Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 76: Tiết 76




Editor: Toujifuu

***

“Thế này là có chuyện gì? Ồn ào thành như vậy.”

Nữ nhân đi vào rất đẹp, vóc người cao gầy dung mạo diễm lệ, còn có một giọng nói động nhân, chính là Mộng Điệp. Nhìn ra được Mộng Điệp làm phu nhân thành chủ ở Đông Long vẫn rất có địa vị, chí ít ở trên biểu hiện là như thế, cô ta vừa đi vào, tất cả mọi người không nói nữa, ngay cả Ám Dạ cũng gật gật đầu với cô ta. Sóng mắt Mộng Điệp khẽ chuyển, nhìn lướt qua hết thảy mỗi người, mới đem ánh mắt đặt tới trên người ta.

“A, đây không phải Du Nhiên tiên sinh sao? Từ sau lần trước chúng ta không còn gặp mặt nữa, anh thật đúng là khách ít đến, tôi cũng không biết anh đã đến, bằng không nên đi ra ngoài nghênh tiếp mới phải.”

Nữ nhân dối trá. Ta thầm mắng một câu.

“Mộng Điệp phu nhân khách khí. Tôi tới nơi này cũng không vì chuyện lớn gì, chỉ là nghe nói muội muội tôi sắp thăng nhiệm đội trưởng Ngự Thú Đường của Đông Long mấy cô, đến ăn mừng cho cô bé một chút mà thôi, vốn cũng không muốn kinh động phu nhân cùng thành chủ.”

“Du Nhiên tiên sinh thế nào khách khí như thế, anh như vậy không phải để cho người làm chủ nhân như tôi đây khó xử sao. Nói như thế nào Đông Long chúng tôi cũng là một thành đứng đầu, nếu như truyền ra nói chúng tôi nhiều người như vậy, ngay cả một người khách nhân như tiên sinh đây cũng chiêu đãi không tốt, không phải quá khiến người ta thất vọng? Hơn nữa lệnh muội là người của Đông Long, vậy chính là tỷ muội của chính Đông Long chúng tôi, nội bộ Đông Long đối với người nhà của bản thân đều rất công bình, có năng lực liền nhất định sẽ được trọng dụng, tiên sinh không cần lo lắng.”

Nói rất dễ nghe, nữ nhân này lại luôn cường điệu ta là “khách nhân”, không phải là muốn nói kêu ta không cần lo chuyện nội bộ của Đông Long mấy người sao, cô ta thực cho rằng bản thân ở chỗ này chính là chủ? Loại người như Diệu Dương, là người mà nữ nhân như vậy cũng có thể khống chế được? Cô ta thật đúng là nhìn không thấu a.

“Tôi đương nhiên không lo lắng, dựa vào giao tình của tôi cùng thành chủ quý thành, tôi tin tưởng Đông Long sẽ không bạc đãi tiểu muội tôi. Vả lại nói, lấy năng lực của Trân Châu. Tôi cũng hoàn toàn tin tưởng cho dù không có một tầng quan hệ là tôi đây, cô bé cũng có thực lực làm chức đội trưởng này. Phu nhân nói đúng hay không?”

Ta không chớp mắt cùng Mộng Điệp đối diện. Tôi chính là nói rõ muốn chiếm tiện nghi của mấy người đó thì sao? Cô muốn cho người của cô thượng vị, tôi cũng sẽ không để cho muội muội tôi chịu thiệt. Lấy danh khí giờ này ngày này của Du Nhiên tôi đây ở trong trò chơi. Đông Long mấy người cũng không có khả năng hoàn toàn không để ý mặt mũi của tôi. Mộng Điệp, ngày hôm nay cô nếu như thực muốn đắc tội tôi đến cùng. Sợ là chỗ Diệu Dương cũng không dễ giao phó đâu.

Nữ nhân Mộng Điệp này đích xác so với thủ hạ kia có đầu óc hơn, khẳng định cũng nghĩ đến một tầng này, rồi lại không cam lòng để cho ta chiếm thượng phong như thế, không khỏi trừng Ám Dạ một cái, khẽ cười nói:

“Đích xác. Trân Châu tiểu muội muội là rất ưu tú, cho tới nay cũng rất nỗ lực, vì vậy phó thành chủ Ám Dạ mới có ý nghĩ để cho cô bé đảm nhiệm trợ thủ của đường chủ Tiểu Triêu. Thế nhưng, về sau chúng tôi lại suy nghĩ đến một vấn đề khác. Anh biết Đông Long hiện tại coi như là nhà lớn nghiệp lớn, hết thảy bang chúng có chức vị không đơn giản chỉ là phải dẫn dắt bang chúng bình thường luyện cấp cùng tham dự quản lý bang phái, rất nhiều thời điểm còn phải giao tiếp với bang phái khác. Đẳng cấp của Trân Châu muội muội đều là một đao một thương đánh ra, phương diện luyện cấp tự nhiên không thành vấn đề. Lấy sự thông minh của tiểu muội muội, tuy rằng không có kinh nghiệm, chỉ cần có người dạy. Có lẽ quản lý bang phái cũng có thể miễn cưỡng đảm nhiệm được, nhưng có một số chuyện cô bé lại làm không được.”

Ta âm thầm cười lạnh, Mộng Điệp thâm ý sâu sắc mà nhìn nhìn ta cùng Tiểu Lộ. Còn nói:

“Hân Nhiên Nhập Mộng coi như là thành viên già cỗi của Đông Long, những chuyện khác không nói. Cô ấy cũng coi như đã lăn lộn quen thuộc ở trong trò chơi. Hơn nữa đều có giao tình không tồi với cao tầng của rất nhiều bang phái. Nói đến nữ hài tử a, trọng yếu nhất tuyệt không phải mạnh bao nhiêu. Đánh đánh giết giết còn không phải chuyện của những đại hiệp những cao thủ như mấy anh? Nữ hài tử trọng yếu nhất là phải trông xinh đẹp khiến người yêu thích, rất nhiều thời điểm anh nói chuyện người khác nguyện ý nghe vậy là tốt nhất, đúng không? Lại nói thực lực của Hân Nhiên cũng không tồi, cô ấy cũng hạ kha khá công phu trên chức nghiệp ngự thú sư này, hơn nữa cô ấy sùng bái nhất vẫn là đường chủ Ngự Thú Đường tiền nhiệm Mạc Ly của Đông Long chúng tôi, vẫn luôn lấy cậu ta làm mục tiêu nỗ lực. Vì vậy tôi thấy chức đội trưởng của Ngự Thú Đường này, nội bộ chúng tôi còn phải thương lượng thêm một chút. Du Nhiên tiên sinh yên tâm, cho dù sau cùng Trân Châu tiểu muội muội không thể được chọn, chúng tôi cũng sẽ dùng vật khác bồi thường cho cô bé.”

Mộng Điệp một phen nói đến mức ta vừa tức vừa buồn cười. Cái gì kêu Hân Nhiên Nhập Mộng cũng là thành viên già cỗi của Đông Long? Ta nhớ kỹ ta rời khỏi Đông Long bất quá cũng chỉ là chuyện mấy tháng trước, khi đó ta ngay cả tên của nữ nhân này còn chưa từng nghe nói qua. Còn có, nói cái gì sùng bái nhất Mạc Ly, nữ nhân Mộng Điệp này cũng có da mặt nói loại lời này, chỉ sợ muốn ta vĩnh viễn không xuất hiện nhất chính là cô ta đi. Mặt khác, nói cái gì nữ hài tử trọng yếu nhất là phải trông đẹp, cô ta coi người chơi nữ của Đông Long đều là ‘hoa giao thiệp’ sao? Lời này nếu như để cho Tiểu Vũ nghe thấy, còn không phát bưu tại chỗ, tính tình của nha đầu kia không tốt lắm đâu. Bất quá Tiểu Vũ không có nghe thấy, một số khác nghe thấy cũng rất thú vị không phải sao? Nhìn nhìn biểu tình của Ám Dạ cùng một đám người của Ngự Thú Đường, đen đến mức tựa như đáy nồi. Còn có Diệu Dương vừa mới đi tới cửa, biểu tình kia thật đúng là đặc sắc.

“Thành chủ Diệu Dương, tôi không biết nguyên lai quan hệ tốt đẹp giữa Đông Long cùng các bang phái không có gì tương quan tới danh tiếng uy vọng của Đông Long, mà lại là do các vị mỹ nữ của Đông Long đi kiếm về a, ngày hôm nay tôi thực sự thụ giáo. Nói như thế, loại người thường không có kiến thức gì như chúng tôi đây thật đúng là không thích hợp đứng ở loại bang hội cần thiết dựa vào đặc thù là các mỹ nữ mới có thể giao tiếp như thế này. Bằng không ngài để cho Trân Châu rời khỏi Đông Long đi, chúng tôi cũng không muốn tranh vũng nước đục này, dù sao muội muội tôi còn chưa đủ trình độ của cái gọi là tiêu chuẩn mỹ nữ của Mộng Điệp phu nhân.”

Ta giương giọng nói, Mộng Điệp cả kinh, mạnh quay đầu lại, mới nhìn thấy Diệu Dương băng lãnh sắc mặt đứng ở phía sau cô ta. Nhiệt độ không khí toàn trường chợt giảm xuống, ngoại trừ ta những người khác đều câm như hến. Diệu Dương nhìn chằm chằm Mộng Điệp chậm rãi nói:

“Tiểu Điệp, tôi không biết lúc nào Đông Long của tôi cần thiết dựa vào mỹ nhân kế để đánh thiên hạ?”

“A, Dương, em không phải ý đó, em chỉ là lấy ví dụ thôi.”

“Lấy ví dụ? Vậy cái ví dụ này của cô thực không tốt, nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ chê cười Đông Long. Cô ban nãy cũng không phải nói là hiện tại Đông Long nhà lớn nghiệp lớn, chúng ta càng phải chú ý ảnh hưởng phương diện này, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta đây. Biết không?”

Thanh âm của Diệu Dương tuyệt không cao, Mộng Điệp lại trắng mặt liên tục gật đầu, nửa chữ cũng không dám nhiều lời. Diệu Dương quay đầu cười với ta, hàn khí một phòng đột nhiên thối lui, ta nghe thấy phía sau rõ ràng truyền đến thanh âm thở phào nhẹ nhõm.

“Du Nhiên, tôi không biết cậu đã đến, không đúng lúc chạy về, thực xin lỗi.”

“Thành chủ Diệu Dương khách khí.”

Trong mắt của hắn có quá nhiều thứ ta xem không hiểu, đành phải nghiêng đầu đi để ý tóc của Tiểu Lộ, tránh ra đường nhìn kia.

“Du Nhiên là trở về giúp Trân Châu chúc mừng cô bé thăng chức sao? Trân Châu, ca ca của em thật tốt, em phải nhớ tìm cậu ta đòi lễ vật nga.”

Mặt Trân Châu đỏ hồng, lộ ra nụ cười ngại ngùng với Diệu Dương. Trong lòng ta lật cái bạch nhãn, người này lại giả trang.

“Thành chủ Diệu Dương, tôi trở về không phải chỉ vì đến chúc mừng, là nghe nói có người muốn làm khó muội muội tôi mới chuyên biệt chạy trở về từ ma giới.”

Hắn chẳng lẽ muốn giả bộ hồ đồ hay sao?

“Vậy sao? Chẳng lẽ có người có ý kiến đối với chuyện tôi để cho Trân Châu làm đội trưởng Ngự Thú Đường?”

Diệu Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Hân Nhiên Nhập Mộng cùng đám người ủng hộ kia của cô ta, những người đó từng người lập tức biến thành rùa đen rút đầu, động cũng không dám động.

“Cậu xem, không có người phản đối, như vậy tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Trân Châu chính là đội trưởng đội một Ngự Thú Đường tân nhậm của Đông Long chúng ta. Triêu Triêu Mộ Mộ, cô bé liền giao cho cậu, hảo hảo chỉ đạo tiểu cô nương của chúng ta một chút.”

Lời nói của Diệu Dương chính là thánh chỉ, nhóm Thủy Tinh đều nhịn không được nhỏ giọng hoan hô lên, người của Ngự Thú Đường cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, nhất là Triêu Triêu Mộ Mộ. Thoạt nhìn nha đầu Tiểu Lộ được lòng người hơn nhiều so với cái cô Hân Nhiên Nhập Mộng kia.

“Du Nhiên, đến nội sảnh ngồi ngồi đi, chỗ tôi có chút trà ngon.”

Ta đang nhìn Tiểu Lộ cùng các bằng hữu của nhỏ tụ cùng nhau cười đùa, Diệu Dương ở một bên mời. Không chút nghĩ ngợi trả lời hắn:

“Không rảnh. Tôi ngay tức khắc muốn đi Vọng Tiên Môn.”

“Cậu muốn xông đại quan ải trăm cấp? Chúc mừng. Tôi đi giúp cậu áp trận thế nào?”

“Đại thành chủ bộn bề trăm việc, nào dám lãng phí thời gian của anh. Hơn nữa chỗ đó rất nhiều người, anh không sợ phiền tôi cũng không muốn có tin tức đường nhỏ kỳ quái gì truyền lưu ra ngoài.”

Không để ý tới hắn, ta xoay người đi ra ngoài. Dù sao hiện tại Tiểu Lộ có bằng hữu cùng cái người trong lòng dự bị kia ở đó, nhất thời cũng không có công phu để ý ta, không bằng nhanh lên một chút tránh đi cái vị thành chủ lão đại để cho ta đau đầu bên cạnh này thì tốt hơn.

“Ha ha, tôi lại thấy có thể có mấy tin tức truyền lưu ra ngoài mới tốt a, để cho tất cả mọi người biết Du Nhiên là người của Đông Long, điều này với tôi mà nói là phi thường có lợi đó.”

Hừ lạnh một tiếng, bước chân của ta càng vội. Diệu Dương, tôi không biết mục đích của anh là gì, thế nhưng đạo lý không thể trêu vào thì trốn đi tôi vẫn hiểu rõ. Ngã một lần, tôi sẽ không cho anh lại đến nhiễu loạn tôi.

Ngoài phủ thành chủ Đông Long, ta cưỡi Tiểu Hắc chạy vội đi, Diệu Dương đứng trên bậc thang vẫn luôn nhìn ta, thẳng đến khi chạy ra rất xa ta vẫn có thể cảm giác được đường nhìn đó.