Vụ Bí Ẩn: Cầu Vồng Biến Mất

Chương 10: Bắt




Khu nhà bà Allward tối tăm và vắng vẻ. Không có ánh đèn nào ở nhà hát cũng như bên ngân hàng. Một cửa sổ sáng duy nhất trong nhà bà Allward cho hai thám tử biết là bà đang chờ.

Khi Hannibal và Peter bước xuống xe, Hans lo lắng dặn dò lần cuối:

- Babal à, em hãy đề phòng dân tộc nhỏ bé đó. Ở Rừng Đen, anh biết có rất nhiều khối đá có hình người. Xưa kia, những khối đá đó từng là người. Nhưng, những người đó đã nhìn thẳng vào mắt một thần lùn, nên họ bị hóa đá.

Đây là chủ đề nói chuyện mà Peter chúa ghét. Cậu cảm thấy càng lúc càng căng thẳng hơn. Một cái gì đó mách bảo Peter biết rằng đêm này sẽ giàu sự kiện bất ngờ.

Hannibal hứa là sáng mai sẽ gọi điện thoại cho Hans, rồi ra hiệu cho Hans về.

Xe tải nhỏ rồ máy.

Hai bạn cẩn thận, luôn đi trong vùng tối của hàng rào, lên đến cổng nhà bà Allward. Dường như không ai phát hiện hai bạn cả.

Hannibal bấm chuông. Tiếng ù ù vang lên ngay. Cổng mở ra. Hai thám tử bước vào vườn. Cứ mỗi bước, Hannibal dừng lại lắng tai nghe và nhìn xung quanh.

Khu vườn tối om. Khi hai bạn đến ngay trước cửa, cánh cửa im lặng xoay trên bản lề. Hai thám tử không gây tiếng động, lẻn vào trong nhà.

Bà Allward đang chờ hai cậu, mặt hơi xanh.

- Bà rất mừng là hai cháu đã đến. Các cháu biết không, cả đời bà, bà chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng tối nay bà thật sự cảm thấy khó chịu. Cứ mỗi lần có báo động nhỏ là bà có cảm giác bà muốn lao ra ngoài đường, và không bao giờ trở vào ngôi nhà này nữa. Thậm chí có thể bà sẽ bán nhà cho cái ông Jordan kia, ông ta rất muốn mua nhà mà.

- Thưa bà, tụi cháu đã đến đây rồi: bà không còn gì phải lo hết. Hannibal lễ phép đáp.

- Còn sớm, bà Allward nhận xét. Bà không bao giờ nghe thấy tiếng động trước mười hai giờ khuya. Các cháu có muốn xem truyền hình không?

- Cháu nghĩ tốt hơn là tụi cháu ngủ một giấc đến mười một giờ rưỡi, để ban đêm tụi cháu tỉnh táo và sảng khoái. Bà có thể cho tụi cháu mượn đồng hồ báo thức được không ạ?

Bà già mang đồng hồ báo thức đến, rồi đưa hai cậu lên phòng ở lầu một. Hai giường được chuẩn bị sẵn. Hai thám tử cởi giày ra, kiểm tra tình trạng thiết bị, rồi nằm xuống. Mặc dù bị căng thẳng thần kinh, nhưng Peter thiếp đi ngay. Peter ngủ rất dễ dàng. Cậu cảm thấy như chỉ mới có vài phút trôi qua, thì đồng hồ reo lên.

- Cái gì vậy? Peter ấp úng.

- Mười một giờ ba mươi rồi, Hannibal nói nhỏ giọng. Cậu ngủ đi. Mình sẽ thức canh.

- Ý kiến hay, Peter lầm bầm.

Rồi Peter ngủ lại.

Khác với Bob, Peter không bao giờ nằm mơ. Nhưng tối hôm nay, Peter lại nằm mơ. Peter cảm giác như có mưa đá va vào kính cửa sổ.

Peter thức dậy, lần này mọi giác quan dò xem nghe ngóng. Đúng, có ai đó đang gõ vào kính, nhưng không thể là mưa đá được, vì mưa đá không thể theo một nhịp đều đặn như vậy: một hai ba, một hai ba... Giống như mật mã, hay như câu thần chú.

Peter đột ngột ngồi dậy trên giường và nhìn. Điều Peter thấy khiến cậu sợ hết vía.

Có mặt người - hay gần giống người - đang áp sát vào kính cửa sổ.

Đó là một khuôn mặt nhỏ xíu, có hai con mắt dữ tợn, hai cái tai lông lá và một cái mũi nhọn hoắt. Môi vểnh lên để lộ răng nanh.

Đột nhiên, có tia chớp bắn lên, làm sáng toàn bộ căn phòng. Peter giật mình.

Cậu chờ nghe tiếng trời gầm.

Nhưng không có tiếng trời gầm. Khuôn mặt biến mất. Peter hiểu ra rằng tia chớp xuất phát từ đèn flash máy ảnh.

- Được rồi! Hannibal la lên. Cậu vẫn còn ngủ hả Peter?

- Ngủ là sao? Mình đã canh thức cả đêm! Thám tử phó đáp. Này, thần lùn rình mò bọn mình hả?

- Đúng, mình chụp được hình nó rồi. Ta hãy cố gắng bắt nó lại.

Hai bạn chạy ra cửa sổ, cố tập cho mắt quen nhìn vào bóng tối. Ở dưới vườn, bốn thằng người nhỏ bé đội mũ nhọn đang nhảy nhót điên loạn. Chúng nhảy lên thật cao, nhảy phóng qua người nhau, y như những đứa trẻ bị kích động dữ dội.

Khi mắt quen dần với bóng đêm. Peter nhìn thấy những khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, những đôi giày mũi nhọn và những áo vét da.

- Chúng làm vậy để làm gì? Peter hỏi nhỏ vào tai Hannibal.

- Chuyện đó quá hiển nhiên. Hannibal trả lời nhỏ.

- Hiển nhiên hả? Nhưng mình, mình thấy không hiển nhiên chút nào.

- Kìa, chúng hy vọng làm cho ta sợ thôi, làm cho bà Alwward và chính chúng ta sợ.

- Vậy thì chúng hoàn toàn thành công. Mình rất sợ mấy thằng này. Nhưng cậu nghĩ tại sao chúng lại muốn làm bọn mình sợ? Và tại sao mấy đêm trước chúng lại đào đất?

- Bởi vì, bọn thần lùn luôn luôn phải đào một cái gì đó Peter à, theo mình nghĩ, mấy thần lùn này do chính Roger, cháu bà Allward thuê.

- Do Roger thuê? Để làm gì?

- Để thuyết phục bà Allward bán nhà, hiện bà có thể bán với giá rất cao. Cậu hãy nhớ: Roger là người bà con duy nhất của bà, tức người thừa kế duy nhất. Một ngày nào đó, Roger sẽ thừa hưởng tất cả số tiền mà họ Allward có!

- Hiểu rồi! Peter đột nhiên hét lên. Bà bán nhà, bà nhận được một mớ tiền. Sau đó bà chết và Roger hưởng gia tài. Kết luận: Roger đã thuê bọn thần lùn để làm cho bà bán nhà. Babal à, cậu thật là thiên tài.

- Nhưng để chứng minh được tất cả điều này - thiên tài đáp - chúng ta phải bắt cho bằng được một trong những thần lùn đó, để hắn xác nhận các giả thiết của ta.

Hannibal cầm lấy sợi dây-thần lùn, xỏ vào thắt lưng. Hannibal xỏ một cặp găng-thần lùn và đưa cho Peter một cặp. Rồi cậu đeo máy ảnh lên và gắn đèn pin vào thắt lưng, gần sợi dây.

- Sẵn sàng! Hannibal thông báo. Cậu hãy lưu ý rằng hai tay mình vẫn rảnh.

- Có một điều mình không hiểu. Peter nhận xét. Làm cách nào thằng người kia có thể dán mặt vào cửa sổ lầu một nổi.

- Cậu hãy ứng dụng khả năng suy luận của mình, Peter à, Hannibal khuyên. Đi thôi! Chắc là bà Allward ngủ rồi: như vậy hay hơn. Chúng ta không được làm cho bà sợ.

Không gây tiếng động, hai thám tử xuống lầu, bước ra thềm cửa.

Hai cậu im lặng đi vòng ra sau nhà và nhìn thấy bốn thằng người kỳ lạ vẫn đang nhảy nhót, lộn người.

- Này! Hannibal vừa nói khẽ - vừa đưa cho Peter một đầu dây, đầu kia đã quấn quanh cổ tay mình. Ta hãy trói một thằng lại. Tiến lên!

Hai cậu lao ra chỗ đám thần lùn. Sợi dây máy ảnh mà Hannibal đang đeo bị móc vào một cành cây, và máy ảnh bị treo lại tòn ten ở cành cây. Nhưng Hannibal không dừng lại.

Đám thần lùn nhìn thấy hai thám tử. Tiếng tu huýt vang lên. Bốn thằng người nhỏ tháo chạy về phía tường nhà hát.

- Nhanh lên Peter! Ít nhất phải bắt được một thằng! Hannibal la lên.

Peter nhanh nhẹn nhất, xém nắm được vai một thần lùn, nhưng hắn thoát ra được. Peter bị mất thăng bằng và té nằm dài xuống đất. Hannibal vấp vào người Peter và cũng té luôn. Khi ngồi dậy, hai bạn kịp nhìn thấy đám thần lùn biến mất qua một cái lỗ hở trong tường nhà hát.

- Cánh cửa sét! Hannibal hổn hển nói - Nó mở ra được.

- Bắt được chúng rồi! Peter hét lên, vì cậu nghĩ khi đã vào nhà hát, bọn thần lùn sẽ không thể thoát được.

Thế là Peter lao theo chúng.

- Khoan đã, Peter! Hannibal gọi. Mình vừa mới suy nghĩ và mình nghĩ rằng…

Peter không nghe nữa. Cậu đã chui đầu lao vào chỗ hở trong bức tường, và do cậu đang cầm đầu dây mà Hannibal cầm, Hannibal cũng buộc phải theo Peter.

Khi hai thám tử đã vào bên trong, cánh cửa nặng nề bằng kim loại đóng lại thật ồn ào.

Đúng là vụ bắt bớ đã xảy ra, nhưng chính hai thám tử bị bắt. Một lúc sau, hai cậu cảm thấy mình đang bị nhiều thằng người nhỏ bé có móng vuốt sắc bén tấn công.