Lăng Thiên lên mạng, chúng tôi sẽ chuẩn bị bế quan luyện cấp, chung quy không thể để cho các cô kéo quá xa đúng không?”

Chúng ta đang nói đến cao hứng, người đứng ở bên cạnh không vui.

“Kinh Cức, vị này chính là?”

Một người chơi nam trông rất anh tuấn chen qua. Từ cách ăn mặc của hắn nhìn không ra là chức nghiệp gì, thế nhưng thấy hắn đứng trong những người chơi đầy cấp kia, hẳn cũng là người chờ xông ải trăm cấp.

“Lệ Vũ, ngươi cũng ở đây a.”

Kinh Cức lãnh đạm quét nhìn người nọ một cái, chuyển đầu đi. Ta thầm nghĩ, tiên sinh tường cỏ đáng thương này phỏng chừng là theo đuổi không được mỹ nhân rồi. Bất quá nếu như hắn thức thời, vẫn có thể làm được toàn thân trở ra mà không thương tổn đến thể diện. Đáng tiếc, trên thế giới này người mắt cao hơn đầu có rất nhiều, tự hiểu lấy mình lại rất ít.

“Kinh Cức, bằng hữu này của em hình như còn chưa tới thời điểm xông ải đúng không, nếu không để cho cậu ta ra bên ngoài chờ một chút trước? Tất cả mọi người nơi đây là vì xông ải mà tới, đều là người chơi đầy cấp.”

Khẩu khí ngược lại rất lớn, ngụ ý chính là ta chưa đủ tư cách? Ta cười lạnh, từ sau khi ta cùng Lăng Thiên từ rừng rậm tinh linh trở về, thật đúng là đã lâu không nghe thấy có người nói với ta những lời như vậy. Tiểu tử này... Ta đánh giá hắn hai lượt, không phải người trong bảng xếp hạng, đối với ta mà nói thật đúng là nhân vật không tiếng tăm.

“Lệ Vũ, nếu như ngươi cảm thấy cậu ta chưa đủ tư cách đứng ở chỗ này, tôi chỉ có thể nói ánh mắt của ngươi có cũng như không.”

Ta còn chưa mở miệng, đã có người giúp ta phản bác lại. Bước tới là Phi Hoa, lâu chủ của đại bang hội thứ tư Phi Hoa Vọng Nguyệt Lâu. Người nam nhân thoạt nhìn có điểm yêu diễm này mị mị cười với ta, vươn tay phải:

“Nghe đại danh của Huyễn Linh Cung Du Nhiên đã lâu, thật cao hứng ở chỗ này gặp được cậu.”

“Phi Hoa lâu chủ cũng là nhân vật khó gặp, hạnh ngộ.”

Ta chỉ nghe qua một chút lời đồn về người này, hiện tại tận mắt thấy mới phát hiện đồn đãi cũng không phải hoàn toàn là sự thực. Tuy rằng nhìn mặt ngoài hắn xem ra đích xác có điểm quái quái, nhưng từ động tác cùng lời nói của hắn nhìn ra được, trong nội tâm hắn nói không chừng là một nhân vật hào sảng khiến người ta bất ngờ.

“Lệ Vũ, ngươi sẽ không thực sự không nhận ra được Du Nhiên đấy chứ? Phải biết sự xuất hiện của Vọng Tiên Môn này, hoàn toàn không thể tách rời khỏi sự nỗ lực của cậu ta cùng Lăng Thiên đấy.”

Kinh Cức theo lời nói của Phi Hoa mà chế nhạo vị suất ca không biết điều kia một câu nho nhỏ. Sắc mặt của suất ca không dễ nhìn lắm, nhìn nhìn Kinh Cức lại nhìn nhìn Phi Hoa, lại trừng ta một cái, hừ một tiếng quay đầu liền đi. Phi Hoa lắc đầu, dường như đồng tình mà thở dài, cười hỏi ta:

“Lăng Thiên tiên sinh đâu? Không phải nghe nói các cậu là bóng hình không rời sao? Ngày hôm nay hình như không thấy anh ta a.”

“Ừh, anh ta một hồi sẽ đến, tôi đang chờ anh ta. Đúng rồi, nơi này có bao nhiêu người đã xông qua cửa kia?”

“Không nhiều không nhiều, mới ba người, bị đánh rớt đều có hai mươi mấy người.”

“Ít như vậy?”

“Điều này rất bình thường, phần trăm thông qua của ma giới cùng yêu giới cũng không qua con số này. Hiện tại là mới bắt đầu, cậu thấy rồi đúng không, người nơi đây có thể thông qua cánh cửa kia tuyệt không nhiều.”

Ta sờ sờ đầu, bởi vì một lần duy nhất ta thấy người xông ải chính là tên Diệu Dương kia, hắn qua coi như bình ổn, vì vậy ta vô ý thức cũng không coi chuyện này quá khó khăn. Ta chỉ biết có không ít người bị đánh rớt, nhưng không nghĩ tới phần trăm qua cửa ải sẽ ít như vậy. Ta cùng Lăng Thiên không qua mấy ngày nữa cũng phải xông ải, xem ra thực sự cần phải làm chút chuẩn bị.

“Được rồi, tôi không quấy rầy các anh. Chuyện này khó như vậy, các anh còn phải làm chút chuẩn bị đúng không. Tôi đi trước, Kinh Cức lần sau gặp. Phi Hoa lâu chủ, chúc các anh qua cửa ải thuận lợi.”

“Nhận cát ngôn của cậu.”

Phi Hoa vứt qua một cái mị nhãn, Kinh Cức cười khẽ, nói:

“Phi Hoa anh coi chừng làm Du Nhiên kinh hách ngất. Du Nhiên, lần sau kêu Lăng Thiên cùng đến chỗ của tôi chơi đi. Chờ tôi xông ải thành công, mời các cậu ăn cơm.”

“Được, lần sau gặp.”

Vẫy vẫy tay, ta chen ra khỏi vòng người, thong thả đi đến bên đường núi. Ta đi vội vã như thế cũng là có nguyên nhân, ban nãy khóe mắt quét nhìn thấy bóng người màu đỏ kia chính là thoáng lóe qua ở chỗ này. Nhìn xung quanh mọi nơi, sau một khối núi đá ta phát hiện một con đường nhỏ trong khe đá. Thuận theo đường nhỏ xuyên qua tường đá, phía sau có một mảnh đất trống khai mở, suối nhỏ nước chảy núi hoa rực rỡ, cảnh trí ngược lại không tồi —— Nếu như không có cái người phá phong cảnh kia.

“Địa Ngục Hỏa? Quả nhiên là ngươi.”

Đạo sĩ đối diện có chút chật vật, so sánh cùng lần trước ta nhìn thấy hắn, trang bị trên người thiếu vài món, cũng không còn thần khí vênh váo tự đắc kia nữa, thay thế chính là vài phần hung ác.

“Du Nhiên? Hừ, ta biết ngay các ngươi khẳng định sẽ đến, để cho ta nói trúng rồi. Thế nào, thấy ta hổ lạc bình dương, liền muốn đến nhặt tiện nghi? Không phải chuyện dễ dàng như vậy!”

Nói thật ta không có ý tứ đó, chỉ là thấy bộ dáng lén lút của hắn có chút kỳ quái, vì vậy theo qua xem. Hiện tại nghe hắn nói như thế, liền hiểu, kế hoạch của Lăng Thiên xem ra có hiệu quả. Tên đáng thương, bị ‘chỗ dựa’ từ bỏ a, nếu chính ngươi đều đã nói là hổ lạc bình dương, vậy không phải là nhắc nhở ta phải đánh chó rớt nước sao? Yên tâm đi, ta sẽ không đối với việc bỏ đá xuống giếng có bất kỳ ngượng ngùng nào. ^^

Địa Ngục Hỏa đối với giáo huấn lần trước ta ở trong rừng cây cho hắn hình như quên đến không còn gì, hoặc là hắn cảm thấy hiện tại là đất bằng ta không có biện pháp với hắn? Cư nhiên còn dám hung hăng với ta? Nâng cung cài tên liền mạch lưu loát, thời điểm mũi tiễn của ta chỉ hướng Địa Ngục Hỏa chú ngữ đầu tiên của hắn còn chưa có đọc xong nha. Ngay trong nháy mắt ta chuẩn bị bắn cung, một mũi tiễn nhanh hơn một bước từ phía sau ta bắn xuyên qua. Địa Ngục Hỏa cả kinh, chú ngữ bị cắt ngang. Ta quay đầu lại, một thanh cung đỏ lửa đang từ từ buông xuống.