Vọng Tình

Chương 8: Huyết tẩy sơn trang




Vừa rồi vẫn là phòng ngủ trang nhã, lúc này xung quanh đều là một mảnh hắc ám, không có gió, không có ánh sáng, không có âm thanh, trừ bỏ yên tĩnh ra, chính là người nam tử đứng phía trước cách đó không xa.

Áo bào tùy ý phất phơ, lông mi đen dài cong vút, ánh mắt nheo lại.

Tuy chỉ lẳng lặng đứng nhìn, lại làm cho người ta có một cảm giác tao nhã hoàn mĩ.

Y phục của hắn không có gì là hoa lệ, thậm chí còn có phần kham khổ, nhưng khi người ta nhìn tới, lại có cảm giác hắn một thân hoa phục, khóe môi tùy ý cười tăng thêm vài phần mị hoặc chúng sinh.

Nhưng thứ làm nữ tử vô cùng khiếp sợ không phải là tướng mạo, cũng như khí chất của hắn, mà là thứ hắn đang cầm trong tay – chiếc gương đồng.

Trên mặt gương, Phan Ngọc quay ra tự soi mặt mình, khóe mắt khẽ liếc nữ quỷ kia một cái, cười nói:

- Gương này thật ô uế, ngay cả bóng người cũng không thể chiếu được.

Vừa nói, vừa lấy tay áo chà lau mặt kính, hắn cọ thật sự dùng sức, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng két két vang lên.

Nữ tử gương mặt biến sắc, thân mình run lên, khẽ hừ mũi một tiếng.

Phan Ngọc thấy vậy dừng tay, mặt mày nhăn lại, khẽ ngâm lên một tiếng:

- Ai nha, cái gương này, cọ lâu như vậy cũng không soi được, vật như vậy không bằng vứt đi còn hơn!

Nhẹ buông tay, gương thẳng tắp rơi xuống phía nền nhà.

- Không được!

Nữ tử kinh hãi kêu lên, khuôn mặt trước đó không có nửa điểm dấu hiệu hoang mang nay đã thực sự hoảng sợ.

Phan Ngọc nói vứt liền vứt, ngay cả đòn tiếp đón hắn còn chưa có, nữ quỷ vội vàng lao thân mình ra đỡ lấy gương.

Ngón tay sắp chạm đến gương đồng…

Choang!

Gương rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nữ tử thân mình run rẩy, ngơ ngác nhìn mảnh vỡ trên sàn nhà mà run lên.

Phải mất một lát sau, nàng mới có ý thức.

Sờ sờ thân mình, phát hiện chính mình vẫn là hoàn hảo không tổn hại gì, trước vui vẻ, sau bỗng trở nên sợ hãi.

Ánh mắt nghi ngờ hướng Phan Ngọc đang đứng.

Phan Ngọc cười cười, một bàn tay vung lên, một mặt gương đồng xuất hiện trong tay hắn.

Rõ ràng lúc nãy hắn ném gương ra, khiến cho nữ quỷ quá mức kinh hoàng mà không suy nghĩ được đâu là thật, đâu là giả nữa!

- Nhìn đi, ta chỉ mới ra một chiêu đơn giản như vậy, nó liền vỡ vụn. Nhìn trông thì có vẻ cứng rắn, nhưng cũng có thể yếu ớt. Chỉ một động tác nhỏ cũng dễ dàng biền mất, giống như có người, thoạt nhìn kiên cường nhưng nội tâm thì yếu đuối. Chỉ biết núp ở mặt phía sau, không dám nghĩ tới mặt trước như thế nào nữa.

- Ngươi muốn như thế nào? – nữ tử cất giọng lạnh như băng hỏi.

- Ta chỉ là một người qua đường, bỗng nhiên bị mưa bão cản trở liền tới đây trú mưa. Không nghĩ tới, ngươi quả nhiên ngay cả ta cũng không buông tha. Chẳng lẽ, ngươi không sợ khổ hình địa ngục liệt hỏa sao?

- Địa ngục! Ha ha, ha ha!

Nữ tử ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nỗi cả người trở nên run rẩy, cười đến lệ rơi đầy mặt. Phan Ngọc đứng im nhìn, vẫn chưa ngăn cản.

- Ta ở tại nơi này, cái gọi là địa ngục kia sớm đã là danh hão mà thôi. Về phần ta sẽ biến thành dạng gì, ta đã sớm không để ở trong lòng!

- Đương nhiên, ngươi đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, vì tâm của ngươi, đã sớm hoàn toàn trở nên điên cuồng!

- Điên cuồng? Đương nhiên! Một khắc kia, ta dùng kéo chọc thủng cổ họng của chính mình, ta đã là không cần!

- Là chính ngươi lựa chọn chết loại này? Nếu đã chọn thì không thể hối hận. Vì sao ngươi nhất quyết phải biến thôn trang này trở thành như vậy? Vì sao Mạc công tử lại thành loại hình dáng này xuất hiện trên đường phố, tất cả đều do ngươi làm?

Nữ tử ngưng cười, ngẩng đầu lên nhìn Phan Ngọc, con ngươi đen thui im lặng tới cực điểm:

- Ngươi muốn biết?

Phan Ngọc cười nói:

- Con người của ta không có ham mê nào khác là thích nghe chuyện xưa

- Ngươi muốn từ miệng của ta biết việc này, đối với ngươi mà nói, không có gì là tốt cả. Ta khuyên ngươi vẫn là sớm rời đi, nơi này tất cả mọi chuyện phát sinh, cùng ngươi không quan hệ!

- Rời đi? Ngươi khẳng định muốn thả ta đi sao?

- Đương nhiên, chỉ cần ngươi lưu lại gương đồng cho ta.

- Gương đồng?

Phan Ngọc cúi đầu vuốt ve mặt kính, mặt kính khẽ phát ra làn nước chập chờn, gợn sóng.

- Tới lúc này, ngươi vẫn như cũ, không chịu buông tay tất cả sao?

Nữ tử chậm rãi đến gần Phan Ngọc, trên mặt hiện ra mị hoặc tươi cười, ngọt ngào mà dụ hoặc, ngón tay mềm mại khẽ nắm lấy tay áo Phan Ngọc, ngân nga nói:

- Công tử, đây là nơi duy nhất trên thế gian giúp ta sống yên phận. Ngươi nhẫn tâm để ta phiêu dạt khắp nơi sao?

- Nói như thế thật đáng thương, ta thật sự có chút không đành lòng.

- Nếu đã vậy, liền trả lại cho ta đi!

Năm ngón tay trắng nõn vung tới, móng tay dài ra, lóe hắc quang, hướng trái tim Phan Ngọc mà vồ lấy, khuôn mặt âm ngoan, cơ hồ đã dùng toàn lực.

Móng tay gần chạm tới trái tim Phan Ngọc, trước mắt đột nhiên thay đổi, bóng dáng Phan Ngọc hoàn toàn biến mất.

Chỉ có chiếc gương kia từ trong không trung rơi xuống trong lòng của nàng.

Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gương đồng, nàng như chiếm dược thứ trân quý nhất, tiếng cười không kìm nén được từ trong miệng phát ra.

Vuốt mặt kính, từ trong kính chiếu ra một nữ tử, tóc đen như mực, hồng nhan họa thủy, nàng cười duyên:

- Ai nói là soi không được người, như này chẳng phải là thấy được rồi sao?

Một tia sát khí từ đáy mắt tỏa ra, môi đỏ mọng kiều diễm nhẹ phun ra một câu lãnh huyết:

- Mạc phủ, được! Giỏi cho một Mạc Phủ! Hôm nay, ta sẽ khiến cho toàn Mạc Phủ các ngươi vĩnh viễn biến mất!

***

Trong đình viện tối như mực, gió lạnh vù vù thổi mạnh.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Cánh cửa sổ bị gió thổi liền đập ra đập vào, phát ra âm thanh ghê rợn.

Hồ Tứ bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, vừa rồi trong đình viện ánh sáng vẫn còn, lúc này đã một mảnh tối đen, tới mức chẳng thể nhìn thấy nổi năm đầu ngón tay.

Hồ Tứ đi lại thật cẩn thận, nhìn đông rồi lại nhìn tây, nàng vừa rồi thức dậy cũng không có thấy Phan Ngọc nha.

Đi ra phía cửa phòng, nhìn quanh đường đi, đến một bóng người cũng không thấy, nàng cố gắng nhớ lại đường đi tới đại sảnh.

Nhưng trong sơn trang quá nhiều đường đi, chỉ sợ là đầu óc mơ hồ không nhớ đúng đường.

- Này, có ai không? Có người nào không?

Trừ bỏ âm thanh của nàng, chính là tiếng gió, còn có thỉnh thoảng vang lên vài tiếng quạ đen.

Lúc này, Hồ Tứ có chút thầm nhớ tới Phan Ngọc.

Tuy rằng nàng là hồ tinh, lại chưa bao giờ xuống núi, mấy thứ này đối với nàng mà nói là tương đối xa lạ.

Nàng may ra chỉ có thể nhận thức được mỗi một người, đó là Phan Ngọc.

Nàng thầm nghĩ sẽ đốt lên chút hồ hỏa, cũng may là nàng có biết chút ít pháp thuật này, nhưng lại sợ làm sợ người, nên chỉ đành mạnh mẽ nhẫn nại vậy.

- Ôi mẹ ơi! Cái gì vậy?

Đột nhiên, phía chân của nàng có cái gì đó, lảo đảo chạy về phía trước, tưởng chừng suýt ngã xuống đất, nhanh chóng nhảy người lên, miệng hô hoán ấm ĩ.

Lúc đầu nàng theo bản năng nhìn lại, nay nhìn thấy, thiếu chút nữa bị dọa tới hồn lìa khỏi xác.

Mấy thi thể của gia đinh nằm trên mặt đất, đôi mắt trợn ngược, miệng mở to, họ chết trông thật khủng khiếp!

Trước ngựchuyết nhục mơ hồ, máu từ vết thương ở bụng tràn ra, vẫn không ngừng ồ ồ chảy tới, hiển nhiên là vừa chết chưa được bao lâu.

Hồ Tứ sợ hãi tới mức ngã ngồi xuống đất, run run lùi về phía sau.

Bỗng nhiên, một giọt nước chảy xuống, giọt nước rơi trên mặt nàng.

Thuận tay sờ thử, cho vào miệng nếm, một mùi máu tươi xông vào mũi, nàng đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn.

Trên xà ngang, một cỗ thi thể với tình trạng tử vong giống hệt với những gia đinh kia, đang thẳng trên mặt nàng mà nhỏ máu xuống.

Hồ Tứ hét lên một tiếng, đã muốn đứng lên chạy.

Đúng lúc này, tay nàng đột nhiên cầm phải một thứ mềm mềm, cùng với lớp quần áo bên ngoài là một thi thể.

Nàng run run ngẩng đầu vừa thấy, một đôi mắt tràn đầy tơ máu đang trợn trừng mắt nhìn nàng, miệng mở lớn, phả hơi thở toàn tử khí.

Hồ Tứ không thể kiềm chế được nữa, thét trói tai, đứng lên hướng bên ngoài mà chạy.

Một đường phía trước, có ngồi có nằm, có nam có nữ, có già có trẻ, chết đều cùng một dạng, đó là một nhát đâm thủng bụng.

Hồ Tứ thân mình lảo đảo chạy một mạch, bỗng nhiên phía trước cách đó không xa có một nữ tử áo trắng đang ngồi ở đó.

Hồ Tứ chỉ nhìn thấy hình dáng thôi nhưng cũng để nàng vô cùng cao hứng, chạy đến trước mặt nữ tử, tay kéo áo nữ tử qua, thở hồng hộc nói:

- Cảm ơn trời đất, cuối cùng còn có người sống!

- Người sống? Ha ha, tiểu muội muội, nơi này làm sao còn có người sống?

Hồ Tứ dựa vào ánh sáng leo lắt mà nhìn.

Làn da trắng muốt đều là máu tươi, máu theo làn da kéo xuống cả bên dưới. Một thân hồng huyết lộ ra vẻ phệ huyết tươi cười.

Khẽ nhấc đầu ngón tay, đầu lưỡi khéo léo liếm, hai mắt híp lại, gương mặt như đang thưởng thức đại tiệc dành cho chính mình, tóc đen xõa tung trên khuôn mặt mĩ lệ.

Hồ Tứ hai chân như muốn nhũn ra, hai tay run run, quả nhiên muốn nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng chân cũng không nghe nàng sai khiến, hai chân giống như vô lực, rốt cuộc là đi không được nửa bước.

Thầm nghĩ sẽ thét lên chói tai, nhưng thanh âm lại nghẹn trong lồng ngực, cố gắng như thế nào cũng không hét ra được.

- Ha ha, tiểu muội muội, dáng vẻ rất đáng yêu a. Ha ha. Ta thích nhất thân mình như vậy, mới mẻ mà có sức sống, cho dù là huyết, là hương, ha ha!

Thân mình chợt lạnh, Hồ Tứ phát hiện bàn tay nàng ta chỉ đến trên khuôn mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má.

Nàng hoảng hốt đang muốn gọi, lại phát hiện yết hầu không thể nói ra được nửa câu.

Vừa rồi là dọa, hiện tại là làm thật.

Ngay cả thân mình cũng không thể động đậy, Hồ Tứ gấp đến mức đầu thấy toàn lửa mà thôi.

- Ha ha, tiểu muội muội, có phải lạnh quá hay không? Trời lạnh như vậy, ngươi bị ra mồ hôi, để tỷ tỷ tới lau cho ngươi nha!

Tay nàng thực lạnh, giống như mãng xà, lạnh tới tận xương, mà thanh âm của nàng lại ngọt ngào như mật.

Hồ Tứ cảm thấy, nếu nói nữ nhân này là hồ yêu, khẳng định có người tin tưởng. Thậm chí so với hồ ly chính tông như nàng càng giống hơn.

- Nè, xem làn da này, như vậy thật tốt, ta uống máu của ngươi nhất định là rất ngon. Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không để ngươi cảm thấy thống khổ, ta sẽ thực ôn nhu.

Hồ Tứ lúc này khổ sở không thôi, nàng vô cùng hận chính mình sao không học pháp thuật cho tốt, vì sao không học vào thời điểm sống chết như này chứ?

Nếu nàng có pháp lực, liền không sợ lệ quỷ này.

Đôi mắt thấy móng vuốt đen tuyền, nàng bất lực nhắm mắt lại, chỉ còn chờ đường chết…