Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 67: Tiết 67




Editor: Toujifuu

***

Đến gần nhìn, tháp đen này càng thêm đồ sộ.

Toà nhà hình tháp tổng cộng bảy tầng, khoảng cách giữa tầng trên tầng dưới thoạt nhìn xấp xỉ một hình trụ. Mỗi một tầng đều có bảy góc nhọn, phân biệt chạm khắc thành bảy loại quái thú dữ tợn bất đồng đầu vươn ra ngoài tháp. Ở trên phần mắt khảm nạm từng viên rubi máu cỡ bằng nắm tay, cho phần dữ tợn này thêm tầng huyết khí.

Cửa lớn tháp đá đóng chặt, toàn thân liền như khối cự thạch màu đen thoạt nhìn không có nửa khe hở. Trên thực tế người chơi đầu tiên đến nơi đây cũng vì thế mà phiền não rất lâu. Về sau mới phát hiện trên đỉnh tòa tháp này mới là pháp trận truyền tống chân chính đi thông ma giới, mà muốn đến nơi đó có hai biện pháp: thứ nhất, từ ngoài tháp leo lên. Trên vách ngoài tháp đá có các khối đá đặt chân, có thể giẫm lên chúng nó nhảy lên. Bất quá vị trí của mấy khối đá đặt chân này phi thường khuất không dễ phát hiện, muốn dùng loại phương pháp này leo lên đỉnh tháp thì phải có nhãn lực vô cùng tốt, còn phải có thân pháp mau lẹ dũng cảm cẩn trọng, bằng không kết cục chính là từ phía trên ngã xuống. Một tầng hai tầng ngã xuống không có gì, nếu như từ trên năm sáu tầng ngã xuống thì không phải là chuyện nhỏ, làm không tốt sẽ trực tiếp trở về thành. Biện pháp này chỉ thích hợp người chức nghiệp thân nhẹ thể nhanh sử dụng, hoặc là ngự thú sư, đạo sĩ có biện pháp để cho bản thân bay lên các loại. Loại chức nghiệp phụ trợ như nhạc sĩ tựa hồ cũng có biện pháp để cho bản thân tạm rời mặt đất một khoảng ngắn, bất quá tương đối khó. Thế nhưng nghĩ lại, nhạc sĩ của ma giới thế nào cũng sẽ không nhiều. Nếu như là máu ngưu hoặc trọng kiếm sĩ thân thể tương đối cồng kềnh tự nhiên không có khả năng đi lên như thế, vì vậy còn có biện pháp thứ hai. Tháp đá có cửa, do nguyên khối cự thạch màu đen rất nặng chế thành. Mỗi tầng đều có một cánh, chẳng qua mấy cánh cửa này nhiều năm đóng chặt không mở ra. Chúng nó kỳ thực không có cơ quan cũng không có khóa cửa, mở ra hoàn toàn dựa vào khí lực. Nếu có người có thể sử dụng lực lượng bản thân đẩy ra bảy cánh cửa đá, tự nhiên cũng có thể lên được đỉnh tháp. Những điều này đều là ta cùng Lăng Thiên trước khi đến hỏi thăm được, Sâm một lòng muốn làm ma tộc, loại chuyện này tự nhiên hiểu rõ ràng.

Đi đến dưới tháp. Ta đưa tay sờ sờ tường đá, lạnh lẽo tận xương tựa như đang sờ tảng băng vậy.

“Lăng Thiên, anh đi như thế nào?”

“Đi cửa.”

Lăng Thiên nhìn chằm chằm cửa đá tầng thứ nhất nóng lòng muốn thử. Ta biết ngay mà. Anh ta sau khi nghe Sâm giới thiệu xong liền vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với mấy cánh cửa này.

“Tôi đây ở phía trên chờ anh. Anh nhanh một chút.”

Ta đương nhiên không có khả năng có cái loại khí lực đẩy mở được cửa, đã định trước chỉ có thể từ bên ngoài nhảy lên. Bất quá ta là nhảy lên. Vậy Tiểu Hắc làm sao đây? Ám Dạ của Lăng Thiên có thể thu được vào bảng tọa kỵ rồi mang theo, Tiểu Hắc lại không làm được. Nói đến cùng nó là Truy Tùy Giả mà không phải sủng vật, không thể thu về không gian sủng vật, cũng không thể thu vào bảng tọa kỵ. Tiểu Bạch cùng Tiểu Bích nhỏ người, ta mang theo lên được. Nhưng khổ người Tiểu Hắc lớn như vậy, ta còn chưa tự đại đến mức cho rằng bản thân có thể vác nó mà còn có thể thân nhẹ như yến. Chẳng lẽ để lại một mình nó, ta đi ma giới rồi dựa vào hai cái đùi mà chạy đi?... Điều này cũng quá không có nhân đạo.

“Chủ nhân, không sao, em có móng vuốt, có thể thử theo anh leo lên trên.”

Tiểu Hắc thấy ta khó xử, vội vàng an ủi ta nói.

“Nhóc thực sự có thể?”

“Thử xem sao.”

Ta có chút lo lắng nhìn độ cao của tháp đá một chút, hiện tại hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

“Tiểu Hắc chính nhóc cẩn thận một chút, nếu như không được nghìn vạn lần đừng miễn cưỡng. Chờ anh đi lên rồi nghĩ biện pháp khác.”

“Đã biết.”

Tiểu Hắc gật cái đầu đen bự của nó, như vậy tựa hồ có thêm chút lòng tin. Lòng ta nói Tiểu Hắc bình thường làm việc coi như trầm ổn, hẳn là không đến mức làm ẩu. Như vậy cũng an tâm hơn một chút.

Ngẩng đầu tinh tế quan sát khối đá đặt chân trên vách tháp, khoảng cách trung gian không gần. Hơn nữa mỗi một khối đều vừa nhỏ vừa mỏng. Hiển nhiên ý của người xây tháp này chính là công phu không tới nơi thì ngươi cũng đừng lên.

“Ha ha, khó trách người có thể đến được ma giới không nhiều. Chỉ một cửa này đã không phải dễ qua. Có lẽ, bên kia thật là một hung địa, cái tên Lăng Thiên cuồng đánh nhau lúc này hẳn rất cao hứng, hẳn là có thể tìm được rất nhiều đối thủ không tồi. Chẳng qua, mạng nhỏ cũng phải cẩn thận một chút mới được a.”

Ta nhỏ giọng nói thầm vài câu, đề khí, nhảy lên. Tinh thần tập trung cực cao độ, ánh mắt ta gắt gao nhìn chằm chằm mấy khối đá đặt chân cái gì cũng không dám nghĩ, thẳng đến khi đặt chân lên đỉnh tháp mới yên lòng. Nhẹ thở một hơi, ngẩng đầu nhìn, chỗ này cao phong cảnh vô hạn. Gió phần phật thổi qua, đột nhiên cảm thấy trời đất chợt bao la hào hùng. Quay đầu lại nhìn nữa, Tiểu Hắc vẫn luôn đi theo phía sau ta chân trước đã đặt lên rìa đỉnh tháp, thoáng dùng lực, thân thể khổng lồ thon dài vù một cái nhảy lên, vững vàng đáp xuống bên cạnh ta.

“Tiểu Hắc, móng vuốt của nhóc thực không tồi nha, không chỉ có thể đánh nhau đả thương địch thủ, cũng có thể dùng để leo tường a.”

Ta kinh hỉ trêu chọc một câu, Tiểu Hắc thành thành thật thật gật đầu:

“Em cũng mới biết được móng vuốt có thể dùng như thế.”

... Thực sự là một nhóc thành thật mà. Tiểu Bạch bò lăn trên vai ta chi chi cười, chỉ có tên nhóc tinh quái này mới nghe hiểu ý trong lời ta, thấy đồng bạn phản ứng chất phác như thế, vui vẻ xem kịch. Biểu hiện rõ ràng đến mức Tiểu Hắc đều nghiêng đầu nhìn nó.

Chúng ta từ ngoài tháp leo lên, tinh thần tiêu hao không nhỏ, thời gian tốn hao không nhiều. Bởi vậy ta có thời gian nhàn hạ xem xét pháp trận truyền tống trên đỉnh tháp này.

Chỉ là truyền tống trận mà nói, ta cũng từng thấy không ít. Không nói đến truyền tống trận bình thường giữa các thành thị, bao gồm cả truyền tống trận đại lục có thể liên thông hai khối đại lục nơi rừng rậm tinh linh, còn có truyền tống trận đi thông hai giới ở yêu giới, chúng nó đều có đặc sắc riêng. Hiện tại lại nhìn đến truyền tống trận đi thông ma giới này, ta so sánh phát hiện những truyền tống trận này tựa hồ cự ly truyền tống càng xa, cấu tạo càng phức tạp. Ngươi xem truyền tống trận của yêu giới, không chỉ trên mặt đất có khắc hoa văn, còn đặt một tấm kính biến ảo khó lường. Đạo truyền tống trận ma giới trước mắt này cũng không có nhiều chỗ trống, trong khắc văn hình tròn trên mặt đất sinh trưởng ra rất nhiều bụi gai cực đại, trên mặt là một cái hình vòm đứng thẳng, một chút sương đen ngưng mà không tan bao lấy bọn chúng đến kín kín kẽ kẽ, chỉ khi vùng sương khí này lưu động mới có thể nhìn thấy được một góc. Sương kia đen không có ánh sáng, đột ngột không ngừng quay cuồng ở trong phạm vi truyền tống trận, tựa như dã thú nhằm người mà cắn đang chờ đợi con mồi của nó.

“Quả nhiên, dính dáng tới chữ ma hơn phân nửa không có thứ gì hay, ngay cả một cánh cửa cũng làm đến khoa trương như vậy.”

Tốc độ Lăng Thiên đi lên không tính chậm, ta mới quan sát xong tòa truyền tống trận này, chợt nghe thấy anh ta ở phía sau ta mở miệng. Anh ta một bên hoạt động cổ tay một bên đi đến bên cạnh ta cùng ta đứng. Ta chỉ vào sương đen cuồn cuộn kia hỏi:

“Như thế nào, muốn đi vào không?”

“Đi, vì sao không đi? Một cánh cửa đã thú vị như thế, tôi có thể tưởng tượng ma giới nhất định sẽ có nhiều thứ thú vị hơn chờ chúng ta. Nếu như không đi, không chỉ có lỗi với việc chúng ta vất vả leo lên, cũng có lỗi với mấy con quái chờ chúng ta đi chỉnh lý a.”

Sau khi càn rỡ nói ra những lời này, Lăng Thiên thần thái phi dương một cước bước vào sương đen, thoáng chốc biến mất tung tích. Ta cười khẽ, cái người này, cho dù là cuồng, cũng cuồng đến khiến người ta tâm phục. Có lẽ chính bởi vì trên người ta khuyết thiếu cuồng vọng cùng khí phách như thế, mới có thể nhiều lần tâm sinh hâm mộ tiến tới sản sinh hảo cảm đối với người có được loại phẩm chất đặc biệt này. Lăng Thiên là như thế, người kia cũng là như vậy. Bất quá, có đôi khi loại phẩm chất đặc biệt này cũng là căn nguyên của phiền phức a, ta nhớ lại hành vi không mời tự đến của Diệu Dương thì liền vô cùng đau đầu. Tâm tình tốt thoáng cái không còn, ta đầy mặt đau khổ, cũng bước vào đoàn sương đen kia.