Vòng Hoa Cúc

Quyển 4 - Chương 33: Hàng hóa




''Hồng Tuyến...'' Thẩm Nhược siết chặt lấy cô. Hồng Tuyến cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể của anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Nhược như vậy, sợ hãi đến run rẩy.

''Miki, vào wc đi em, chị chưa cho phép thì chưa được ra đâu đấy.'' Hồng Tuyến đưa Miki vào nhà vệ sinh, sau đó xoay người về ôm Thẩm Nhược.

''Thẩm Nhược, đừng lo, em là ai chứ? Em là Mục Hồng Tuyến đó, mạng em lớn lắm, sẽ không sao đâu.''

Vụng về an ủi, cô thầm thở dài trong lòng, đời này cô tổn hại nhiều người như thế, thật sự không biết phải an ủi thế nào.

Thẩm Nhược bế Hồng Tuyến lên giường, đặt bàn tay to lớn của mình lên ngực cô. Anh lẳng lặng nhìn Hồng Tuyến, không nói một lời.

Hô hấp của cô hơi gấp gáp.

''Thế nào, đã đến nước này, không lẽ anh còn muốn thả vũ khí đầu hàng, bỏ của chạy lấy người?''

Bàn tay Thẩm Nhược đặt trên ngực cô hơi giật giật.

Giây tiếp theo, bờ môi lạnh mang theo hơi thuốc lá của anh ập xuống như bão táp...

.....

**

''Em hoài nghi công ty kia ẩn giấu âm mưu?'' Nghe lời Hồng Tuyến thuật lại, Thẩm Nhược một bên hút thuốc, một bên tủm tỉm cười.

Hồng Tuyến buộc qua loa tóc thành đuôi ngựa, trải lại tấm ga giường nhàu nát.

''Đúng vậy, mặc dù sự phát triển thần kì của công ty khiến em hơi ghen tỵ và phát rồ, nhưng mà chỉ trong 5 năm, không thể nào phát triển mạnh mẽ như vậy được.''

Cô thở dài một hơi, lỡ tay làm rách một mảnh ga giường. Cô hơi xấu hổ, trong lòng nghĩ sẵn lời giải thích với nhân viên dọn phòng.

Trong mắt Thẩm Nhược có ý cười thật sâu.

''Mấu chốt là chỗ hàng hóa kia!'' Cô có vẻ nôn nóng, châm một điếu thuốc, đi tới đi lui trong phòng.

Nó đã đi đâu? Thiếu mất chục lô hàng hóa, công ty Bách Thảo không có khả năng không nhận ra.

''Anh đến công ty vận tải hàng hóa hỏi một chút, có lẽ bọn họ biết chỗ hàng hóa kia đi đâu.'' Thẩm Nhược đứng dậy, cài cúc áo trên, cầm lấy áo khoác rồi ra ngoài.

Tô Dã vừa vặn xách bữa sáng lên cho Hồng Tuyến.

Nhìn thấy Thẩm Nhược, cậu ngây ra một lúc, sau đó không nói một lời bước vào phòng Hồng Tuyến, phảng phất như chưa từng có gì xảy ra trước kia.

''Chị, chị ăn sáng không? Còn anh, Thẩm Nhược?''

Hồng Tuyến không khách khí ăn lấy ăn để, vẫy vẫy tay với Thẩm Nhược: ''Anh ấy đi làm chút chuyện giúp chị, không kịp ăn đâu.''

Sắc mặt Thẩm Nhược hơi tối lại, anh xua tan ý nghĩ ở lại ăn chén cháo trong đầu, cười lâng lâng rời đi.

''Chuyện bến tàu phải không?''

Ba người đều tâm linh tương thông với nhau, không ai nhắc lại chuyện ở núi Lịch Sơn.

''Ừ.'' Hồng Tuyến uống một hớp sữa bò, hiện tại cô rất mệt, đêm qua bị Thẩm Nhược giày vò một hồi lâu, nhưng cô hiển nhiên không bạc đãi chính mình đâu.

''Chị nhờ anh ấy đến công ty vận tải hàng tìm chút tin tức, có lẽ sẽ tìm được gì đó.''

Tối hôm qua, Hồng Tuyến gửi ảnh chụp được trong văn phòng Trình Văn Trung cho Chu Dương. Chỉ một lát sau, Chu Dương gửi lại cho cô ghi chép hàng xuất cảng tại bến Quỳ Dũng, thời gian cực kỳ ăn khớp với thời gian cô chụp được.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nữa, sẽ lại có một lô hàng từ bến Quỳ Dũng 3 xuất cảng. Lúc ấy, tìm mọi cách lên thuyền, có lẽ sẽ biết được số hàng hóa kia đi đâu.

''Bây giờ chúng ta đi đâu?'' Tô Dã nhìn Hồng Tuyến.

''Đi chơi đó. Chị đâu phải vì chuyện này mà tới HongKong chứ, đã có người thay chị chạy việc, cần gì làm khổ chính mình nữa.''

**

Buổi tối, Thẩm Nhược trở về.

Có hàng trăm công ty vận tải lớn nhỏ khắp HongKong, Thẩm Nhược phí không ít công sức mới tìm ra được công ty hợp tác với công ty Bách Thảo.

Công ty vận tải Trung- Hồng(*) thiết lập quan hệ hợp tác với Bách Thảo đã từ 5 năm trước, ngay lúc Bách Thảo vừa thành lập. Càng khiến người ta sinh nghi là bọn họ chỉ nhận đơn của một mình công ty Bách Thảo.

(*): Trung Quốc - HongKong.

Có thể nói, vận tải Trung- Hồng dựa vào Bách Thảo mà tồn tại.

Một công ty vận tải lớn như vậy, thế nhưng chỉ chuyển hàng cho một công ty thuốc lá duy nhất, Hồng Tuyến không khỏi nhíu mày.

''Còn có cái này.'' Thẩm Nhược vội vã suốt một ngày, nhìn thấy món gì đó trên bàn, anh lập tức bỏ vào miệng: ''Người gửi hàng bên Trung Quốc cũng biết chuyện hàng hóa bị thiếu, thực ra, bọn họ chính là người đã mang chúng đi. Số lượng hàng hóa Bách Thảo giao vốn rất nhiều, chắc hẳn vận tải Trung- Hồng làm vậy do có ai đó sắp đặt.''

''Hơn nữa, Bách Thảo có một công ty con tại Mỹ, đồng thời cũng là đại lý của vận tải Trung- Hồng, đây là loại giao dịch hai chiều. Sổ sách ghi chép bên đó cũng ghi nhận 100 lô hàng, thế nhưng lúc cập bến Quỳ Dũng chỉ còn 60 lô. Không ai biết số hàng kia ở đâu.''

Hồng Tuyến ghé sát người vào bàn, nhịp nhịp ngón tay theo tiết tấu.

''Còn có, hôm qua vận tải Trung- Hồng đã hủy một đơn chuyển hàng.'' Thẩm Nhược nhấp một ngụm cà phê.

Trong lòng Hồng Tuyến ''lộp bộp'' một tiếng, như nhớ tới cái gì, cô vội vàng mở ảnh trong điện thoại ra.

''Đêm ngày 10 phải không?'' Cô tựa hồ nghĩ tới gì đó.

Thẩm Nhược hơi sửng sốt, sau đó anh gật đầu.

Hồng Tuyến đột nhiên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc cho mình.

''Hồng Tuyến, mọi chuyện ngày càng phức tạp.'' Thẩm Nhược đứng dậy, ăn uống đầy đủ, anh muốn tìm chuyện để làm.

Anh ôm lấy eo cô từ đằng sau, nhẹ nhàng cắn mút tai cô: ''Hồng Tuyến, anh đem bé ma này về, em có thể không cần điều tra chuyện này nữa. Em biết mà, anh không muốn em gặp nguy hiểm.''

Bị hơi thở nam tính vây lấy, thân thể Hồng Tuyến mềm nhũn ra, ánh mắt cũng dần mê ly lên.

Cô đột nhiên nhớ tới giấc mộng kia.

Ở trong mộng, cô trốn chạy. Ở một thế giới xa lạ, liều mạng chạy.

''Thẩm Nhược, trước kia em nằm mơ, ở trong mơ, em bị cái gì đó đuổi theo...''

''Em nhìn thấy gì?'' Thẩm Nhược vùi đầu vào hõm cổ cô, lơ đãng hỏi.

Trong mắt Hồng Tuyến một mảnh mờ mịt, khó hiểu.

Cô thấy gì ấy à.

''Em té ngã.'' Hồng Tuyến hơi cau mày: ''Có máu... Còn có một cái vòng tay...''

Thân thể Thẩm Nhược cứng ngắc, ôm cô thật lâu, không động đậy.

''Sao vậy?'' Cơ thể anh dán chặt lấy cô, thế nên từng biến hóa trên người anh, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Thẩm Nhược ngẩng đầu lên khỏi cổ Hồng Tuyến.

''Mộng, luôn luôn không chân thật.'' Dưới thanh âm kinh ngạc của cô, anh bế cô lên, tiến tới giường lớn êm ái.

''Anh trai, chị gái lại chơi trò chơi, lại chơi trò chơi rồi.'' Miki hưng phấn nhảy nhót, rất tự giác chui vào wc.

Để lại Hồng Tuyến đầu đầy vạch đen cùng Thẩm Nhược vẻ mặt đắc ý.

**

Tô Dã phát hiện mình đã trở thành bà cô bảo mẫu của Hồng Tuyến, ngoại trừ ba bữa cô ăn bên ngoài, mọi chuyện còn lại đều do cậu quản lý.

''Chị, ăn cơm thôi.'' Nhìn Hồng Tuyến giả chết trên giường, Tô Dã hơi cạn lời, cô đã lười đến mức hóa đá rồi.

Thẩm Nhược đang ngồi xếp gỗ trên bàn.

Tuy rằng không hỏi, nhưng Tô Dã tự hiểu, Hồng Tuyến và anh đã làm lành.

Đương nhiên Thẩm Nhược sẽ không nhàm chán chơi xếp gỗ làm gì, chỉ là từ một tiếng đồng hồ trước Miki cứ khóc sướt mướt, quấy rầy giấc ngủ của Hồng Tuyến, cho nên anh mới ra ngoài mua một bộ đồ chơi xếp gỗ, xếp cho bé xem.

Hồng Tuyến ngồi dậy, bắt đầu sửa soạn, chuẩn bị ăn cơm.

Tô Dã cũng không nhàn rỗi, cậu thu dọn giường cho cô: ''Chị, chị không phải nên dọn dẹp một chút hay sao. Chị xem, nơi này của chị bừa bộn, đầy tràn đến mức không ai bước vào nổi rồi đó.''

Bàn tay chuẩn bị lấy đồ của cô bỗng cứng lại.

Đầy?

Trong lòng cô ''lộp độp'' hai tiếng.

Đột nhiên vỗ bàn, Hồng Tuyến hoang mang đứng lên, như đã biết được gì đó, cô lắc đầu nỉ non: ''Trời đất, sao mình lại đần như vậy, đến tận bây giờ mới nhận ra...''

Thẩm Nhược bị sự đột ngột của Hồng Tuyến dọa sợ, tay anh run lên, tháp gỗ sụp đổ. Miki lớn tiếng khóc nấc lên.

''Chị...''

Hồng Tuyến đi tới đi lui trong phòng, phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Nhược cùng Tô Dã, cô nói.

''Chị thật sự bị ngu mà. Chị vẫn luôn nghĩ, số hàng hóa biến mất kia, đã bị tuồn đi lặng lẽ như thế nào, thế mà xem nhẹ một chuyện.''

''Hồng Tuyến, chẳng lẽ chị biết số hàng hóa kia ở đâu rồi sao?'' Ánh mắt Tô Dã sáng lên.

Hồng Tuyến tức giận lắc đầu: ''Không có hàng hóa nào ở đây hết! Từ lúc bắt đầu, số hàng vận chuyển đã không đủ một trăm. Chúng ta vẫn luôn tập trung vào lượng hàng bị mất mà quên một chuyện quan trọng!''

''Chuyện gì?''

''Con tàu vốn có thể chứa 100 lô hàng, thực chất chỉ chứa một nửa số đó, như vậy phần không gian trống trải trên tàu, vận tải Trung- Hồng sẽ đựng gì trong đó!?''