Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 387: Đối chất




“Cáo già này!”. Mục Dục Hoàng sắc mặt âm trầm, cũng hiểu rõ vì sao mấy ngày này Lôi Kinh Thiên nhiều lần làm khó dễ mình, hắn thực có khả năng giống như Lôi Mộ Bạch: “Lôi Kinh Thiên hơn phân nửa đã đầu phục Nam Hải Ma Vực, theo như lời của Lâm Minh, có thể bảy tám phần là sự thật! Tiền trảm hậu tấu, hắn thật đúng là dám làm! Mấu chốt là, hắn làm thế nào có thể chứng minh? Dưới loại tình huống này không có khả năng nghiêm hình bức cung!”.

Mục Dục Hoàng biết rõ sự tình trọng đại, một khi giải thích không rõ, Lâm Minh sẽ chết rất thảm, mà Thần Hoàng đảo cũng không có khả năng che chở hắn.

Lôi Kinh Thiên cả người lóe ra lôi đình, ánh mắt hung ác giống như mãnh thú nhìn con mồi. Ngay cả Thạch Trọng Khôn của Hậu Thổ tông cũng đứng ra, trước đây hắn bị Lâm Minh chặn họng, bị bắt bẻ đến thương tích đầy mình, hiện tại có cơ hội bỏ đá xuống giếng sao hắn có thể bỏ qua!

- Tiểu bối ngươi ngậm máu phun người! Tâm tư thật ác độc! Bởi vì một vài ân oán tranh chấp liền chặt đứt kinh mạch toàn thân hiền điệt Lôi Mộ Bạch, nếu ngươi không giải thích cho rõ ràng, ta cũng sẽ đoạn toàn thân kinh mạch của ngươi, nếu không Ngũ Hành Vực ta còn chi thể diện!

Trong lúc Thạch Trọng Khôn nói chuyện, cũng bột phát ra khí thế toàn thân. Hai cao thủ Toàn Đan trung kỳ cùng một lúc áp bức, mặc dù có Mục Dục Hoàng đứng ở trước người, Lâm Minh cũng cảm thấy áp lực chợt tăng mạnh.

Lâm Minh không có mảy may cảm tình với Thạch Trọng Khôn này, hắn trầm giọng nói:

- Thạch trưởng lão nói cũng không nên nói lung tung!

Thạch Trọng Khôn cười lạnh một tiếng:

- Ngươi cũng biết nói không thể nói lung tung! Vậy ngươi nói Lôi Mộ Bạch hiền điệt là gian tế của Nam Hải Ma Vực, như vậy chứng cớ ở đâu? Lấy không ra chứng cớ, thì ngươi chuẩn bị đền mạng đi!

Trong lúc Thạch Trọng Khôn nói, đệ tử Ngũ Hành Vực ở dưới đài đều xôn xao lên, nhất là đám người Sở Vân Phi, Trần Khôn, Thạch Hám Sơn, trước đây bị Lâm Minh ngược đãi thê thảm, lại kêu gào Lâm Minh đền mạng.

- Lâm Minh! Chuyện này thật không phải nhỏ, ngươi có chứng cớ gì mau mau đưa ra. Làm không tốt một cái, ta cũng không bảo hộ được ngươi!

Mục Dục Hoàng dùng chân nguyên truyền âm nói, thanh âm có chút ý trách cứ. Chuyện lớn như vậy hắn lại không thương lượng trước với nàng, mà trực tiếp ra tay.

Lâm Minh hít sâu một hơi, đáp lời:

- Mục tiền bối! Ta cũng là không có biện pháp! Bởi vì không có chứng cớ xác thực, nếu báo cho ngài biết trước, chỉ sợ phải tới trưởng lão hội thương lượng, đến lúc đó, sợ là người phản đối tới cả một sọt, kết quả chỉ có thể không giải quyết được gì! Ta không thể không tiền trảm hậu tấu!

Lâm Minh biết rõ chỉ dựa vào lời nói một bên của mình, mặc dù Mục Dục Hoàng tín nhiệm hắn cũng không dám tùy tiện ra tay. Hơn phân nửa sẽ triệu tập trưởng lão hội hỏi ý, điều đó khẳng định sẽ không giải quyết được gì. Dù sao một tên gian tế tiểu bối, dù có giết chết, đối với toàn bộ chiến cuộc cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu, mà nếu giết lầm vậy thì xong rồi.

Đến lúc đó Lâm Minh chỉ phải trơ mắt nhìn Lôi Mộ Bạch rời Thần Hoàng đảo, trở về Nam Hải Ma Vực của hắn, trở thành một con rắn độc ẩn nấp ở phía sau người, chờ thời cơ cắn trộm.

Lâm Minh còn có gia quyến, cũng không muốn có một người nhìn chằm chằm vào mình như vậy. Một Âu Dương Bác Duyên đã đủ để hắn khó chịu đựng rồi. Âu Dương Bác Duyên dù sao còn là người của Thất Huyền cốc, ngoài mặt không dám làm xằng bậy, nhưng Lôi Mộ Bạch thì không cố cố kị về mặt này. Cho nên hắn chỉ phải trước phế đi Lôi Mộ Bạch, cắt tuyệt con đường phía sau.

Mục Dục Hoàng sắc mặt hoàn toàn biến đổi:

- Ngươi nói gì? Ngươi không có chứng cớ xác thực? Là suy đoán!?

Lâm Minh nói:

- Cũng không phải tất cả! Ta còn có một số nắm chắc...

Lâm Minh nói xong, tiến lên trước một bước, đứng ở trước người Thạch Trọng Khôn và Lôi Kinh Thiên, trực diện trước áp lực của hai đại trưởng lão.

Thạch Trọng Khôn cười lạnh đầy vẻ trào phúng, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Minh bị đoạn đứt kinh mạch toàn thân.

Mà Lôi Kinh Thiên thì mặt đầy vẻ hung ác. Hắn hơi chột dạ, tuy nhiên hắn không tin Lâm Minh thật sự có chứng cớ, chỉ cần Lâm Minh không đưa ra được chứng cớ, hắn sẽ cứ một mực nói Lâm Minh ngậm máu phun người.

Lâm Minh chắp tay thi lễ, bình tĩnh nói:

- Lôi tông chủ yên tâm một chút chớ nóng! Nếu chứng thực tại hạ là ngậm máu phun người, như vậy sẽ để mặc bị giết bị róc thịt!

Lôi Kinh Thiên nhướng mày, trong ánh mắt toát ra một cỗ sát khí:

- Đây là chính ngươi nói, nếu ngươi không có chứng cớ, lão phu sẽ một chưởng đánh chết ngươi!

Lôi Kinh Thiên nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Mục Dục Hoàng, thị uy với Mục Dục Hoàng:

- Dục Hoàng sư thái! Đây là chính miệng đệ tử ngươi nói, ngươi không có gì để nói nữa chứ!

Mục Dục Hoàng sắc mặt càng thêm khó coi vài phần. Thời điểm này, cho dù nàng có mạnh mấy, cứng rắn bao che khuyết điểm mấy đi nữa, cũng không có khả năng ra tay bảo hộ cho Lâm Minh.

Giọng trầm xuống vài phần, Mục Dục Hoàng lạnh lùng nói:

- Chuyện Lâm Minh chính miệng hứa hẹn, tự nhiên sẽ làm đúng! Nếu quả thực hắn ngậm máu phun người, vậy tùy ý Lôi tông chủ xử trí, nhưng nếu Lâm Minh xuất ra chứng có, còn có người chống chế, lão thân sẽ đích thân ra tay, đánh chết người chống chế dưới chưởng!

Cảm nhận được sát khí ẩn chứa trong lời nói của Mục Dục Hoàng, Lôi Kinh Thiên máy động trong lòng, nhưng vẫn như trước cười lạnh nói:

- Sư thái hãy nhớ kỹ lời nói của mình!

Sự tình phát triển đến một màn này, Mục Thiên Vũ đã sớm không ngồi yên được, nàng lo lắng nhìn Lâm Minh trong lòng đầy ngập bất đắc dĩ.

Mọi ánh mắt toàn trường đều ghim trên thân Lâm Minh. Lâm Minh hít sâu một hơi, cố cho giọng của mình hoàn toàn bình tĩnh trở lại:

- Tại hạ có mấy vấn đề muốn hỏi Lôi tông chủ...

- Ngươi hỏi đi! Để ta xem ngươi có thể hỏi cái gì!

Lôi Kinh Thiên nói giọng hùng hổ dọa người.

Lâm Minh nói:

- Vấn đề thứ nhất, thời điểm Lôi Mộ Bạch quyết đấu với tại hạ, sử dụng công pháp có phải là công pháp của Lôi Cực tông?

Lôi Kinh Thiên nhướng mày:

- Không phải! Mộ Bạch tu luyện công pháp, là Mộ Bạch tự mình thu được trong di tích thượng cổ. Từ xưa đến nay thiên tài đều có vận may trong người, từ trong di tích cổ thu được cơ duyên, cũng là chuyện bình thường!

- Lôi tông chủ nói rất đúng!

Lâm Minh gật đầu:

- Tại hạ còn có vấn đề thứ hai, Lôi Linh của Lôi Mộ Bạch, có phải Lôi Cực tông truyền xuống không?

Lôi Kinh Thiên sa sầm xuống: “Tiểu tử này, chẳng lẽ đang dùng chữ gài bẫy chờ ta nhảy vào hay sao?”.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết bẫy rập ở chỗ nào, Lôi Kinh Thiên nói:

- Lôi Linh của Mộ Bạch, cũng là chính hắn một mình đi vào đại hung địa tìm được, cũng không phải là vật của Lôi Cực tông ta!

Lôi Kinh Thiên đã hạ quyết tâm, phàm chuyện gì đều từ chối có quan hệ với mình, tránh cho đến lúc Lâm Minh truy hỏi rồi giải thích không rõ, lại phải bịa chuyện thêm phức tạp.

Lâm Minh gật gật đầu:

- Vấn đề thứ ba, cha mẹ của Lôi Mộ Bạch là người phương nào? Lôi Mộ Bạch có từng nhắc tới với Lôi tông chủ thân thế của mình không?

Lôi Kinh Thiên đáp:

- Mộ Bạch từ nhỏ đã là cô nhi, cha mẹ hắn chỉ là phàm nhân, chết trong chiến loạn!

Cha mẹ là một phàm nhân, còn đã chết, Lôi Kinh Thiên lường trước Lâm Minh cho dù có bản sự thiên đại, cũng không có biện pháp tìm ra chứng thực bọn họ.

Lâm Minh nói:

- Ta đã hỏi xong! Mục tiền bối! Xin vui lòng bày ra kết giới ngăn cách chân nguyên truyền âm!

Mục Dục Hoàng nhướng đuôi lông mày lên, không biết Lâm Minh làm trò quỷ gì, nàng y theo như lời Lâm Minh, tìm một Trận Pháp sư của Thần Hoàng đảo bày ra kết giới ở phụ cận, ngăn cách truyền âm chân nguyên.

Đợi cho kết giới bố trí xong, Lâm Minh lướt ngón tay trên Tu Di giới một cái, xuất ra một viên tinh thể hình cầu màu đỏ lớn bằng cỡ giọt nước, nói:

- Không biết chư vị ở đây có ai nhận biết vật này không?

- Hả?

Lôi Kinh Thiên nhíu mắt lại, trên cái vật nhỏ này, hắn cảm nhận được một khí tức mênh mang cổ xưa, hiển nhiên nó cũng không phải vật phàm.

Đây là vật gì?

Lôi Kinh Thiên cũng không biết, nhưng Thạch Trọng Khôn lại hơi biến sắc mặt. Vật này, cùng loại với vật hắn từng xem qua ghi lại trên điển tịch. Không ngờ tên tiểu tử lại có vật này!

Mục Phượng Tiên đứng lên, ánh mắt sáng ngời, nàng liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, nói:

- Sau khi U Minh đại đế ngã xuống, Ma tâm tu luyện của hắn bị một vị hoàng giả đánh nát, vỡ thành ba mảnh, theo lời đồn đại ba mảnh vỡ này phân biệt bị ba vị cường giả Toàn Đan thu được, luyện thành rất nhiều Ma Tâm Toái Tinh, sau khi ăn vào dùng tinh huyết của mình dung hợp, có thể gia tăng xác suất cao thủ Tiên Thiên đột phá Toàn Đan... Lão thân cũng từng thấy một viên. Nếu không có nhìn lầm, viên tinh thể màu đỏ trên tay Lâm Minh này, chính là Ma Tâm Toái Tinh!

U Minh đại đế ngã xuống đã ngàn năm, lão quái Toàn Đan ở đây cũng chỉ thọ mệnh mấy trăm năm, người nhận biết Ma Tâm Toái Tinh này cũng không nhiều, đa số mọi người chỉ là xem qua ghi lại ở trong điển tịch, chân chính thấy tận mắt cũng chỉ có Mục Phượng Tiên. Chẳng qua là lúc ấy nàng đã đột phá Toàn Đan, Ma Tâm Toái Tinh đối với nàng cũng không có tác dụng lớn lắm.

Lôi Kinh Thiên đuôi chân mày nhảy lên, gia tăng xác suất cao thủ Tiên Thiên đột phá Toàn Đan? Tiểu tử này không ngờ lại có vật quý báu như vậy?

Lâm Minh nói:

- Đúng là vật này.

Lúc trước Lâm Minh thu được ở trên tay Chu Tâm Ngữ tổng cộng mười viên Ma Tâm Toái Tinh, ở thời điểm bị Hoàng Tử Hiên đuổi giết, ăn vào nửa viên, còn lại chín viên rưỡi.

Nửa viên Ma Tâm Toái Tinh trợ giúp Lâm Minh Tôi Tủy đạt tới nửa thành, sau đó bế quan ba tháng ở Âm Minh đảo, Lâm Minh dựa vào nuốt nhiều Nhập Thiên đan qua tăng phúc của Minh Dược phù, mạnh mẽ tăng cao Tôi Tủy đến gần hai thành. Mà số Ma Tâm Toái Tinh này, bởi vì Lâm Minh lo lắng đan độc trong cơ thể quá nhiều, nên cũng chưa dùng tới, còn cất giữ trong Tu Di giới, tổng cộng chín viên rươi.

Hiện giờ lấy ra một viên, Lâm Minh cũng có phần đau lòng.

- Tiểu tử! Ngươi muốn làm gì?

Lôi Kinh Thiên có dự cảm không lành.

Lâm Minh nói:

- Lôi tông chủ có điều không biết, trong Ma Tâm Toái Tinh này ẩn chứa ý chí của U Minh đại đế, sau khi ăn vào liền có thể cảm nhận được khí tức của U Minh đại đế... Đến lúc đó, tự nhiên sẽ hiểu!

Lâm Minh nói xong, quay nhìn mọi người ở đây, nói:

- Ta muốn mời vài vị tiền bối lên đài, nghiệm chứng một sự kiện!

Lôi Kinh Thiên hơi biến sắc, ẩn chứa ý chí của U Minh đại đế? Có ý gì? Chẳng lẽ cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, có thể cảm nhận được cái gì chăng?

Hắn lơ liếc nhìn Lôi Mộ Bạch một cái, thấy lúc này Lôi Mộ Bạch nằm trên mặt đất mặt xám như tro tàn, môi tái nhợt, hai mắt vô thần, giống như đã chết. Trong lòng Lôi Kinh Thiên trầm xuống, xong rồi!

- Kim trưởng lão, có thể thỉnh ngài đi lên? Còn có Bạch trưởng lão!

Lâm Minh phân biệt mời hai vị trưởng lão của Kim Chung sơn và Hàn Băng cung. Theo hắn biết, hai phương thế lực này vẫn còn tương đối công chính một chút. Người của Kim Chung sơn đều rất hạ thấp, còn người của Hàn Băng cung thì rất lãnh ngạo, hai người hẳn là sẽ không nói dối. Hơn nữa bọn họ cũng không có lý do gì để che giấu cho Lôi Mộ Bạch. Nói vậy trừ Lôi Kinh Thiên, cũng không có ai mạo hiểm sai lầm trước thiên hạ đầu nhập vào Nam Hải Ma Vực.

Lôi Kinh Thiên hoàn toàn lạnh xuống, lúc này hắn mới biết vì sao Lâm Minh bày ra kết giới ngăn cách chân nguyên truyền âm, chính là không để cho mình có cơ hội lén thương lượng với hai đại trưởng lão này!

Còn ba vấn đề trước đó thì sao? Vì sao hắn lại hỏi như thế? Trong lòng Lôi Kinh Thiên rối loạn cả lên, dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt! Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm thế nào để tách mình ra ngoài sự việc, phải chết cũng chỉ chết một mình Lôi Mộ Bạch thôi...