Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 2: Thất ức (mất trí nhớ) (Thượng)




Edit: Tĩnh Nguyệt

Phần này thân tặng đến nàng bồ công anh bé nhỏ, đáng yêu vì công ơn nàng đã biết đến X, tình yêu lớn nhất của lớn nhất trong cuộc đời nhỏ bé này của ta.

___________________________________________

“Xin hỏi công tử xưng hô là gì?”

Duy Nhất há hốc miệng, ngây người hơn nửa ngày, cuối cùng kết luận rằng phu quân nhất định là vì chuyện y tự tiện bỏ nhà đi chơi thế nên mới buồn bực nói ra lời này, vì thế y mang vẻ mặt cầu xin nói: “Triều đình từ tám trăm dặm mang đến đây một mật hàm, vì vậy ta mới không kịp thông báo cho lão gia, nhưng sau đó ta có nhắn cho Tố Tâm biết, để nàng báo lại cho lão gia cùng Đại chủ tử biết việc này.” Nhãn châu xoay động, Tần Ngũ chủ tử lại đem sai lầm đổ lên trên người nha đầu, “Tốt, nha đầu kia nhất định là đã quên! Xem ra ta phải trừng phạt nàng mới được.....”

“Lão gia? Ngươi kêu ta?” Người bị kêu ‘ lão gia ’ chỉ vào chính mình vẻ mặt mơ màng hỏi.

“Đương nhiên phải..... Lão gia?” Duy Nhất lúc này mới phát giác sự tình có chút không đúng, y chuyển hướng Tiểu Bính Tử đứng một bên hỏi: “Lão gia làm sao vậy?”

Tiểu Bính Tử gắt gao nhìn chằm chằm cái chung đôn phẩm bị uống cạn, giọng run run như liễu trong gió yếu ớt, một chữ cũng đáp không được.

Duy Nhất vốn không có tính nhẫn nại, thấy vậy liền quát: “Tiểu Bính Tử! Ta hỏi ngươi lão gia đây là làm sao vậy!”

Tiểu Bính Tử không mở miệng nhưng tên  kia lại hỏi tiếp, “Xin hỏi hai vị có biết tại hạ?” Hắn vừa nói vừa xoa trán, vẻ mặt đau đớn tựa hồ cố gắng hồi tưởng cái gì, nhớ không nổi thì càng xoa, càng dùng sức mà vỗ đầu  mình, hy vọng có thể nhớ ra được một cái gì đó.

“Lão gia ngươi làm gì!” Duy Nhất luống cuống đứng lên, vội vàng tiến lên chế trụ tay hắn, ngăn Tần Chính tránh khỏi làm thương tổn đến chính mình.

“Ta...... Ta đây là......” Hắn không biết tại sao hai người đứng trước mắt cứ luôn mồm kêu hắn là “lão gia”, nhưng mà có chỗ không đúng a! Hắn có thể không biết bọn họ là thần thánh phương nào, nhưng hắn làm sao ngay cả chính mình là ai cũng không biết!

Tiểu Bính Tử cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hắn liền làm càn, nắm lấy vạt áo lão gia hô, “Lão gia ngươi thật sự nhớ không ra? Ta là Tiểu Bính Tử, đây là Ngũ chủ tử a!”

Không biết bản thân là người phương nào đã muốn bực không chịu nổi, thêm cái cơn đau như muốn bổ đầu ra, lại còn hai người này không ngừng nói, nói xong hắn nghe không hiểu tý gì cả, bảo sao Tần Chính không nổi giận.”Đủ rồi!” Bàn tay ‘ lão gia ’ vung lên, đem Duy Nhất cùng Tiểu Bính Tử đẩy đi thật xa. Tuy nói hắn hiện giờ đã mất nhiều công lực, nhưng Tần Chính cường tráng, vạm vỡ như vậy lực đạo tất nhiên là không nhỏ, người mất đi võ công như Duy Nhất sao có thể đỡ lại. Y lảo đảo hai bước té xuống đất

Đang vui mừng khi trở về nhà thì lại bị đối đãi như thế, Duy Nhất trong lòng ủy khuất, nhất định lão gia còn  thâm tình đối với tên Đào Hoa Ổ chủ kia  y liền đứng dậy trừng mắt, hung hăng nói: “Nếu lão gia chê ta chướng mắt, ta sẽ trở lại kinh thành, không bao giờ trở lại!”

Nghe vậy ‘ lão gia ’ tức khắc đuổi theo ngăn Duy Nhất lại, Tiểu Bính Tử đang muốn kinh thanh hoan hô, thì lại nghe hắn nói lắp bắp: “Ngươi...... Ngươi còn chưa nói ta là người như thế nào?” Nói xong chính hắn cũng buồn cười, có ai lại hỏi như thế đâu.

Duy Nhất nghiêng nghiêng đầu xem xét hắn một lúc lâu sau, chớp mắt hỏi, “Lão gia, ngươi đến tột cùng là đang đùa giỡn cái gì a?” Hay là Tần lão gia biến đổi chiêu thức trừng phạt y?

“Ta...... Ta cũng không biết......” ‘ Lão gia ’ lại xoa xoa cái trán, hắn cũng không biết tại sao vừa nghe vị công tử này nói ‘ không trở lại ’ liền hoảng hốt đứng lên, không chút suy nghĩ đã đi ngăn lại.”Xin hỏi, chúng ta chính là thân nhân, huynh đệ? Hay là chí hữu?” (bạn thân)

“Chí hữu?” Lệ ở hốc mắt Duy Nhất đã muốn đảo quanh gương mặt như hoa như ngọc, “Lão gia lời này là ý  gì, không phải người muốn cấp cho ta một tờ  hưu thư  chứ?”

“Ngũ chủ tử......” Tiểu Bính Tử gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, rồi lại không dám hướng Ngũ chủ tử mà nói nguyên nhân, chuyện này nói đến còn không phải đều là do hắn nhất thời lơ là mà tạo thành sao, các vị chủ tử nếu biết, hắn còn có mệnh sống hay không. Hắn thật sự là mệnh khổ, thật vất vả lắm mới được Lục chủ tử cứu trở về một cái mạng...... Đúng rồi! Lục chủ tử! Hắn như thế nào lại quên mất Lục chủ tử, Vong Tâm Đan chính là do Lục chủ tử cấp a!” Ngũ chủ tử, lão gia hắn...... Hắn bị bệnh, ngài đừng nghe hắn nói mê sảng, phải đi tìm Lục chủ tử.”

Tiểu Bính Tử ném một câu liền lao ra cửa, mới bước ra cánh cửa liền bị một người chặn đường, may mắn người phía sau nhanh nhẹn đúng lúc,  lắc mình né tránh.

“Ngươi hành sự thật lỗ mãng.”

Nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên đầy trách cứ, Tiểu Bính Tử trong lòng giật mình, dưới chân mềm nhũn, đang muốn quỳ xuống thì một bàn tay nắm lấy vai, đỡ hắn đứng dậy.

“Đại...... Đại chủ tử......”

Kỳ Nhi thấy hắn bệnh tật chưa thuyên nên mới có thể thất thường như thế liền lãnh đạm nói, “Đi xuống nghỉ tạm đi.” Thấy hắn vẫn đứng ở trước mặt bất động, Kỳ Nhi mặt lộ vẻ giận, hỏi “Còn có việc gì sao?”

Tuy nói nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, nhưng Đại chủ tử tuy mới chỉ hơi nhíu mày liền khiến hắn trong lòng run sợ, nam tử hán này hắn vẫn là không cần làm, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách! Sau khi hạ quyết tâm Tiểu Bính Tử bụm ngực ra vẻ thống khổ mà nói, “Không có, không có chuyện gì, tiểu nhân đi nghỉ tạm vậy.” Nói xong run rẩy đi ra cửa, đi vài bước rồi chợt chạy nhanh như bay.

Vào nhà chỉ thấy Duy Nhất mặt đầy nước mắt đang cùng ‘ lão gia ’ giằng co, Kỳ Nhi nghĩ đến Tần lão gia rốt cục cũng trừng trị cái tên không quy không củ này, đang đứng đó vuốt cằm ra vẻ đồng ý thì Tần Ngũ chủ tử liền quay đầu khóc ròng nói: “Đại chủ tử, lão gia nói hắn phải hưu ta.”

Hưu? Kỳ Nhi có chút kinh ngạc, dù Tần lão gia có giận đến mức nào cũng không dùng đến từ này, tại sao hôm nay lại nói ra. “Lão gia, thật muốn hưu?”

Lại thêm một người nữa gọi hắn là “lão gia”, vị công tử này thật là hảo tuấn tú, chính là vì sao...... Vì sao người tuấn tú như vậy lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi?Tuy nói vị công tử nọ quá mức lạnh lùng, sâu trong ánh mắt hiện rõ lệ khí, nhưng là không đến mức làm tâm hắn sinh ra sợ hãi như thế. Dáng mạo tốt như vậy, hắn thầm nghĩ muốn nhìn thêm một chút, nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn lần thứ hai. Làm như hắn đang sợ hãi thứ gì đó, hay là...... Hay là người này là cừu nhân kẻ thù của hắn?!

“Ta đang hỏi ngươi đó, bộ ngươi câm điếc rồi hả?!”

Đáng sợ......

‘ Lão gia ’ không khỏi co rúm người lại, nghĩ thầm rằng người này nếu không phải kẻ thù thì là có ác giao với hắn.  Vỗ vỗ vài cái rồi ưỡn ngực ‘ lão gia ’ lại một lần nữa nói, “Mạo muội xin hỏi, hai vị công tử cùng tại hạ quen biết ra sao?”

Duy Nhất thê lương nói, “Xem đi.”

“Quả thực không giả.” Kỳ Nhi hừ lạnh một tiếng, tiếp theo hướng ngoài phòng hô, “Người đâu, văn phòng tứ bảo hầu hạ!” (bút, mực, giấy, nghiên). Tiếng hô này cũng không lớn nhưng  lại truyền khắp  cả phủ đệ, ngay cả tâm phế cũng chấn động theo.

“Đại chủ tử, ngươi  làm thật sao?!” Duy Nhất liền đứng lên, y bất quá là chỉ là chọc giận  lão gia một chút thôi. Tuy rằng không biết trong khoảng thời gian rời nhà, ở phủ phát sinh chuyện gì khiến cho lão gia thất thường như thế, nhưng lão gia  đối  xử với y như vậy là không nên, nhờ Đại chủ tử trả thù cho mình một chút cũng tốt. Cái này được lắm, Đại chủ tử thực là người công tư phân minh.

Ngoài cửa truyền đến một âm thanh vui vẻ, tiếp theo hai tiếng vèo vèo từ không trung xẹt qua, nhìn kỹ thì là kiếm với vỏ kiếm, vỏ kiếm còn chưa hạ xuống mặt bàn, bảo kiếm đã nhẹ nhàng tra vào vỏ.

Hảo thân thủ! ‘ Lão gia ’ trong lòng tán dương.

Vân Phi đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt tràn trề nét cười bước vào trong phòng, xem một thân quần áo kia thì chắc là mới vừa săn thú trở về, lần này hẳn là thu hoạch không nhỏ. Không chú ý việc gì khác thường, y vào nhà liền tìm một chỗ ngồi xuống, miễn cưỡng duỗi dài hai chân hô, “Lão gia mau mau cho ta một chum trà, khát nước muốn chết.”

Tinh tế đánh giá ba người trong phòng, Tần Chính nghĩ thầm hồi nãy mới tỉnh dậy là có cảm giác mình đang ở chốn thần tiên nào đó, những người này, mỗi người đều dáng vẻ bất phàm. Tuy nói trong đầu hắn trống rỗng nhưng hắn còn biết nhận xét người,  ba người trước mắt cũng không phải là người bình thường. Trước tiên là nói về hai vị công tử vào sau kia, khinh công đều thực rất cao, hành tẩu gian y không dính chút tro bụi, một người nội lực hùng hậu, còn một người lại là cao thủ dụng kiếm, trong chốn giang hồ có thể cùng đánh ngang tài với y sợ là không có nhiều lắm. Lại nói tiếp đến cái vị công tử vừa đến cửa liền nhào vào lồng ngực hắn, nếu hắn không nhìn lầm thì bên hông vị công tử đó có đeo một đôi ngọc bội xanh thẫm là ngọc mắt mèo hiếm có, ánh sáng cùng độ bóng đều là hàng cực phẩm, thế gian  khó tìm đến cái thứ hai để so sánh, nói là vô giá tuyệt không quá. Chỉ có điều, tại sao hắn lại biết chuyện này?

Thật lâu không thấy động tĩnh gì, Vân Phi lúc này mới chú ý tới cái không khí căm phẫn trong phòng, thấy Duy Nhất ở đó thì đoán rằng chính y là người khơi ngòi mọi chuyện, hảo tâm lên tiếng, “Lão Ngũ xem ra là cũng có nguyên nhân, ta nghĩ lão gia cùng đại chủ tử chắc sẽ không cùng hắn so đo?”

“Không phải, là lão gia hắn......”

Thấy đầu mâu chỉ hướng về chính mình, ‘ lão gia ’ vội vàng chắp tay nói, “Ta nghĩ ta...... Ta nên cáo từ.” Nói xong liền chạy trối chết hướng về phía phòng khách, cũng không chờ ra đến cửa đã bị một cỗ cường lực lôi trở về ngã  quay trên ghế.

“Cáo từ?” Vân Phi toan đứng dậy, cười hỏi: “Sao hôm nay lão gia lại trở nên khách khí như thế?”

Kỳ Nhi vung nhẹ ống tay áo, giương mắt nhìn sang Duy Nhất, không kiên nhẫn mà nói, “Các ngươi đùa giỡn đã đủ chưa?”

“Chúng ta?” Duy Nhất chỉ  chóp mũi mình  cả giận nói: “Ai đang đùa ai a, ta mới vừa về đến nhà hồi nãy thôi, xảy ra chuyện có thể trách ta hay sao, ta còn đang muốn hỏi lão gia cùng các ngươi xướng cái tuồng gì đây?”

Nguyên lai đối mặt với cử chỉ cổ quái của Tần lão gia, cả đám đều tưởng là một trong ba người kia đang giở trò đùa giỡn với hắn. Lúc này xem ra sự tình đều không phải là như thế.

“Tần Chính, đừng giở trò quỷ nữa.” Kỳ Nhi khiển trách.

“Tần Chính? Ngươi là nói ta sao? Ta gọi là Tần Chính?” Biết được tên của chính mình  ‘ lão gia ’ kích động vạn phần, liên thanh hỏi, “Ngươi còn biết  những chuyện khác của ta không? Ta...... Tại sao ta lại ở cái nơi này? Chúng ta...... Chúng ta là thân thích với nhau à?”

Kỳ Nhi không buồn phản ứng lại hắn, liếc ngang một cái rồi xoay người rời đi, lại bị tên kia bắt được y tụ tay áo  không để cho đi.

“Tại hạ thật không phải đang đùa giỡn, mong công tử cho tại hạ biết thực hư mọi chuyện.” ‘ Tần Chính ’ vẻ mặt bất đắc dĩ  khẩn cầu nói.

Thấy hắn làm ra vẻ có chuyện, Kỳ Nhi cũng có lòng cùng hắn đùa qua giỡn lại,

“Ngươi bảo ta là công tử, chắc cũng biết bản công tử là người phương nào?”

‘ Tần Chính ’ lắc đầu.

“Thế có biết bọn họ?” Kì nhân nhìn về phía Vân Phi cùng Duy Nhất.

Vân Phi cười muốn rớt cái quai hàm, Duy Nhất từng chút một cắn cắn quạt giấy trong tay, cán quạt cũng sắp bị hắn cắn đứt.

‘ Tần Chính ’ vẫn lắc đầu như cũ.

“Tốt lắm, thật sự tốt.” Kì Nhi bỏ tay hắn ra, rút tay áo về, nhẹ giọng nói: ” Vậy thì từ nay về sau lão gia bản thân cư trú tại Thính Vũ Các luôn đi.” (ý nói không được đến ngủ với mấy ẻm=))))

Nếu như ngày thường nghe nói như thế Tần Chính liền nhảy đứng nhảy ngồi, nhưng giờ phút này hắn bình tĩnh phi thường, bình tĩnh tuân lệnh khiến ba người cảm thấy được hắn thật sự không biết bọn họ......

“Ầm” một tiếng, ngoài cửa vang lên một tiếng hét rồi có bóng người ngã gục. Sĩ Thần bất chấp bộ dáng chật vật của chính mình, từ mặt đất bò lên, thân liền tiến đến bắt lấy ‘ Tần Chính ’ hô: “Lão gia! Ngươi ngươi...... Ngươi...... Ăn?”

“Ăn? Ăn cái gì, cô nương ngươi......”

Thần trí vẫn rối loạn nên Sĩ Thần vẫn chưa nghe thấy  hai chữ ‘ cô nương ’, dư quang thoáng đảo qua cái chung trên bàn, vừa thấy nó trống rỗng,  nhất thời mặt xám như tro tàn.

Duy Nhất vẫn là không đoán được chuyện gì, mà Kỳ Nhi cùng Vân Phi đã thay đổi sắc mặt. Dám gọi lão Tứ  là ‘ cô nương ’, Tần lão gia có đùa giỡn cách mấy cũng sẽ không thái quá như vậy.

“Vong tâm đan...... Lão gia ngươi thực ăn nó......”

“Vong tâm đan, đó là cái gì vậy, Tư Đồ Sĩ Thần ngươi nói rõ ràng!” Vân phi gầm gừ đứng lên.

Kỳ Nhi không phân biệt nặng nhẹ, nắm cổ áo ‘ Tần Chính ’ cắn răng hỏi, “Tần Chính ngươi nói coi, ngươi ăn cái gì?!”

“Tốn công vô ích.” Sĩ Thần ai oán nói: “Lão gia sẽ không biết, hắn ngay cả chính mình là ai cũng không biết...... Tất cả...... Tất cả mọi chuyện  hắn cũng đều quên hết......”