Vọng Tình

Chương 54: Cáo bạch [ Tỏ tình ]




Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi.

Beta: Ngược Ái.

- Đào, tiếp tục đào!

Bên ngoài kho thóc đèn đuốc sáng trưng, một lão nhân gia mặc y phục hoa lệ không ngừng đi tới đi lui đầy lo lắng.

Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, ghé vào bên tai của lão nhân gia thấp giọng nói hai câu. Lão nhân gia sắc mặt đại biến, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Quản gia thấy thế liền nhỏ giọng hỏi:

- Lão gia, việc này…

Cắn chặt răng, tâm loạn như ma, lão nhân gia trừng hai mắt, hét lớn với quản gia:

- Này cái gì mà này, đào, mau đào!

Quản gia hoảng sợ rời đi, lão nhân gia suy sụp ngồi ở trên ghế.

Tuy rằng gió đêm thanh mát, bầu trời đầy sao nhưng ông lại vô tâm thưởng thức, hai tay ôm đầu.

- Cha! – Giọng nói vang lên ở phía sau lưng.

- Sao con lại ra đây? – Nữ nhi mềm mại, yếu đuối của ông xuất hiện.

Đỗ Quyên một đường vội vàng bước tới, thở cũng chưa kịp thở, nhìn thấy mọi người đang bận rộn ở kho thóc, lòng của nàng thủy chung cũng không có buông xuống được.

- Cha, con rất lo lắng. Bất quá cũng chỉ là mở kho thóc cứu tế, sao lại điều động nhiều người như vậy? Không cần đào thêm nữa. – Hạ quyết tâm, nàng nói.

Tuy rắng nhìn thấy thần sắc của Đỗ lão gia không được tốt cho lắm, nhưng nàng vẫn to gan nói ra ý kiến của bản thân.

Đỗ lão gia mặt trầm như nước, cảm thấy hơi lạnh liền thản nhiên nói:

- Quyên Nhi, con tốt nhất là mặc kệ việc này. Đêm đã khuya, con về phòng nghỉ ngơi đi.

Dứt lời liền phân phó hạ nhân dẫn Đỗ Quyên về phòng.

- Không! – Đỗ Quyên vùng thoát khỏi tay của nha hoàn, bổ nhào tới trước mặt Đỗ lão gia.

- Cha, cũng đã quá nhiều rồi, không cần thêm nữa!

Vén vài sợi tóc tán loạn của Đỗ Quyên, lộ ra cái trán thanh tú. Đỗ lão gia nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của nàng.

- Nhoáng một cái mà đã trôi qua nhiều năm như vậy, Quyên Nhi, con cũng đã trưởng thành rồi.

- Cha!

- Ngày xưa, lúc nương con sinh con ra là khó sinh. Là mẹ con dùng mạng của mình để đổi lấy sinh mệnh cho con. Từ đó trở đi, cha liền thề rằng tài sản cả đời này của cha đều sẽ để lại cho con. Cha muốn cho con một cuộc sống tốt nhất. Quyên Nhi, tất cả những gì cha làm đều là muốn tốt cho con!

Đôi mắt đỏ lên, đầu của Đỗ Quyên chôn ở trong lòng của Đỗ lão gia.

Nhớ tới cuộc sống của mấy năm nay không hề dễ dàng gì, trong lòng liền đau xót.

- Nữ nhi hiểu được. Cha, là nhi nữ bất hiếu, đã làm cho cha lo lắng.

- Quyên Nhi, việc này cùng với con không có liên quan gì. Là cha, là lỗi của cha! – Một phen đẩy Đỗ Quyên ra.

- Đem tiểu thư trở về phòng. Nghe được âm thanh gì cũng không được bước ra.

Đỗ Quyên hét lớn:

- Phụ thân, con gái nghe theo người. Chỉ cần người đừng nhốt con lại là được!

Đỗ lão gia nói:

- Quyên Nhi, không phải là cha không nghe theo con. Chính là việc này là lỗi của cha. Cha không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Ông ta muốn cùng cha đấu, cha liền cùng đấu với ông ta. Vương Thiên Sư, mời.

Lúc này, Đỗ Quyên mới phát hiện ra, cách đó không xa, có một bàn cúng tế.

Một lão đạo với chòm râu bạc trắng, lông mi cũng trắng đang nhắm nghiền hai mắt, trong miệng thì lẩm bẩm.

Cả người giống như từ trong hàn băng bước ra, từ trong xương phát ra hàn khí lạnh triệt tâm phế. Đỗ Quyên run run, chỉ vào lão đạo sĩ, hỏi:

- Cha, này là có việc gì? Tại sao lại có đạo sĩ ở đây? Chẳng lẽ…chẳng lẽ…cha, cha làm tất cả chẳng lẽ không phải là vì cứu tế lương thực sao?

- Quyên Nhi, con không cần quan tâm. Quyết định của cha đều là vì muốn tốt cho con!

Đỗ lão gia một phen đẩy Đỗ Quyên ra, quay đầu lại phân phó:

- Mau đưa tiểu thư trở về phòng!

Cả người Đỗ Quyên run run.

- Cha, chẳng lẽ cái gọi là nạn thiên tai kia đều là…

Nước mắt mạnh mẽ chảy ra ngoài, thanh âm dần trở nên nghẹn ngào.

Tâm của Đỗ lão gia không khỏi cứng rắn hẳn lên.

- Nếu con đã đoán ra được, cha cũng không gạt con nữa. Lần trước cha đưa thứ kia cho con, con đã cho cậu ta uống chưa? Chắc là chưa rồi đúng không?

Đỗ Quyên sắc mặt tái nhợt.

- Cha, huynh ấy là phu quân của con. Con…con sao có thể nhẫn tâm cho huynh ấy uống thứ thuốc đó được? Cha, con xin người!

- Không cần nói gì nữa! Đỗ gia ta không có con trai nối dõi, dưới gối chỉ có một đứa con là con. Lúc phụ thân chết đi, Đỗ gia ta sao có thể nuôi yêu nghiệt được?

Đỗ Quyên sợ hãi kêu lên.

- Cái gì yêu nghiệt chứ! Phụ thân, bản tính của phu quân là ôn hòa thiện lương. Huynh ấy…huynh ấy không phải như cha vẫn nghĩ!

Trong mắt của Đỗ lão gia xẹt qua một tia đau xót.

- Quyên Nhi, tuổi con còn nhỏ nên không thể biết được tâm tư hiểm ác của hắn! Người như hắn, yêu…ha ha…yêu không thể sống chung với người! Thiên sư nói rất đúng, chỉ có giết hắn, con mới có thể sống một cuộc sống bình thường được!

- Không cần. Buông, buông ta ra!

Nhìn thấy phụ thân không hề để ý tới lời của mình, trong lòng của Đỗ Quyên liền trở nên khẩn trương.

Chỉ thấy trong tay của lão đạo sĩ kia phát ra một tia hồng quang bay về phía kho thóc.

Hai mắt tối sầm, cả người nhuyễn xuống.

Những cảnh ở chung với Tiêu Mộ Vũ từng cái từng cái chậm rãi xuất hiện ngay trước mắt, khắc sâu vào trong lòng.

Nàng cố gắng gượng dậy, từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ.

- Cha, nữ nhi không dám xin người buông tha cho tướng công của mình, nữ nhi cũng không dám làm trái với ý người. Xin thứ cho nữ nhi bất hiếu, kiếp sau gặp lại sẽ trả ơn người!

Tay chuyển một cái, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, máu tươi văng ra, vài giọt máu tươi dính vào trên áo, trên mặt của Đỗ lão gia.

Ấn tượng cuối cùng của nàng là cảnh phụ thân với hai mắt đẫm lệ.

Đỗ lão gia ôm Đỗ Quyên đang hấp hối, trong mắt đầy nước nhưng vẫn chưa rơi xuống mà lẳng lặng nằm bên trong.

Xa xa là hỏa diễm cao tới mấy trượng, nhưng ở đó lại im ắng không một tiếng động.

Xung quang đều yên lặng, cực kì quỷ dị.

- Ngươi đúng là đồ đầu heo, kết quả đâu! Tại sao kết quả lại như vậy!

Tiếng thét chói tai của Hồ Tứ vang lên ở bên tai, trên mặt Phan Ngọc vốn đang đắc ý nhất thời hiện đầy hắc tuyến.

- Đỗ tỷ tỷ, ngươi tỉnh tỉnh, Đỗ tỷ tỷ! – Hồ Tứ quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ đến cực điểm.

- Vì cái gì lại biến thành như vậy? Đây là việc ngươi đã đáp ứng với ta sao?

Không để ý tới Hồ Tứ, Phan Ngọc đi đến phía bên ngoài của hỏa diễm. Đầu ngón tay chậm rãi đưa vào trong hỏa diễm rồi lại chậm rãi lôi ra.

Bàn tay giống như là đang nắm cái gì đó, nhanh chóng bước đến bên người Hồ Tứ, cúi người xuống ôm lấy Đỗ Quyên.

Trong miệng niệm chú, xung quanh người xuất hiện từng trận bạch quang.

Bạch quang mở rộng, bao hắn cùng với Hồ Tứ lại, đảo mắt một cái liền biến mất trong không khí.

Đêm yên tĩnh, bên bờ sông, nước chảy xiết đánh tới từng đợt đá ngầm, một chiếc thuyền nhỏ đậu ở ngay bên cạnh.

Tiêu Mộ Vũ thở có chút gấp, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu hao một lượng lớn pháp thuật thiếu chút nữa làm cho thân hình của hắn bị tiêu tan . Nếu không có Phan Ngọc tới kịp lúc thì chờ đợi hắn chỉ có con đường chết mà thôi.

Ngón tay run run, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Đỗ Quyên.

- Nàng đã từng nói, vô luận ta là yêu cũng tốt, ma cũng vậy, nàng nhất định sẽ không rời xa ta… Vì cái gì phải làm việc ngu ngốc như vậy, vì cái gì?

Hắn ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, nói:

- Làm đi.

Phan Ngọc cười khẽ:

- Ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ lại, việc này cũng không phải nhỏ.

Tiêu Mộ Vũ bình thản nói:

- Quyên nhi vì ta có thể buông tha cho sinh mệnh của chính mình. Ta vì sao phải để ý đến việc này?

Mãi cho đến khi sáng lạn hồng quang xích đan biến mất trong cơ thể của Đỗ Quyên, Tiêu Mộ Vũ mới nhẹ nhàng thở ra. Phan Ngọc xem xét sắc trời.

- Trời sáng, ngươi phải đi sao?

- Không đi chẳng lẽ chờ ngươi thu thập ta ư?

Phì một tiếng, Phan Ngọc cười vui vẻ.

- Không thể ngờ được lúc này ngươi còn có thể nói đùa. Cũng đúng, có lẽ một ngày nào đó, ta nhàn nhã sinh ra nhàm chán, sẽ đi tìm ngươi cũng không chừng. Đến lúc đó, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.

Cánh buồm nho nhỏ được gió thổi, chiếc thuyền dần dần đi xa.

Phía Đông, thái dương nhô ra, bên hông của Phan Ngọc bỗng trở nên căng thẳng, Hồ Tứ vui mừng ôm lấy Phan Ngọc.

- Ngươi thật sự là người tốt mà. Vừa rồi ta còn đang lo lắng sợ ngươi sẽ chia rẽ phu thê người ta nha. Ha ha, thật sự là quá tốt!

Nói xong liền ở trên mặt của Phan Ngọc hôn xuống một cái thật mạnh.

Phan Ngọc sửng sốt, Hồ Tứ chưa bao giờ đối với hắn làm ra loại hành động thân mật này.

Hắn không tự chủ được xoa xoa hai má của mình, chỗ được hôn có chút nóng.

Cảm giác nóng ấy chậm rãi lan rộng ra, thẳng đến toàn bộ khuôn mặt, thậm chí lan đến cổ.

Hồ Tứ vẫn chưa ý thức được hành động của mình có gì không ổn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, ôm má tưởng tượng, cười khanh khách, nói:

- Nguyên lai ngươi sớm đã lên kế hoạch, hại ta khổ sở hơn nửa ngày. Nhưng bất quá vẫn hoàn hảo, cuối cùng vẫn cứu được, ha ha. Không nghĩ tới, ngươi sẽ bỏ qua cho bọn họ, thật sự là không nghĩ tới mà! Haiz, người ta thật hâm mộ bọn họ nha! – Đứng dậy lười nhác duỗi cái thắt lưng.

- Ép buộc cả một buổi tối, ta có chút đói bụng rồi. Không bằng chúng ta tìm một tiệm ăn, ăn cho thật no, thế nào? Di!

Chỉ trong nháy mắt, trên cánh tay mảnh mai xuất hiện thêm hai cái tay mảnh khảnh, thanh âm êm ái giống như gió xuân vang lên ở bên tai.

- Vì cái gì làm như vậy?

Hồ Tứ không hiểu gì, gãi gãi đầu.

- Ta làm cái gì?

Cánh tay vội vàng rụt lại, Hồ Tứ than nhẹ một tiếng nói.

- Lối suy nghĩ của ngươi cũng thật nhanh, còn nhanh hơn cả không khí ấy chứ!

Giọng nói mang theo hơi lạnh của bạc hà thổi tới bên tai, Hồ Tứ không khỏi co rúm lại một chút.

- Không nhớ rõ sao? Trí nhớ cũng thật kém, vì cái gì lại hôn ta?

A!

Hồ Tứ bừng tỉnh đại ngộ, xấu hổ cười cười:

- Bởi vì tình hình lúc đó rất đặc biệt, khiến cho ta thật cao hứng mới làm ra hành động như thế. Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không làm như vậy nữa!

Không ngờ câu nói kế tiếp của Phan Ngọc lại khiến cho nàng chấn động.

- Tuy rằng làm cho ta thật ngoài ý muốn. Nhưng mà, ta thích!

Nói chuyện thật tự nhiên như vậy.

Giờ khắc này, tình cảm trong lòng theo nụ hôn nhẹ ấy cứ cuồn cuộn bộc lộ ra bên ngoài. Giống như hồng thủy vỡ đê, ngăn cũng không ngăn lại được.

Cái gì thiên luật, cái gì nhân quả, thiên sư cùng yêu quái, toàn bộ ném ra sau đầu hết đi.

Hồ Tứ trong lòng hoảng hốt, đột nhiên trong đầu hiện lên tình huống đêm đó của Phan Ngọc.

Mặt không tự chủ được liền đỏ lên, ý đồ muốn giãy ra khỏi tay của hắn.

- Ngươi…ngươi sẽ không lại là không được bình thường nữa đi!

Thân mình vừa chuyển, lập tức sau đó, Hồ Tứ cùng với Phan Ngọc liền mặt đối mặt.

Nhờ vào ánh sáng của rạng đông, Hồ Tứ phát hiện ra khuôn mặt của Phan Ngọc lúc này vô cùng nghiêm túc. Giống hệt như đêm đó, trong lòng nàng liền bất an không yên.

- Ta rất thanh tỉnh, đồng thời cũng hiểu ra được. Tứ Nhi, ta biết chính mình đang nói cái gì.

Lúc này đến lượt Hồ Tứ choáng váng.

Nhìn thấy Phan Ngọc bấy lâu luôn cà lơ phất phơ nay lại trở nên đứng đắn như vậy, nhất thời có chút thích ứng không kịp.

Tay sờ sờ cái trán của hắn, lại bị tay Phan Ngọc nắm chặt lấy, giọng điệu có chút hờn giận.

- Tứ Nhi, ta không có bị ốm!

- Ngươi uống nhầm thuốc?

- Không có!

- Đầu bị đụng hỏng rồi?

Nghiến răng nghiến lợi.

- Nàng hy vọng đầu của ta bị đụng hỏng sao?

Hồ Tứ vội vàng lắc đầu.

- Không. Ta chỉ hy vọng ngươi sống sao cho thật tốt thôi!

Thở dài một hơi, Phan Ngọc nhẹ nhàng cười.

- Nàng thật hâm mộ Tiêu Mộ Vũ cùng với Đỗ Quyên?

Mạnh mẽ gật gật đầu, nghĩ đến kết cục hoàn mỹ của bọn họ, Hồ Tứ vui vẻ cười.

- Tứ Nhi, nếu có một người, có lẽ hắn không hoàn mỹ như Tiêu Mộ Vũ, tính tình thì có vài điểm không tốt nhưng là hắn rất thích nàng, nàng có thể ở cùng một chỗ với hắn hay không?

Phan Ngọc tim đập loạn nhịp, con mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Tứ.

- Thích ta? – Hồ Tứ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Phan Ngọc.

- Vì cái gì mà thích ta? Ta lại không có quen hắn.

Phan Ngọc thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, kiềm chế cơn tức giận, cố gắng nói với chính mình, không cần gấp, từ từ rồi cũng tới.

Nhìn thấy mặt Phan Ngọc đỏ mặt giống như muốn nhỏ ra máu. Hồ Tứ tựa hồ ý thức được điều gì đó, nhớ tới hành động kỳ quái của hắn mấy ngày hôm trước, có chút không thể tin, nói:

- Người kia sẽ không phải là ngươi chứ?

Phan Ngọc sửng sốt. Hồ Tứ thấy vậy liền khẳng định nói:

- Quả nhiên, ta đoán đúng rồi. Vì cái gì nha?

Lúc này đến lượt Phan Ngọc cứng họng. Hồ Tứ tiếp tục nói:

- Ta vừa không xinh đẹp, cũng không ôn nhu, còn là yêu nữa. Những điều này, ngươi đều có thể chấp nhận được sao?

Mấy vấn đề này cũng luôn quanh quẩn ở trong lòng của Phan Ngọc.

Nhưng hắn lại không thể lừa gạt chính mình, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Cùng người không thích ở cùng một chỗ, hắn không thể làm được.

Gật gật đầu, Phan Ngọc nghiêm mặt nói:

- Ta đều có thể chấp nhận.

Hồ Tứ giật mình. Ánh sáng thái dương mới nhô lên chiếu vào trên mặt của Phan Ngọc, nhuộm thành một tầng màu vàng nhạt.

Đôi mắt đen như mực phát sáng lấp lánh làm cho tim của Hồ Tứ đập nhanh vô cùng. Nàng gục đầu xuống, suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu, nhếch miệng cười, nói:

- Ta ăn nhiều lắm.

- Ta có thể nuôi được.

Nháy nháy cặp mắt to tròn, ánh sáng trong mắt giống như được tẩm trong mật đường.

- Ta cũng thật lười.

Xoa xoa mái tóc đen của Hồ Tứ, Phan Ngọc cười nói:

- Chịu khó một chút là tốt rồi.

- Không được lại mắng ta, cũng không cho lại tức giận với ta!

- Chỉ cần nàng nghe lời, ta nhất định không mắng, không giận nàng. Nàng xem, Tứ Nhi, ta đã đáp ứng nhiều điều như vậy rồi, còn nàng thì sao? Đáp ứng hay không đáp ứng?

Hồ Tứ chưa bao giờ thấy biểu tình vội vàng như vậy ở trên khuôn mặt của Phan Ngọc, cùng với những hành động quái dị khi xưa, thật sự là hắn đã thay đổi.

Những hình ảnh ở chung với Phan Ngọc dần dần hiện lên ở trong đầu.

Cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ quát tháo đối với nàng, hắn nhưng thật ra luôn quan tâm che chở nàng.

Nghĩ như vậy, tâm của Hồ Tứ rốt cuộc buông xuống, đầu ngón tay trắng nõn điểm nhẹ ngực của Phan Ngọc.

- Dựa vào sự cầu xin đau khổ của chàng đối với ta, ta liền đáp ứng chàng vậy.

Đau khổ cầu xin?

Phan Ngọc cảm thấy chính mình giống như thiếu nợ, còn Hồ Tứ là chủ nợ.

Bất quá, có lẽ kiếp trước hắn thực sự thiếu nợ nàng, nói cũng không chừng, kiếp này nhất định là để trả nợ.

Kéo bàn tay nhỏ bé của Hồ Tứ, Phan Ngọc đang muốn mở miệng nói chuyện. Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh như băng:

- Nàng không thể đáp ứng ngươi được.

Một hắc y nam nhân che mặt lẳng lặng đứng ở bờ sông, từng trận gió thổi tới làm bay trường bào.

Tĩnh như nhạc, vững như núi, đôi đồng tử màu rám nắng như ánh kim đang không ngừng phun ra hỏa diễm, thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Mi mắt nhướng lên, Phan Ngọc đang định phát hỏa, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tứ tràn đầy kinh hỉ, bỏ tay hắn ra, nhào vào trong lòng của hắc y nhân, vui mừng kêu to:

- Đại ca!