Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1579: Thiên la địa võng




Chương 1579: Thiên la địa võng

- Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc!

Lão thái giám áo bào vàng cười như điên, thái giám kiêng kỵ nhất là thiến, dù thái giám có tu vị hay không nếu nghe câu này sẽ tức giận như điên!

Hiện tại Tiểu Ma Tiên lại chọc dao găm vào vết thương của hắn, hắn có thể nào không giận, trong lòng của hắn đã tuyên tử hình Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh.

- Không biết bao lâu, không ngờ nào dám nói với ta như vậy, tốt! Tốt! Ngươi rất tốt! Ngươi cũng đã biết trong hoàng cung cực hình gì nhiều nhất không? Ta có thể cho ngươi kiến thức một phen!

Lão thái giám áo bào vàng đang nói chuyện, một tay chộp vào Tiểu Ma Tiên, mà đúng lúc này sau lưng thái giám có tiếng quát.

- Làm càn! Ngươi muốn tạo phản phải không!

Một âm thanh xuyên thấu cường đại, các loại bình hoa bàn ghế ở cung điện chung quanh vỡ nát, chia năm xẻ bảy!

Nguyệt phi mang khăn che mặt và trong tay cầm bảo kiếm hàn quang um tùm, rút kiếm ra và tư thái của nàng phối hợp với trường kiếm, cho người ta cảm giác lăng lệ ác liệt.

- Ngươi nô tài kia ai cho ngươi lá gan này, dám cuồng vọng trước mặt bổn cung.

Nguyệt phi trong khi nói chuyện và trường kiếm chỉ vào cổ họng của lão thái giám áo bào vàng, mà lão thái giám áo bào vàng như không nhìn thấy trường kiếm của Nguyệt phi, hắn cười lạnh, dùng âm thanh sắc nhọn nói:

- Nguyệt phi nương nương, chúng ta là phụng chỉ làm việc, đề phòng nghi phạm đào thoát, thủ đoạn quá kích chút ít, nếu có chỗ bất kính xin thứ tội.

Lão thái giám nói thì cung kính, nhưng mà trong khẩu khí mang theo thần thái kiêu căng, căn bản không có đặt Nguyệt phi vào trong mắt.

Thân phận của Nguyệt phi thì lão thái giám rất rõ ràng, nàng căn bản không phải phi tử chân chính, cũng chẳng phải là phu thê gì với quốc chủ Gia Lan Quốc, ngay cả gặp mặt sợ rằng cũng chưa từng.

Nguyệt phi này do Nhạc Gia hoàng tôn-- Nhạc Vương gia chuyển vào hậu cung cứu binh mà thôi, nói trắng ra là thủ hạ của Nhạc Gia.

Đối với hoàng phi giả này trong nội tâm Tôn công công chưa nói tới có nửa điểm tôn kính, huống chi lần này hắn biết rõ hoàng hậu nương nương sẽ ra tay với Nhạc vương gia, mà gạt bỏ vây cánh của Nhạc vương gia chính là chuyện hoàng hậu cần làm đầu tiên!

Hoàng hậu tất nhiên cầm Nguyệt phi khai đao!

Ngày mai là lúc Nguyệt phi sống hay chết còn khó mà nói!

- Nguyệt phi nương nương, hoàng hậu tuyên triệu ngươi vào cung, đồng thời cũng phân phó nô tài bắt vây cánh trong nội cung, tuỳ cơ ứng biến, một nam một nữ này không phải người trong hoàng cung, về phần xử lý thế nào lão nô nói không tính, hết thảy đều phải do hoàng hậu nương nương định đoạt.

Tôn công công nói chuyện hùng hổ dọa người, ánh mắt Nguyệt phi phát lạnh.

- Ngươi uy hiếp bổn cung?

- Nô tài không dám? Nếu như Nguyệt phi nương nương kháng chỉ bất tuân thì nô tài sẽ truyền âm cho thủ lĩnh cấm vệ quân, lúc đó sẽ hiệp trợ cấm vệ quân vây bắt Nguyệt phi.

Tôn công công trong khi nói chuyện thì đám thái giám thị vệ đã vây quanh, vây đám người Nguyệt phi, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên vào giữa.

Những thái giám thị vệ này đều sờ lên tu di giới, giống như tùy thời sẽ động thủ.

Những thái giám thị vệ này tu vị không cao, nhưng mà bọn họ tinh tu các loại chiến trận hoặc hợp kích, sức chiến đấu cũng phi thường cường đại, hơn nữa một Thánh Chủ đỉnh phong Tôn công công ở đây, càng làm cho Huyết Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, nếu như nàng không có bị thương, đương nhiên không sợ những người này, nhưng mà bây giờ một khi đánh nhau, nàng căn bản khó khống chế tràng diện.

Hơn nữa thân ở trong hoàng cung, bản thân mình kháng chỉ bất tuân, nói như thế nào cũng đuối lý, bị ráng tội danh phản nghịch và tru diệt là hợp lý.

Hết lần này tới lần khác Lương công công cũng ở Vọng Nguyệt lâu, mà là đang ở trong phủ Nhạc vương gia, tình huống trong khoảng thời gian khó làm.

Lúc này Huyết Nguyệt đâm lao phải theo lao, Lâm Minh đi lên và nhãn nhã nói:

- Nếu hoàng hậu tuyên triệu, vậy đi một chuyến đi, thuận tiện biết một chút về mẫu nghi thiên hạ của Gia Lan Quốc.

Giọng của Lâm Minh mang theo vài phần lãnh ý, Tôn công công cười ha hả, tiểu tử này là ngu ngốc sao? Chẳng lẽ tên khách mời này không biết quan hệ của Nhạc vương gia và Nguyệt phi, vậy mà vào lúc này nói chuyện ngu ngốc như thế, gặp hoàng hậu? Hoàng hậu hắn gặp được sao?

Trong hoàng cung này lời của hoàng hậu nương nương nói là thiên ý, không ai cãi lời.

Nghe Lâm Minh nói vậy thì Huyết Nguyệt cũng vô kế khả thi, nàng biết rõ hôm nay khó có thể chết già, nàng không nghĩ tới Lâm Minh lại bị cuốn vào.

- Ta liên lụy ngươi rồi!

Huyết Nguyệt dùng chân nguyên truyền âm, âm thanh có chút bất đắc dĩ.

- Hoàng hậu tuyên triệu chúng ta, chỉ sợ là gây bất lợi cho ta, tùy tiện bịa đặt tội danh, tiếp theo sẽ ra tay, hiện tại thân ở trong hoàng cung, tình huống của chúng ta không ổn, ta đã liên hệ Lương công công, nhưng bằng vào Lương công công thì hiệu quả quá nhỏ bé, nếu ngươi muốn bảo vệ ình bình an, vậy nghĩ biện pháp liên hệ sư phụ ngươi đi.

Huyết Nguyệt xem ra sư phụ của Lâm Minh có lẽ sẽ lưu cho hắn át chủ bài bảo vệ tính mạng, chỉ mong Lâm Minh có thể bằng vào nó thoát thân.

Mà nàng không nghĩ Lâm Minh lắc đầu, nói ra:

- Lâm mỗ rời khỏi sư phụ lần này là một mình một người lịch lãm rèn luyện, muốn nhờ lão nhân gia là không có khả năng, hết thảy đều dựa vào Lâm mỗ.

Lâm Minh vừa nói như vậy trong lòng Huyết Nguyệt mát một nửa, không có sư phụ làm hậu thuẫn, hắn có lực lượng gì?

Nàng muốn nhắc nhở Lâm Minh vài câu, nhưng mà không biết nên nói cái gì cho phải.

Cứ như vậy một đội thái giám mang Lâm Minh, Nguyệt phi kẹp vào giữa dẫn đi.

Đi theo Tiểu Ma Tiên Lâm Minh là tiểu nha hoàn đưa nước, còn có thị nữ thiếp thân, tiểu thái giám của Nguyệt phi cũng mang đi.

Hoàng cung Gia Lan Quốc rất lớn, một đám người lại đi lại nhanh hơn phàm nhân, đoạn đường này phải đi mười lăm phút, đại khái đi được mười dặm!

Ven đường xuyên qua nhiều hành lang gấp khúc, cung điện, bốn phía đều im ắng, ngẫu nhiên có tiểu đội tuần tra và tiểu thái giám đi lại vội vàng, khắp nơi tràn ngập hào khí khắc nghiệt.

Nhìn thấy hào khí trong hoàng cung như vậy, trong nội tâm Lâm Minh khẽ nhúc nhích, xem ra hoàng hậu đã quét dọn hoàng cung rồi, thừa dịp quốc chủ bế tử quan thì lợi dụng quyền lực trong tay của mình quét dọn địch nhân.

Trong cung hoàng hậu tên là Càn Trữ Cung, lại xưng chính cung, đây là chỗ của hoàng hậu, trừ Dưỡng Tâm điện của quốc chủ thì nó là lớn nhất.

Càn Trữ Cung cao chín tầng, vật liệu kiến trúc là thần thạch quý giá, cây cột trong cung điện đều là lam tuyết kim, ngay cả viên gạch đều trải qua tinh chế tỉ mỉ, mỗi một miếng gạch đều có Thần Văn Sư gia trì thần văn thuật, rất nhiều gập kết nối cùng nhau, hắn bước lên thì huyết mạch xao động, dường như được trận pháp dẫn dắt.

Càn Trữ Cung lúc này đề phòng sâm nghiêm! Đại lượng thái giám thị vệ bày trận địa đón địch, loại cảm giác này giống như đang bày thiên la địa võng chờ Nguyệt phi đi vào.

- Hạ kiệu!

Tôn công công hô to một tiếng, thái giám thị vệ buông kiệu của Nguyệt phi cỗ xuống, Nguyệt phi xốc rèm kiệu lên, liếc mắt nhìn qua Càn Trữ Cung và cười lạnh.

Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt cái khăn che mặt, cùng Tôn công công hộ tống cùng đi vào Càn Trữ Cung.

Trong chính điện Càn Trữ Cung có chín cửa lớn, hai bên là cột trụ điêu khắc phượng hoàng đứng vững, tổng cộng mười cây, nhìn qua cực kỳ to lớn, mà ở giữa đại điện là một phu nhân cao quý, toàn thân nàng mặc quần áo xích kim, áo choàng do lam tuyết kim bện thành, thủy hỏa bất xâm, đao kiếm khó làm thương tổn, giá trị liên thành.

Không hề nghi ngờ phụ nhân này chính là hoàng hậu của Gia Lan Quốc.

Lâm Minh nhìn qua hoàng hậu nương nương nhìn như ba mươi tuổi, Lâm Minh rời khỏi mấy ngày cũng có thẩm tra tin tức của hoàng hậu.

Hoàng hậu Nạp Diệp thị vào cung mười vạn năm trước, lúc ấy nàng là thiên chi kiều nữ của Gia Lan Quốc, thiên phú xuất chúng, trên người có huyết mạch dị chủng, lại có dung mạo tuyệt mỹ.

Trong một lần Gia Lan Quốc cử hành võ hội Thần Hải Kỳ cho cường giả trẻ tuổi, Nạp Diệp thị đoạt được quán quân, được quốc chủ Gia Lan Quốc nhìn trúng, chiêu vào hoàng cung, sủng hạnh có thừa, từng bước một sắc phong làm hoàng hậu.

Có ân sủng như vậy là do quốc chủ Gia Lan Quốc lấy Nạp Diệp thị thì đạt được chỗ tốt từ nguyên âm của nàng, hơn nữa song tu với Nạp Diệp thị cũng trợ giúp hắn gia tăng tu vị.

Hôm nay mười vạn năm qua đi, Nạp Diệp thị vẫn song tu với quốc chủ Gia Lan Quốc, nhưng mà cuối cùng không có đột phá Giới Vương, chỉ dừng lại ở nửa bước Giới Vương.

Bởi vì cảnh giới Giới Vương rất khó khăn đạt tới, mặc dù Gia Lan Quốc có thể xem là Đại Giới Giới Vương thánh địa, nhưng mà Giới Vương trong quốc gia chỉ có ba bốn người.

Đây đã xem như không tệ, năm đó ở Thần Vực thì một ít Đại Giới Giới Vương thánh địa, ví dụ như Chân Vũ thánh địa cũng chỉ có một Chân Vũ Giới Vương tọa trấn mà thôi, trong năm vạn năm ở Thiên Vũ thánh địa cũng chỉ có một Đại Giới Giới Vương thánh địa, nhưng mà trong Thánh Địa cũng chỉ có Thiên Minh Tử cùng Thiên Vũ lão Giới Vương là hai Giới Vương, nếu không phải năm đó Thiên Minh Tử làm phản, Thiên Vũ thánh địa cũng không thảm như vậy.

Gia Lan Quốc có mấy Giới Vương, trong nội tâm Nguyệt phi rất rõ ràng, trừ lão quốc chủ là Đại Giới Giới Vương ra, những Giới Vương có ba người.

Đầu tiên là quốc sư, bản thân của hắn đã Giới Vương, cũng là một lục phẩm Thần Văn Sư, trong Gia Lan Quốc đức cao vọng trọng!

Thứ nhì là Đại Tư Mã, chính là đại nguyên soái của Gia Lan Quốc, phong tước trấn quốc công, là nhân thần!

Cuối cùng chính là tổng quản đại thái giám Ngụy công công, thân tín của quốc chủ, tu luyện Quỳ Hoa Tâm Kinh tới cảnh giới bát giai đỉnh cao! Nói là thái giám nhưng trên thực tế bình khởi bình tọa với quốc vương, địa vị cực kỳ cao quý.

Ba người này quốc sư cùng Đại Tư Mã vốn dựa theo luật pháp của triều đình không được nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị của các hoàng tử, mà tổng quản đại thái giám Ngụy công công chỉ thuần phục với quốc chủ, trong tranh đoạt hoàng vị cũng bảo trì trung lập, dù Nhạc vương gia cùng Thân vương gia muốn nghĩ tất cả biện pháp lôi kéo Ngụy công công, các loại thiên tài địa bảo tống xuất rất nhiều, Ngụy công công cũng chưa từng lay động chút nào, vẫn bảo trì trung lập.

Nguyệt phi hoài nghi chuyện này đại khái là do lão quốc chủ chiếu cố, Gia Lan Quốc có ba Giới Vương, ba người bảo trì trung lập trong tranh đoạt hoàng vị, cuối cùng chỉ nghe lệnh của người thắng mà thôi.

Làm như vậy trong tranh đoạt hoàng vị giảm rất nhiều chiến đấu quy mô xuống thấp nhất, ba Giới Vương này là cơ sở của Gia Lan Quốc, chỉ cần không liên lụy tới bọn họ thì căn cơ của Gia Lan Quốc sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.