Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2278: Phong hào Thiên Tôn (1)




Nhưng mà trải qua chia ly mấy ngàn năm, lại vuốt ve nữ hài mình yêu thương, cảm giác ấm áp và cảm đọng này không phải chữ "Dục" có thể hình dung.

Không biết trôi qua bao lâu, Mục Thiên Vũ mở mắt ra, đột nhiên nói:

- Lâm Minh, ta muốn có hài tử...

Mục Thiên Vũ nói câu này làm lâm Minh giật mình, chợt Tần Hạnh Hiên cũng tỉnh lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Lâm Minh.

- Ta cũng muốn!

Gương mặt Tần Hạnh Hiên đỏ lên.

- Ha ha ha...

Tiểu Ma Tiên cười lên, nụ cười thân mật làm Tần Hạnh Hiên và Mục Thiên Vũ càng thêm xin lỗi.

Thời điểm ở hạ giới năm đó, Lâm Minh bị cuốn vào phong ba nam hải, chính là bị Dương Vân đuổi giết, trong lúc nhất thời vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, hơn nữa thực lực Lâm Minh có hạn, hắn giãy dụa trong vận mệnh, khi đó Lâm Minh chưa chuẩn bị có hài tử.

Bởi vì hắn không thể chiếu cố tốt cho hài tử.

Hắn và Tần Mục hai nữ lúc ở cùng nhau mặc dù nhiều, nhưng mà vẫn khóa tính mạng chi nguyên, không thể có hài tử.

Nhưng mà về sau Lâm Minh gặp Tiểu Ma Tiên trong Tu La Lộ, Lâm Minh không nghĩ sẽ có hài tử, nhưng mà Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên có huyết mạch khác biệt, Tiểu Ma Tiên mang thai cực khó, cho nên Lâm Minh cho rằng bọn họ xác suất có thai gần như bằng không, cho nên Lâm Minh không để ý, nhưng mà lúc ra khỏi Tu La Lộ thì trúng thưởng có Lâm Hoang.

- Lâm ca, những năm này hai vị tỷ tỷ có rất nhiều tâm sự muốn nói với ngươi đấy!

Tiểu Ma Tiên cấu véo Lâm Minh vài cái, nàng thì thầm bên tai Lâm Minh vài câu, sau đó lặng lẽ mặc y phục rồi bỏ đi.

Kỳ thật Tiểu Ma Tiên đã sớm biết rõ tâm tư của Tần Mục hai nữ, các nàng khát vọng một hài tử, đã khát vọng mấy ngàn năm.

Tiểu Ma Tiên lui ra khỏi phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lâm Minh kinh ngạc nhìn qua Tần Hạnh Hiên cùng Mục Thiên Vũ, trong nội tâm không biết có tư vị gì.

Mục Thiên Vũ yên lặng cầm tay Lâm Minh, đôi mắt đầy thâm tình nhìn qua Lâm Minh.

- Lâm Minh... Ngươi biết không? Sáu ngàn năm khi ngươi rời đi, ta thật muốn sụp đổ, Nhân tộc lũ lụt, khắp nơi đều là Man Hoang, hung thú, chúng ta không ngừng kiến thiết nhưng cũng tốn công vô ích, bởi vì chúng ta kiến thiết chỉ chờ đợi tới lúc đánh Thánh tộc, nhưng mà chúng ta không nhìn thấy hy vọng, nhìn không thấy tương lai. Ta chờ ngươi, nhưng mà mọi người đã nói ngươi chết đi... Ta không muốn tin tưởng, nhưng mà lại chậm rãi gần như tuyệt vọng...

- Khi đó ta liền suy nghĩ, nếu như ta có hài tử với ngươi thì tốt biết bao!

- Có hài tử, sinh hoạt của ta có ký thác dựa vào, ta có thể mang toàn bộ tình cảm của mình đặt lên người hài tử, cho dù ngươi thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không sụp đổ, bởi vì ta có nơi ký thác trong cuộc sống,...

Mục Thiên Vũ không nháy mắt nhìn qua Lâm Minh, chăm chú nói ra.

Tần Hạnh Hiên cũng kéo tay Lâm Minh, nước mắt đảo quanh khóe mắt, nói:

- Lâm ca, ngươi qua mấy ngày nữa sẽ rời đi đúng không?

Trong lòng Lâm Minh trì trệ, nhìn bộ dáng Tần Hạnh Hiên thì hắn không đành lòng.

Nhưng mà hắn biết rõ, thời gian hắn lưu lại không nhiều. Hắn dùng vũ lực đàm phán bức Thiên Cương và Phiêu Vũ rời khỏi cuộc chiến tranh giữa Nhân tộc và Thánh tộc, có rất nhiều người đoán được ý định của Lâm Minh.

Cuối cùng, Lâm Minh vẫn gật đầu...

Tần Hạnh Hiên không có ngoài ý muốn, cũng không có thương cảm, nàng đã sớm ngờ tới.

Nàng nói ra:

- Lâm ca, sáu ngàn năm qua đi, từ khi Hoang nhi giáng sinh, ta nhìn thấy Tiên nhi muội muội mỗi ngày chiếu cố Hoang nhi, ta thực rất hâm mộ, về sau, Hoang nhi dần dần phát triển, ta nhìn thấy hắn chậm rãi lớn lên, ta cũng xem hắn như hài tử của mình, thế nhưng mà hắn cuối cùng không ở lại, mỗi lần Hoang nhi ra ngoài lịch lãm rèn luyện trở về đều tới thăm chúng ta, ta đều nghĩ nếu như ta có hài tử như thế, vậy là tốt rồi...

Tần Hạnh Hiên trong khi nói chuyện, nước mắt chảy dài, nàng đang nói tiếng lòng ôm ấp suốt sáu ngàn năm qua, tưởng niệm, sợ hãi, cô độc, các cảm giác không thổ không ngừng xuất hiện.

Lâm Minh không nói thêm gì nữa. Thời điểm này nói gì cũng dư thừa.

Hắn chỉ dùng sức ôm chặt lấy Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên, sau đo hôn các nàng, cùng ngã vào giường lớn...

Tất cả diễn ra rất tự nhiên...

...

Ba ngày sau đó, Lâm Minh không có tu luyện, ba ngày này hắn khó được hoàn toàn buông lỏng chính mình. hưởng thụ thân mật cá nước với thê tử.

Mà mỗi một lần Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên đều cẩn thận nhận lấy tính mạng tinh hoa của Lâm Minh, e sợ chúng chảy mất.

Thấy cảnh này, Lâm Minh cười rộ lên.

Kỳ thật chỉ cần Lâm Minh không khóa tính mạng tinh hoa của mình, xác suất thụ thai là 100%.

Bởi vì tinh nguyên của Lâm Minh vốn có sinh mệnh lực, sức sống và thời gian sống của nó không phải phàm nhân bình thường có thể sánh bằng.

Chủng tộc càng cường đại càng khó sinh nở là không sai, nhưng Lâm Minh là bản thân mạng mẽ, mà không phải chủng tộc mạnh mẽ, hắn còn là nhân loại, còn là chính mình.

Năng lực sinh sôi nảy nở của hắn cũng không vì mình cường đại mà biến yếu, ngược lại còn trở nên mạnh hơn nữa.

Nếu như nữ tử có huyết mạch như Tiểu Ma Tiên, Lâm Minh kết hợp với nàng, xác suất thụ thai cũng không giảm đi, mà nếu như là kẻ yếu thì bởi vì khả năng thừa nhận tính mạng tinh hoa không được, khả năng mang thao gần như bằng không, con chuột không thể nào mang thai phượng hoàng.

Cho nên trong tương lai, nếu như Lâm Minh đột phá Chân Thần, thậm chí siêu việt Chân Thần, như vậy Tiểu Ma Tiên thụ thai lần thứ hai cũng có khả năng.

Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Minh tỉnh lại trong ôn nhu, hắn rửa mặt, đổi quần áo mới, tinh thần trở nên phấn chấn, hôm nay là phong thiện đại điện thuộc về Lâm Minh.

Phong thiện đại điển, "Phong" chính là ý tế thiên, mà "Thiện" là tế địa, phong thiện đại điển cũng có trong thế giới phàm nhân, phàm là hoàng đế đều bái tế thiên địa, ca công tụng đức.

Nhưng mà trong thế giới võ giả thì khác.

"Thiên" cùng "Địa" không phải thiên địa trong mắt phàm nhân, mà là bản thân Thiên Tôn.

Bởi vì võ giả đột phá Thiên Tôn thì bản thân đã khống chế pháp tắc ngang bằng pháp tắc thiên đạo.

Cho nên nói Thiên Tôn chính là thiên địa vũ trụ, cũng không đủ.

Trước đại kiếp nạn này, Nhân tộc Chân Thần tuyệt tích, Thiên Tôn đã là cảnh giới cao nhất, Thiên Tôn cũng có ý nghĩa "thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn".

Lâm Minh phong thiện đại điển không nghi ngờ là lần lễ mừng lớn nhất khi Nhân tộc tiến vào man hoang.

Lần tụ tập lễ mừng này có hơn trăm Thiên Tôn tham gia, quy mô của nó đại khái chỉ có một lần có thể so sánh, đó chính là thời điểm Thần Mộng đột phá Chân Thần.

Nơi đóng quân Nhân tộc đã đổi thành một tinh vân ẩn nấp trong trung tâm Tiềm Long tinh hệ.

Hôm nay cả tinh vân này có thần quang sáng ngời.

Tất cả đại Thiên Tôn đều mang theo thiên cung của mình, trên trăm tòa thiên cung xúm lại cùng một chỗ, từng đạo thần hà vắt ngang trong không trung, cảnh tượng cực kỳ hung vĩ.

Mà những thần hạ này có lực trường bao phủ mười vạn dặm, trong lực trường này có vô số hoa cỏ kỳ lạ, thiên địa kỳ trân đang nhau đua nở.​