Võng Du Thiên Hạ

Chương 66: Chiến sĩ




Hoàng Thiên trầm ngâm một chút, nói:

- 10 đồng vàng, hai người này ta muốn. Tựa như ngươi nói, hai người này đã là cao thủ, lại không hề phục tùng. Như vậy giữ lại nguy hiểm rất cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị các nàng giết chết. Các Quý Tộc ngươi nói xem họ có hay không sẽ mua bọn họ. Mỹ nữ mặc dù khiến người khác yêu thích, nhưng phải có mạng sống thì mới yêu thích được.

- Cái này..... Được rồi.

Mộc Nhĩ cuối cùng cũng đồng ý. Hắn biết chính mình hai người kia nô lệ không dễ bán đấy. Một khi Hạo Thiên thật sự không mua lời nói, không biết đến khi nào mới bán được.

Hoàng Thiên lấy ra 20 đồng vàng đưa cho hắn, nói:

- 5 đồng vàng để ngươi kiếm chút lương thực cùng canh thịt làm ta các nô lệ đều ăn một bữa. Bọn họ liền như bây giờ lên đường lời nói, còn chưa tới lãnh địa đã bị mệt chết.

Mộc Nhĩ tay nắm chặt đồng vàng, nhẹ cắn cắn, sau mới nói:

- Tất nhiên, tất nhiên, đây đều là chuyện nhỏ.

- Tốt. Vậy ngươi tự mà xử lý. Ngày mai chúng ta lên đường về ta lãnh địa. Đúng rồi, nếu ngươi có thể đưa bọn chúng an toàn về tới lãnh địa của ta. Ta sẽ cho ngươi thêm năm đồng vàng.

- Đại nhân ngài yên tâm. Chúng ta hộ vệ đều là chuyên nghiệp.

Mộc Nhĩ vừa nghe có thêm tiền ánh mắt lại sáng lên, vội vàng xum xoe nói. Vận chuyển nô lệ đến lãnh địa việc này bọn họ vốn dĩ là phải làm đấy. Hiện tại có thêm tiền thưởng lời nói, hắn làm sao có thể không vui sướng.

Hoàng Thiên gật gật đầu. Sau đó đi ra ngoài cửa động. Lúc này ở bên ngoài Esly cũng chọn xong nô lệ nữ, nàng đang đứng đợi hắn đâu.

- Chọn xong?

Esly gật gật đầu.

- Tốt, vậy chúng ta trở về. Đúng rồi, ta còn muốn mua thêm chút đồ vật.

Nói xong bước ra ngoài cửa. Esly đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng lại nhìn hắn một chút bóng lưng. Trong lòng có khác loại ý nghĩ.

- -+-----------++-+++++++++++++-------------++++++

Trong phòng Hoàng Thiên vào buổi tối, Esly thân mặc y phục bằng lụa mỏng màu trắng, mở cửa bước vào. Nàng mái tóc mềm mại được vén lên sau tai, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết vô cùng.

Hoàng Thiên lúc này đang chuẩn bị đi tắm. Bỗng thấy có người vào phòng mình, hắn không khỏi ngước mắt nhìn lại.

- Esly, có việc gì sao?

Hắn hai mắt toả sáng nhìn nàng hỏi. Esly lúc này trên người chỉ khoác một cái áo lụa mỏng tanh, hoàn mỹ lồi lõm dáng người hoàn toàn lộ ra đấy.

Esly đi tới giữa phòng, ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nói:

- Thiếu gia, người không cần Esly nữa sao?

- Sao lại nói vậy?

- Người mua nhiều như vậy nữ nô lệ....

Esly mặc dù không nói hết, nhưng Hoàng Thiên có thể hiểu được nàng định nói gì.

- Ta chỉ muốn có người trợ giúp ngươi dọn dẹp việc trong nhà. Một mình ngươi sẽ rất mệt mỏi.

Quý tộc hiện tại mỗi ngày thay hầu gái như thay áo. Chỉ một thời gian lại thay một cái hầu gái. Thiếu gia hôm nay mua nhiều như vậy nô lệ, Esly nghĩ là Thiếu gia không cần mình nữa.

- Thật sao Thiếu Gia. Người sẽ không không cần Esly chứ? Esly không muốn bị bán đi.

Hầu gái hết được chủ nhân yêu thích là sẽ bị đem bán cho người khác đấy. Cái này là tất cả mọi người đều biết.

Hoàng Thiên cười nhẹ một tiếng. Sau đó hắn đứng dậy đi tới phía nàng, cẩn thận đánh giá nàng một chút.

Trong lòng lửa nóng cưỡng ép đè xuống, hắn từ phía sau ôm lấy nàng. Ở bên tai nàng thổi nhiệt khí, nói:

- Ngươi tốt như vậy, ta làm sao nỡ bán ngươi.

Hai bàn tay của hắn giở trò xấu, từ từ leo lên bộ ngực căng tròn nhô cao của nàng, qua lớp sa y mỏng nhẹ nhàng nắm giữ trong tay, rồi buông nàng ra mỉm cười nói:

- Được rồi, ta muốn đi tắm, toàn thân mồ hôi thật khó chịu!

Esly bị sờ nắn khiến mặt mũi đỏ hồng, vừa nghe hắn nói lập tức vâng lời. Thiếu Gia còn lần đầu tiên chạm vào nàng đâu. Nghe hắn lời nói nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, kêu người xách nước đổ vào thùng gỗ lớn để tắm.

........

Ngày hôm sau buổi chiều, Hoàng Thiên dẫn theo đám nô lệ về tới chính mình Lãnh địa.

Trong sân nhỏ, Hoàng Thiên đang quan sát đấu sĩ nô lệ, mà đám nô lệ cũng bình tĩnh quan sát hắn. Bọn họ ánh mắt bên trong không có phẫn nộ, không có nhát gan, không có sợ hãi.

Đưa tay cầm lấy một sợi xích đang trói lại đám nô lệ, hắn nói:

- Giới thiệu một chút. Ta là Hoàng Sa Thành lãnh chúa. Các ngươi chỉ có thể gọi ta là chủ nhân, ngoài ra không còn cách xưng hô nào khác.

Nhìn vẫn im lặng đám nô lệ, hắn tiếp tục nói:

- Các ngươi không phục? Không phục cũng phải phục a. Các ngươi là tầng thấp hèn nhất loại người, nô lệ a.

- Tức giận? Tức giận có thể khiến các ngươi bỏ đi cái thân phận thấp hèn này sao?

Hoàng Thiên nhìn đám nô lệ, lúc này bọn họ hai tay nắm chặt xích sắt, khuôn mặt thậm chí nổi lên gân xanh.

Một trăm tên đấu sĩ nô lệ cứ như vậy tức giận nhìn chằm chằm hắn. Một lát sau mới có người chậm rãi cúi đầu xuống, hiển nhiên là bọn họ biết mình có thế nào tức giận, cũng không thay đổi được chính mình thân phận.

- Ngươi, nói cho ta biết. Các ngươi trước khi biến thành nô lệ là làm nghề nghiệp gì?

Hoàng Thiên hỏi một tên cơ bắp cường tráng nô lệ.

Tên nô lệ này ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt còn mang theo chút kiêu hãnh nói:

- Chiến binh.

Gật gật đầu, Hoàng Thiên đảo mắt nhìn cả đám nô lệ, nói:

- Các ngươi cũng như vậy?

Đấu sĩ nô lệ đa phần là từ trên chiến trường bắt được tù binh. Sau khi biến thành nô lệ thì được cho vào đấu trường chém giết lẫn nhau, mua vui cho người khác.

Quá trình này rất khắc nghiệt, còn sống sót nô lệ cơ bản đều là những người giỏi nhất, mạnh nhất. Mà trước mặt hắn đám nô lệ này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong số nô lệ của Mộc Nhĩ.

Hoàng Thiên dự định thu phục bọn họ, biến bọn họ trở thành chính mình thân vệ.

Giật giật trong tay xích sắt, hắn nói:

- Các ngươi muốn cởi bỏ chúng sao? Muốn một lần nữa trở thành trên chiến trường chiến sĩ sao?

Lời vừa nói ra khiến đám nô lệ ánh mắt sáng lên. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn. Thế giới này không người nào muốn làm nô lệ. Một khi đã trở thành nô lệ thì mục tiêu duy nhất khi còn sống là như thế nào thoát khỏi thân phận này.

- Trung thành với ta, mặc dù các ngươi vẫn như cũ là nô lệ, thế nhưng là ta cho các ngươi cơ hội. Những người giỏi nhất, trải qua được khảo nghiệm của ta, ta có thể trả lại cho các ngươi chiến sĩ thân phận. 

Hoàng Thiên tiếp tục nói. Từ nô lệ thân phận chuyển thành chiến sĩ thân phận mặc dù chỉ là một câu nói. Nhưng nó thay đổi rất nhiều thứ.

- Thật sự?

Một trăm tên đấu sĩ nô lệ kích động vô cùng, đối với bọn họ mà nói. Vứt bỏ được nô lệ thân phận là việc ai ai cũng mơ ước.

- Thật cùng giả, chờ các ngươi có thể sống sót qua khảo nghiệm của ta sẽ biết, không phải sao?

Hoàng Thiên cười chậm rãi nói.

- Chủ nhân!

- Chủ nhân!

- .....

Đám nô lệ nhìn nhau một cái, cuối cùng đồng loạt quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên.

- Các ngươi khi nào có thể chiến đấu?

- Ngay bây giờ, chủ nhân.

Nghe được đáp án Hoàng Thiên hài lòng gật đầu, nói:

- Như vậy sáng ngày mai bắt đầu của các ngươi khảo nghiệm. Đêm nay nghỉ ngơi ăn uống cho tốt, ta sẽ cho người chuẩn bị cho các ngươi ngon nhất đồ ăn. Đây có thể là các ngươi bữa ăn cuối cùng trước khi chết, cũng có thể là bữa ăn cuối cùng trong thân phận nô lệ. Hiểu được sao?

- Rõ ràng, chủ nhân.

Đám nô lệ đồng thanh hô lớn. Trong lòng bọn họ cũng là lửa cháy hừng hực. Một đêm, chỉ cần một đêm nữa.....

Phân phó một chút thủ hạ sắp xếp chỗ ở cho đám nô lệ, Hoàng Thiên sau đó rời khỏi. Hắn đi tới chỗ giam giữ hai cái đặc thù nô lệ.