Vong Giả Quy Lai

Chương 64




Trong ký ức của Địch Hạo Tuấn, anh chỉ sâu sắc nhất với người cha của mình. Ở trong gia tộc, trong đám anh em bọn họ, anh hai được bồi dưỡng thành người thừa kế, anh ba chỉ quan tâm đến kinh tế, riêng Địch Hạo Tuấn, rất nhỏ đã đến quân doanh, trưởng thành trong quân đội của quốc gia.

Vết thương trên người cha, hình xăm, dấu ấn bên trái lông mày, đều là những vết thương quang vinh trong chiến đấu. Mãi đến khi mười tám tuổi, Địch Hạo Tuấn ngẫu nhiên biết được mình không phải là người trong gia tộc, mà là đứa trẻ được cha nhận nuôi từ biên cảnh. Trẻ tuổi tính nóng, anh nhất thời không chịu được, liền dấn thân trở thành lính đánh thuê, chưa từng trở về nhà từ lần đó.

Chờ đến khi anh suy nghĩ rõ ràng, về đến gia tộc mới phát hiện gia tộc đã bị người khác hãm hại, gia cảnh sa sút. Anh hai phải vào ngục, anh ba bị người khác đánh trọng thương trên đường di chuyển hàng hóa qua sa mạc, cha lại bị bệnh nặng, tiền trong gia tộc như nước chảy siết, những gia tộc từng hảo hữu với bọn họ cũng dần dần vì thế lực đối địch mà không còn qua lại với gia tộc anh nữa.

Nghĩ đến chuyện cũ, Địch Hạo Tuấn nắm càng chặt nắm đấm. Hai mắt bình tĩnh bỗng trở nên điên cuồng, giống như người mà anh đối mặt hiện giờ không phải là Đường Sĩ Miễn mà là người khiến cha chết oan, là người bỏ tù anh hai, là người khiến anh ba bị trọng thương.

Vũ khí trong tay hóa thành bóng đen, vọt đến Đường Sĩ Miễn.

“Người điên…”- Đường Sĩ Miễn trừng hai mắt, cau mày. Dựa theo tốc độ cùng sức đánh của Địch Hạo Tuấn, khi đến được gần hắn, lực trùng kích của song phương sẽ gia tăng lên cánh tay kia. Lúc nãy, Đường Sĩ Miễn cũng thấy vết thương của Địch Hạo Tuấn, vọt thẳng đánh mạnh như vậy, nói không chắc Địch Hạo Tuấn không cầm được thép nhưng vẫn có thể thương tổn hắn.

Chuyện đến nước này, chỉ đành lấy cứng đối cứng. Đường Sĩ Miễn cũng chuẩn bị xông đến cạnh Địch Hạo Tuấn.

Tuy rằng hiện giờ biểu tình bên ngoài tràn ngập sát ý, nhưng giờ khắc này nội tâm của anh rất bình tĩnh, nhiều năm sinh hoạt trong quân ngũ, anh có một thói quen, đối mặt với một kẻ địch mạnh như thế, thứ cần nhất chính là đầu óc tỉnh táo, không để phẫn nộ phá hủy lý trí.

Địch Hạo Tuấn giữ nguyên gương mặt phẫn nộ, như đang giết một vị thần cao cao tại thượng.

Đường Sĩ Miễn lấy tay che trước ngực, đem sức mạnh toàn thân tập trung ở hai tay, chuẩn bị dùng phòng ngữ hoàn mỹ nhất chống lại tiến công của Địch Hạo Tuấn.

Ngay khi thanh thép vọt đến hai tay của Đường Sĩ Miễn, Địch Hạo Tuấn bỗng nhiên cử động tay trái. Trong tay anh bỗng nhiên xuất hiện thêm một thứ màu đen, thứ kia đang bốc lửa, vật ấy men theo lực, rơi vào áo của Đường Sĩ Miễn.

“Cheng” một tiếng, tay của Địch Hạo Tuấn như bị bê tông đâm vào, lực mạnh khiến vết thương của anh nứt ra. Dù là Địch Hạo Tuấn có nghị lực kinh người, cũng không thể chống lại một lực lớn như thế, thanh thép kia xoạt qua cánh tay phải của anh, vẽ nên một đường máu.

Địch Hạo Tuấn ngã nhào xuống đất, lại lập tức cách nơi cũ một khoảng cách.

Đường Sĩ Miễn chỉ lo tập trung đến thanh thép trên tay Địch Hạo Tuấn, khi vật đen kia rơi vào áo, hắn nhất thời sững sờ.

Trong quần áo truyền đến cảm giác ấm áp, trong thời tiết rét lạnh như thế, giống như trong người mang theo một mặt trời nhỏ, ấm áp, khiến người khác có chút thoải mái.

Nhưng vải vóc trước mặt đột nhiên nổi lên hỏa tinh.

Đường Sĩ Miễn không kịp chuẩn bị, bình tĩnh nhất thời cũng không giữ được nữa, cấp tốc kiểm tra quần áo, muốn nhanh chóng ném thứ kia ra trước.

Thứ mà Địch Hạo Tuấn ném vào người hắn, không phải là thứ ấm áp gì. Đó là một tiểu lôi, chuẩn bị phát nổ.

Vật ấy hình bầu dục, tiếp xúc với quần áo đang cháy. Trong đầu hắn bỗng nhiên oanh một tiếng, hắn bỗng nhiên cảm nhận được, khuôn mặt dữ tợn ban nãy của Địch Hạo Tuấn, nhưng kỳ thực nội tâm lại có một loại kiềm chế rất lớn. Thứ trong người của hắn, là minh chứng tốt nhất.

Đối thủ quen thuộc với tiểu lôi như thế, chỉ có Địch Hạo Tuấn mới biết khi nào nó mới nổ tung. Vì muốn Đường Sĩ Miễn không thể đoán được thời gian, anh vẫn luôn nắm tiểu lôi đó trong tay mình, giữ thêm vài giây.

Khi anh ném vào cổ áo của Đường Sĩ Miễn cũng chỉ ngắn ngủi một giây. Một giây sau, chỉ nghe được tiếng nổ ầm ầm.

Sau khi ngã xuống, Địch Hạo Tuấn cũng chỉ có đủ thời gian cách Đường Sĩ Miễn khoảng 5m, lực chấn động đẩy anh ra ngoài. Tai anh nhất thời không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ nghe được tiếng vang ong ong trong tai.

Giữ khoảng cách như Địch Hạo Tuấn mà còn bị ảnh hưởng, chứ nói chi là Đường Sĩ Miễn, trung tâm của vụ nổ. Tuy rằng giờ khắc này xung quanh đều là bụi mịt mù, nhưng trong lòng Địch Hạo Tuấn rất rõ, tuy rằng Đường Sĩ Miễn có dị năng nhưng chắc chắn không thể không hề hấn gì được.

Tiếng nổ mạnh hấp dẫn chú ý của những người khác, những người lúc trước bị Đường Sĩ Miễn đuổi đi, nhưng khi nghe được tiếng nổ cực lớn, nhìn thấy không xa truyền đến ánh lửa, Đông Phương Độ cùng vài người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đứng dậy, cầm vũ khí trong tay, chậm rãi tiếp cận.

Đất đai văng tứ tung, bụi bay mịt mù, rất lâu sau cũng chưa hết. Trung tâm nơi bị nổ tung hoàn toàn yên tĩnh. Địch Hạo Tuấn đứng cách đó không xa, híp hai mắt lại, cũng không đến gần. Anh tỉ mỉ quan sát trung tâm vụ nổ, muốn biết kết quả cuối cùng.

Thời điểm nhóm người Đông Phương Độ đến, ai nấy cũng đều trợn to hai mắt. Bọn họ thấy Địch Hạo Tuấn mặt đầy bụi bậm đứng ở nơi đó, máu chảy đầy tay. Ánh mắt của anh tràn ngập sát khí, như một pho tượng chiến thần.

Trong không gian mịt mù, Đông Phương Độ thấy một cái hố lớn trên đất, đá tảng bốn phía đều bị vỡ làm hai. Vị trí trung tâm của vụ nổ thì lại không thấy được gì, nhưng nhìn vết máu trên mặt đất chắc rằng nơi này đã trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt.

Tiểu thi triều? Nhìn đến tình hình trước mắt, Đông Phương Độ đưa ra phỏng đoán.

Bụi bặm dần dần hạ xuống, nhóm người Đông Phương Độ thấy một bóng người mơ hồ đang ở trung tâm vụ nổ.

Sau khi Địch Hạo Tuấn nhìn thấy bóng người kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Đường Sĩ Miễn cúi đầu, dùng âm thanh khàn khàn, cười nói: “Không ngờ, nổ lớn như vậy cũng chẳng làm gì được tôi. Địch Hạo Tuấn, cậu nên thăng cấp vũ khí của mình thì tốt hơn.”

Đường Sĩ Miễn cúi đầu nhìn trước ngực, sự thực cũng không phải như lời hắn nói. Địch Hạo Tuấn cho hắn một tiểu lôi như thế, cũng không phải là không có thương tổn đối với hắn. Cách quần áo có thể thấy được trước ngực của mình, toàn bộ đều bị thương, từ cảm nhận có thể thấy da thịt đều đã bị nổ nát tan, e rằng nội tạng cùng xương cốt cũng bị lột bỏ hết rồi.

Nhưng nhờ sự tái sinh mạnh mẽ của huyết thanh, Đường Sĩ Miễn cảm nhận được, thân thể của mình đang được một luồng sức mạnh chữa trị thân thể cho mình, bắt đầu từ đại não, dần dần lan tràn đến tứ chi.

Sau khi không gian thoáng đãng lại, đứng trước mặt Địch Hạo Tuấn là một thân thể hoàn toàn mới.

“Chuyện này….Đây là tình huống nào?”- Người thấy có vấn đề không phải là Địch Hạo Tuấn mà là Đông Phương độ, hắn ta trợn hai mắt nhìn Đường Sĩ Miễn đang đi ra từ trung tâm vụ nổ, nói năng lộn xộn: “Lão đại, anh…Anh vữa này là đi ra từ đó sao? Sao tôi lại thấy anh đứng dậy bên trong vụ nổ đó? Hay là tôi hoa mắt?”

Đường Sĩ Miễn đang muốn bước tiếp, đột nhiên trên mặt hắn lộ ra thần sắc thống khổ.

Khi chuẩn bị đi tiếp nữa, đột nhiên, từ vị trí tim, đau đớn như điện giật truyền đến, khiến tứ chi của hắn dừng trong chốc lát, mấy giây sau mới chuyển biến tốt.

Nhìn Địch Hạo Tuấn phía đối diện, Đường Sĩ Miễn trong lòng rất hiểu, huyết thanh trong thân thể mình e rằng vì bị Zombie cắn vào lần trước cũng đã dần cạn kiệt, hiện giờ thứ hắn cần là một nguồn năng lượng mới.

Khi đối mặt với Đường Sĩ Miễn, Đông Phương Độ phát hiện, vị thủ lĩnh mới này, hắn thật sự sợ.

Nhìn đôi mắt lộ hung quang, giống như sói sống trên sa mạc, tuy nó không thể nói tiếng người, nhưng ánh mắt lại có thể lan truyền đến lòng người, khiến người ta hiểu được sát tâm của nó.

“Xin lỗi, tao cần sức mạnh của mày.”-Đường Miễn Sĩ mang theo vẻ mặt thống khổ đi về hướng của Đông Phương Độ, hắn nhẹ giọng nói.

Bốn người xung quanh không thể nhìn thấy vẻ mặt của Đường Sĩ Miễn, khi bọn họ định đến gần Đông Phương Độ, hắn đột nhiên đưa tay ra, kéo Đông Phương Độ vào ngực hắn.

Dưới ánh mắt của mọi người, Đường Sĩ Miễn bỗng nhiên há miệng, cắn về cổ của Đông Phương Độ.

Đông Phương Độ trong khiếp sợ thậm chí còn không kịp giãy dụa, máu không ngừng chảy xuống không cách nào nói chuyện, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chậm rãi ngã vào lồng ngực của Đường Sĩ Miễn.

Sắc mặt của những người phía sau chậm rãi thay đổi, bọn họ sợ vạn phần, từ từ thối lui.

Đường Sĩ Miễn sau khi hút hết máu huyết của Đông Phương Độ, không biết như thế nào lại bùng nổ tốc độ cùng sức mạnh kinh người. Mọi người chỉ kịp thấy một bóng đen đột ngột biến mất, cũng đột ngột xuất hiện trong đám người.

“Cứu mạng! Đường Sĩ Miễn phát điên rồi!”- Những người xung quanh như nhũn ra, không muốn sống lao bạt mạng ra tường.

Đường Sĩ Miễn cúi đầu hút, chỉ chốc lát sau, hắn ném thi thể trên tay. Mà trong lúc này, trong đôi mắt hắn tràn ngập chiến ý, bên mép và y phục đều là máu đỏ tươi, như La Sát đến từ địa ngục.

Đường Sĩ Miễn cười ha ha: “Chẳng trách Zombie thích hút máu người như vậy. Thật sự rất muốn cậu cảm nhận được sự vui sướng này. Địch Hạo Tuấn, hiện tại trong thân thể tao là một nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, cho dù có mười tiểu lôi của mày, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tao.”

“Mày điên rồi!”- Địch Hạo Tuấn nắm chặt nắm đấm, nhíu chặt lông mày, Đường Sĩ Miễn trước mặt, là kẻ địch mạnh nhất mà từ trước đến giờ anh gặp phải.

(Hiện tại Đường Sĩ Miễn đã hoàn toàn trở mặt và biến chất, Địch Hạo Tuấn cũng đã tỏ rõ thái độ, nên tui sẽ đổi cách xưng hô nhé)