Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 414: Đừng nhúc nhích, ngươi sẽ tốt lên thôi!




Lâm Minh trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Tần Hạnh Hiên, một tay ôm lấy eo của Tần Hạnh Hiên.

Lúc này thân thể Tần Hạnh Hiên đã gầy yếu tới mức làm đau lòng người, người nàng nhẹ như một xấp vải, dường như không có chút trọng lượng nào.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Hạnh Hiên, trong lòng Lâm Minh vô cùng đau đớn.

Cầm Diêu thì đứng như phỗng cách đó không xa, nàng nhìn thanh niên đang ôm lấy Tần Hạnh Hiên kia, hoàn toàn dại ra:

- Ngươi... Ngươi là...

Một cái tên hiện ra trong đầu Cầm Diêu, nhưng kiểu gì nàng cũng không thể tin được!

Cùng lúc đó, đám người Âu Hùng vừa cười vừa chạy tới đây, trong lòng Âu Hùng cực kỳ kích động, không nghĩ tới lại gặp được cao nhân cỡ này, nếu có thể tạo chút quan hệ với người này, nói không chừng còn có thể thu được lợi ích rất lớn.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Âu Hùng càng đậm hơn:

- Đa tạ tiền bối cứu mạng, không biết tiền bối xưng hô như thế nào...

Lời của Âu Hùng vừa nói tới đây, lập tức kẹt trong họng, giống như một con gà đang gáy thì bỗng nhiên bị bóp cổ vậy.

Trong lúc nhất thời, đủ loại sắc mặt kinh ngạc, sợ hãi lần lượt xuất hiện trên mặt Âu Hùng, mặt hắn tái nhợt, ngón tay run rẩy, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lâm Minh!

Hắn còn sống!

Chẳng những còn sống, hơn nữa hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới mức khủng bố như thế!

Hai tên đệ tử Hợp Hoan tông khác cũng ngây ra, là đệ tử của Thất Huyền cốc, không có người nào mà không biết Lâm Minh cả, mà nghe nói Lâm Minh với Tần Hạnh Hiên có quan hệ không tầm thường, nhớ lại những việc vừa mới phát sinh, hai tên đệ tử Thất Huyền cốc này lập tức cảm thấy hai chân run rẩy.

Lâm Minh không thèm nhìn ba người Âu Hùng chút nào, một tay đặt trên lưng Tần Hạnh Hiên, rót chân nguyên vào trong, lấy ra một viên Tục Mệnh đan, nhét vào trong miệng Tần Hạnh Hiên.

Tần Hạnh Hiên khẽ rên lên một tiếng, trên mặt hiện lên chút màu hồng, nàng muốn đưa tay chạm vào mặt Lâm Minh một chút, nhưng lúc này ngay cả sức để nói chuyện mà nàng cũng không có, đây căn bản chỉ là một hy vọng xa vời.

Cặp môi tái nhợt giật giật, Tần Hạnh Hiên không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, nàng chỉ cảm thấy sinh mệnh lực đang nhanh chóng trôi đi khỏi thân thể tàn phá của nàng!

- Đừng nhúc nhích, ngươi sẽ tốt lên thôi! Một lát là tốt rồi.

Lời của Lâm Minh vang lên bên tai Tần Hạnh Hiên. Tần Hạnh Hiên cảm thấy cay cay mũi, nước mắt từ từ chảy xuống...

Lúc này, nàng rất thỏa mãn. Lâm Minh ôm nàng, làm cho nàng có cảm giác rất ấm áp, rất yên tâm.

Nàng biết, mình đã là đèn cạn dầu rồi, có thể chết trong lòng Lâm Minh, trước khi chết được biết Lâm Minh vẫn còn sống, như vậy đã là đủ rồi.

Có Lâm Minh ở đây, gia gia cũng sẽ không có việc gì, Tần gia cũng sẽ bình an.

Khóe miệng nàng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Hồng nhan trong khoảnh khắc sắp sửa tàn phai...

Lâm Minh thật cẩn thận đặt Tần Hạnh Hiên nằm trên mặt đất, Cầm Tử Nha thở dài một hơi, than thở nói:

- Tần cô nương đã hao hết tinh huyết, rất khó bồi bổ về nữa. Sợ rằng...

Vẻ mặt Cầm Diêu cũng bi thống, nếu Lâm Minh có thể về sớm một chút, cho dù chỉ là một ngày thôi, thì cũng đều có thể cứu được Tần Hạnh Hiên, không đến mức giống như hiện tại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Hạnh Hiên dần chết đi.

Lâm Minh không nói gì, dường như căn bản không có nghe được lời này của Cầm Tử Nha.

Hắn lấy từ trong Tu Di giới ra một cái bình nhỏ màu đỏ, bên trong chứa tinh huyết Chu Tước mà khi trước Mục Phượng Tiên cho hắn.

Hơn hai mươi giọt tinh huyết Chu Tước, lúc trước Lâm Minh dùng mười hai giọt, còn lại mười giọt thì hắn định lưu lại cho Tần Hạnh Hiên, chỉ là lúc trước hắn cũng không đủ quyền lên tiếng trong Thần Hoàng đảo, nên đối với tinh huyết Chu Tước mà Thần Hoàng đảo cho hắn, hắn lại không thể tùy ý chuyển cho người khác được.

Nhưng hiện tại đã khác, trên tay Lâm Minh có tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục, đừng nói là tặng tinh huyết Chu Tước cho người khác, mà cho dù tặng Hỏa Lân cho người khác, thì Mục Dục Hoàng cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.

Lâm Minh thật cẩn thận lấy ra một giọt tinh huyết Chu Tước, dùng thìa ngọc nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Tần Hạnh Hiên, vẻ mặt hắn vô cùng chuyên chú, trong mắt chỉ có giọt tinh huyết Chu Tước kia.

Ba người Âu Hùng liếc nhau, đều nhìn ra được sự sợ hãi cực sâu từ trong mắt những người khác, bọn họ không tự chủ được chậm rãi lui về phía sau...

Mà cảnh này lại bị Cầm Diêu thấy được, nàng giận giữ hô lên:

- Ba người các ngươi muốn chạy trốn ư? Nếu không phải các ngươi cho Tần sư muội Phần Huyết đan, bắt nàng ở lại phía sau, thì làm sao nàng có thể bị hại thành bộ dáng này!

Thanh âm của Cầm Diêu rất vang, Lâm Minh nghe vậy, trong nháy mắt cánh tay run lên, thìa ngọc trong tay suýt nữa đã bị hắn bóp nát!

Nhưng hắn vẫn cố gắng ổn định tâm tình, cẩn thận nhỏ một giọt tinh huyết Chu Tước thứ hai xuống. Lúc này, mặc dù cảnh tượng trời long đất lở xảy ra trước mặt Lâm Minh, thì hắn cũng sẽ không phân tán tinh thần chút nào cả.

Một luồng sát khí vô hình tràn ra, hai chân Âu Hùng như nhũn ra, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, hắn muốn lập tức quay đầu chạy trốn, nhưng lại không có dũng khí này, trốn cũng là chết, không trốn cũng là chết, hắn đã đoán được kết cục bi thảm của mình rồi, trong lòng lạnh như tro tàn.

Lâm Minh vô cùng chăm chú, từng giọt nhỏ xuống.

Trong quan niệm của Cầm Tử Nha và Cầm Diêu, tinh huyết là không thể cấy ghép được, nhưng tại Thần Hoàng đảo thì lại có bí pháp cấy ghép tinh huyết Chu Tước, một đệ tử trong cơ thể có một chút huyết mạch Chu Tước, chỉ cần cấy ghép một vài giọt tinh huyết Chu Tước, cũng đủ để cho hắn tu luyện công pháp hạch tâm Chu Tước Cấm Thần lục rồi, không khoa trương chút nào mà nói, hai giọt tinh huyết Chu Tước có thể làm cho Thần Hoàng đảo sinh ra thêm một cường giả Toàn Đan!

Vài giọt tinh huyết Chu Tước cũng đủ để làm cho cao tầng của Thần Hoàng đảo phải tranh chấp kịch liệt.

Bởi vậy có thể thấy được sự quý giá của tinh huyết Chu Tước này.

Lâm Minh không giữ lại chút nào, nhỏ toàn bộ mười giọt tinh huyết Chu Tước trên vài khiếu huyệt quan trọng của Tần Hạnh Hiên.

Tính chất của tinh huyết Chu Tước phi thường ôn hòa, chạm vào làn da thì có một loại cảm giác hơi ngứa, sau đó cảm thấy tinh huyết toàn thân như muốn trào về phía mi tâm, dường như muốn ngưng kết thành tinh thể tại đó. Khi Lâm Minh được nhỏ tinh huyết Chu Tước, chẳng những không có bất kỳ cảm giác nóng bỏng nào, mà ngược lại còn cảm thấy giống như được uống quỳnh tương ngọc lộ, vô cùng thoải mái.

Cho nên tuy rằng lúc này Tần Hạnh Hiên vô cùng suy yếu, nhưng hoàn toàn không cần lo lắng nàng không chịu nổi tinh huyết Chu Tước.

Sau khi được tinh huyết Chu Tước rót vào trong làn da, sắc mặt Tần Hạnh Hiên chậm rãi khôi phục màu đỏ.

Cầm Tử Nha đứng bên cạnh, thấy toàn bộ quá trình này, mãi cho tới khi thấy sắc mặt Tần Hạnh Hiên ửng hồng lên, hắn sợ tới mức ngây người:

- Ngươi làm cái gì vậy? Chất lỏng màu đỏ kia là cái gì? Tại sao lại có thể bổ sung được tinh huyết mất đi? Thế gian lại có kỳ dược cỡ này như?

Sau khi Lâm Minh nhỏ xuống giọt tinh huyết cuối cùng, mới thở phào một hơi, thế gian kỳ dược ư? Tinh huyết Chu Tước quả thật rất xứng với tên gọi này, vừa rồi hắn không khác nào dùng năm tên đại năng Toàn Đan để đổi lấy cái mạng của Tần Hạnh Hiên mới vào Ngưng Mạch kỳ!

Chỉ có trao đổi chênh lệch mà xa xỉ như vậy, thì mới bù lại thiếu hụt về huyết mạch của Tần Hạnh Hiên được!

Cái giá phải trả rất lớn, cho dù Thất Huyền cốc có táng gia bại sản thì cũng không gánh vác được!

Tinh huyết Chu Tước lặng yên thanh tẠthân thể Tần Hạnh Hiên, nàng nhắm chặt hai mắt, hai cặp mi lúc thì nhíu lại, lúc thì giãn ra, có khi lại lộ ra một nụ cười hạnh phúc, giống như đang ở trong một giấc mơ muôn màu muôn vẻ.

Lâm Minh yên lặng chờ đợi bên cạnh Tần Hạnh Hiên, mãi cho đến khi nàng bình tĩnh trở lại, hô hấp cũng dần đều hơn, dường như đang ngủ say.

Lúc này Lâm Minh mới đứng lên, lộ ra một nụ cười thoải mái.

Nhưng nụ cười của hắn chỉ tồn tại trong nháy mắt, ngay lập tức đã biến thành lạnh lùng, hắn quay đầu lại, ánh mắt giống như của Tử Thần nhìn vào ba người Âu Hùng!

Trong lúc Lâm Minh cứu trị Tần Hạnh Hiên, chỉ vài chục giây mà thôi, nhưng đối với ba người Âu Hùng thì lại dài như mười năm, bọn họ liền giống như tù nhân chuẩn bị nhận bản án, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi bị tuyên án.

- Lâm đại nhân... Ta... Ta...

Chạm đến đến ánh mắt tràn ngập sát khí của Lâm Minh, hai chân Âu Hùng mềm nhũn, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Mà hai tên đệ tử Hợp Hoan tông khác lại càng khiếp sợ hơn, hai chân phát run, ngón tay lẩy bẩy.

Cũng không trách được bọn họ lại như vậy, khí thế của Lâm Minh thật sự quá khủng bố, lúc trước tên đệ tử Hợp Hoan tông giám thị Cầm Tử Nha trên Tinh Gia đảo cũng có tu vi Hậu Thiên trung kỳ, nhưng chạm phải ánh mắt của Lâm Minh thì cũng phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Lịch lãm một năm trong Thần Hoàng bí cảnh, Lâm Minh đã trải qua vô số cuộc chém giết, sát khí trên người hắn đã ngưng tụ gần như thành thực chất.

- Lâm đại nhân, tha mạng, tha mạng, tha cho ta, ta sẽ giúp ngươi làm chứng vạch tội Âu Dương Bác Duyên, tất cả những bố trí của hắn thì ta đều biết hết!

Âu Hùng liều mạng cầu xin tha thứ, Lâm Minh chỉ cười lạnh:

- Giúp ta làm chứng vạch tội Âu Dương Bác Duyên ư?

- Vâng... Đúng vậy, nếu Lâm đại nhân không tin, có thể hạ cấm chế trên người ta!

Âu Hùng là loại sợ chết, vì mạng sống, hắn không còn để ý tới gì nữa.

- Ta không cần làm chứng vạch tội Âu Dương Bác Duyên, ta chỉ cần giết chết Âu Dương Bác Duyên là được rồi!

Thanh âm của Lâm Minh mang theo một luồng khí phách lãnh huyết, lúc này hắn giống như vương giả nắm trong tay sinh tử của chúng sinh trên thế gian!

Làm chứng vạch tội Âu Dương Bác Duyên ư, đó là dùng môn quy của Thất Huyền cốc tới đối phó Âu Dương Bác Duyên, nhưng khi mà thực lực đủ cường đại, thì lời của Lâm Minh chính là quy tắc, đâu cần phải làm chứng nữa?

- Các ngươi, có thể chết được rồi!

Lâm Minh đã chịu thiệt một lần rồi, không còn muốn lưu lại bất kỳ một tên địch nhân nào nữa, cho dù là một tên vô danh tiểu tốt, thì cũng sẽ giống như một con rắn độc ẩn nấp sau người, có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ cắn ngươi một cái.

Ngón tay bắn ra, ba luồng điện màu máu bay về phía ba người Âu Hùng.

Sắc mặt Âu Hùng đại biến, quay đầu bỏ chạy.

Hai tên còn lại cũng quát lớn một tiếng, chọn các hướng khác với Âu Hùng mà chạy trốn.

Nhưng luồng điện màu máu kia lại giống như giòi bám trên xương, trong nháy mắt đã đuổi theo hai tên đệ tử Hợp Hoan tông, chỉ nghe xuy xuy xuy, luồng điện màu máu đã bổ vào người hai tên này, bắt đầu cắn nuốt tinh huyết!

Hai người gào lên cực kỳ thảm thiết, nhưng mặc kệ bọn họ giãy giụa kiểu gì thì cũng đều không có chút ý nghĩa nào, thân thể họ nhanh chóng khô quắt lại, vài giây sau đã biến thành thây khô.

Âu Hùng thì cũng chỉ kiên trì thêm được vài giây mà thôi, Diệt Huyết Tà Lôi đâm vào đùi của hắn, cái đùi này nhanh chóng khô quắt lại, Âu Hùng kêu thảm một tiếng tuyệt vọng, một kiếm chém xuống chân mình, nhưng lúc này, Diệt Huyết Tà Lôi lại giống như một con rắn độc, cắn lên một chân còn lại của Âu Hùng.

- A a a a...

Hai mắt Âu Hùng tràn ngập máu, vung kiếm chém tiếp!

Cảm giác không cam lòng, thống khổ, tuyệt vọng làm cho khuôn mặt Âu Hùng hoàn toàn vặn vẹo, hắn ôm lấy mặt mình, chỉ hận không thể kéo rách da mặt xuống.

Cầm Diêu đứng phía xa nhìn, kinh hồn táng đảm, khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên có một loại cảm giác, dường Lâm Minh này đã biến thành ma...