Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 424: Thảm thiết




Ngay khoảnh khắc mở ra Tà Thần lực kia, Lâm Minh phảng phất như một đầu mãnh thú ẩn mình dưới vực sâu nhảy lên, khí thế cả người hoàn toàn bột phát ra.

Lâm Minh cầm trong tay Tử Huyễn thương, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động, vết rạn nứt giống như mạng nhện tỏa ra khắp nơi. Một thương chém ra, thổi quét lên vô số đá vụn cẩm thạch, những mảnh vụn đá này bị dòng khí cường đại thổi bay với tốc độ cao xoay tròn. Võ giả tu vi yếu chỉ cần bị chạm vào một mảnh, thân thể lập tức bị xuyên thủng một lỗ máu.

Sau khi Tà Thần lực tầng thứ hai bùng phát ra khí thế, võ giả toàn trường bao gồm trưởng lão Tiên Thiên, đều cảm nhận được mũi nhọn bức người này, bọn họ không thể không vận chuyển chân nguyên ngăn lại.

Tử Tinh kiếm của Âu Dương Thần Tú chém bổ xuống, tử tinh trên kiếm phong đã ngưng tụ dài chín xích, một thanh trường kiếm bốn xích không ngờ lại biến thành thanh cự kiếm chín xích!

- Vỡ nát!

Âu Dương Thần Tú bổ xuống một kiếm!

“Rắc!”.

Kiếm khí với thương mang va chạm cùng một chỗ, khí kình đan vào hình thành lốc xoáy chân nguyên khủng bố.

Chân nguyên xé rách mặt đất, vô số đá vụn bị bắn tung lên, mặt hồ nhấc lên lớp lớp sóng lớn, ở giữa loại xung kích cuồng mãnh này, thân mình Lâm Minh giống như một phiến lá cây bị thổi bay lên.

“Phốc phốc phốc!”.

Lâm Minh bị ném ra ngoài chủ đảo, rơi trên mặt hồ. Trong nháy mắt sắp rơi xuống tới mặt nước, Lâm Minh phất ống tay áo một cái, một luồng gió nhẹ thổi lên, bắn thân thể hắn lại trên không trung. Lâm Minh đạp liên tiếp trên mũi sóng lùi lại mấy bước mới đứng vững thân mình.

Va chạm kịch liệt vừa rồi, làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng toàn ra một sợi tơ máu.

Sức bật của hắn dù mạnh, nhưng dù sao tu vi chênh lệch quá lớn, lực đánh vào vừa rồi thật lớn, thân thể Lâm Minh đã trải qua chân nguyên Tôi Tủy, thật ra không có việc gì, chỉ là kinh mạch toàn thân không chịu nổi xung kích như vậy, bị chút tổn thương nhẹ.

Phần Âu Dương Thần Tú bị dư ba của chân nguyên quét bay ra sau mười mấy trượng, vừa nhìn thấy Lâm Minh bị thương, lão mới khẽ thở ra một hơi... Nhưng một hơi đó còn chưa phun hết, sắc mặt Âu Dương Thần Tú chợt ngưng đọng lại!

Một đạo quang ảnh nhỏ bé tím đỏ xen kẽ nhau, chiều dài chỉ có mấy tấc, với tốc độ kinh người giống như một con rắn độc xuyên ra từ trong dư ba khí kình, đâm thẳng tới ngực Âu Dương Thần Tú!

- Hả!?

Âu Dương Thần Tú rút kiếm chém xuống, nhưng mà lúc này lão đang lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh, chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không dẫn lên công kích được.

“Ầm!”.

Quang ảnh nhỏ bé phá vỡ trường kiếm của Âu Dương Thần Tú, rồi như cũ tiếp tục đâm vào ngực Âu Dương Thần Tú, bắn ra một chùm mưa máu!

Trong khoảnh khắc đó, Âu Dương Thần Tú chỉ cảm thấy tinh huyết cả người mình dường như tuôn ra theo quang ảnh nhỏ bé kia!

- A a a a...

Âu Dương Thần Tú hai mắt đầy tơ máu, điên cuồng gào thét, nện một quyền trên ngực trái mình, chân nguyên của Hợp Hoan thần công cực hạn tầng thứ bảy điên cuồng bột phát ra, rốt cuộc đẩy bắn quang ảnh nhỏ bé kia ra ngoài thân thể!

“Phù!”.

Quang ảnh hóa thành một cây cương châm dài ba tấc, mặt trên khắc vẽ đồ án long xà, bay trở về trên tay Lâm Minh, chìm vào đầu ngón tay hắn, biến mất không thấy!

Âu Dương Thần Tú ngực nhuộm máu, sắc mặt tái nhợt, cắp mắt sáng rực như mãnh thú nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, mắt như sắp nứt ra.

Cương châm khủng bố mà quỷ dị! Lại có thể phá vỡ gió lốc chân nguyên cường đại như vậy, mà vẫn không có bị phá hủy, còn có thể đâm vào ngực Âu Dương Thần Tú, làm lão bị thương nặng, mà còn rút mang đi một lũ tinh huyết!

Tinh huyết của võ giả quý báu biết bao, tuy rằng Âu Dương Thần Tú không có ý tấn công Toàn Đan, nhưng cũng rất quý trọng thọ mệnh của mình. Tinh huyết ảnh hưởng trực tiếp tới thọ nguyên, hao tổn tinh huyết cũng sẽ hao tổn thọ nguyên!

- Âu Dương Thần Tú bị thương rồi!

- Mà còn không nhẹ!

- Không thể tin được, cao thủ Tiên Thiên Chí Cực mà lại bị một tên tiểu bối đánh cho bị thương, thậm chí tổn thất tinh huyết!

Xa xa mọi người trên đảo nhỏ đang xem cuộc chiến đều trông thấy hết hồn, Âu Dương Thần Tú đối với võ giả tông môn nhị phẩm mà nói chính là nhân vật cấp thống trị của Thất Huyền địa khu!

Tuy rằng Thất Huyền địa khu còn có một lão quái Toàn Đan, nhưng nghe nói lão quái kia thọ nguyên sắp hết, hơn nữa hàng năm bế quan ở hậu sơn không ra, thậm chí có lời đồn đại nói lão đang bế tử quan. Sau khi lão quái Toàn Đan này không quản tới sự vụ, Âu Dương Thần Tú này trong cảm nhận của rất nhiều võ giả cũng đại biểu là nhân vật đỉnh cấp của Thất Huyền địa khu.

Nhưng hiện tại, lại bị một tên tiểu bối đánh cho bị thương!

Hậu Thiên hậu kỳ mà đã lợi hại như vậy, đợi đến lúc Lâm Minh bước vào Tiên Thiên, vây còn cao thâm đến mức nào?

Võ giả Hợp Hoan tông ở đây, sớm đã lặng ngắt như tờ, kinh ngạc nhìn Lâm Minh trên lôi đài. Dù khóe miệng hắn đầy máu, trong lòng mọi người đều có ý sợ hãi.

Thật đáng sợ! Cây cương châm kia đến tột cùng là cái gì? Trước đây dường như bọn họ cũng từng thấy qua một đạo quang ảnh nhỏ bé công kích Âu Dương Bác Duyên, nhưng chưa kịp thấy rõ, chỉ tưởng là một loại ám khí phi châm. Có một số võ giả tu luyện ám khí để đánh lén! Đánh lén cũng không phải là võ đạo chính thống, cuối cùng không phải thực lực của chính mình, cho nên các võ giả đều khinh thường.

Hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như thế! Bảo khí không có khả năng chìm vào trong thân thể võ giả, dung hợp làm một với võ giả, như vậy chỉ có một loại khả năng, đó là hư ảnh vũ khí do năng lượng tinh khiết hóa thành.

Rốt cuộc là cái gì mà có uy lực cường đại như vậy?

Võ giả ở đây nhãn lực có hạn, vốn cũng không biết Lôi Linh là gì, làm sao bọn họ hiểu được cương châm Tà Thần trong tay Lâm Minh đến tột cùng là thứ gì.

Lâm Minh vuốt ve cương châm Tà Thần trong tay. Bởi vì dính theo tinh huyết của Âu Dương Thần Tú, con rắn nhỏ màu đỏ quay quanh trên cương châm Tà Thần càng thêm ướt át tươi đẹp. Đây là điểm khủng bố của Diệt Huyết Tà Lôi, một khi để nó chui vào thân thể, sẽ giống như con đỉa hút tinh huyết của người ta, nếu không thể lập tức chấn nó ra ngoài, là nó có thể một hơi hút khô tinh huyết.

Chỉ tiếc Âu Dương Thần Tú đúng là vẫn còn tu vi thâm hậu, chỉ trong nháy mắt liền chấn cương châm Tà Thần bay ra ngoài, nếu không chỉ chậm trễ thêm chút thời gian, Âu Dương Thần Tú sẽ tổn thất còn lớn hơn.

Xa xa Âu Dương Thần Tú nhìn Lâm Minh, trong mắt ngập tràn sát ý!

- Lâm Minh! Ta từ đầu đến cuối luôn nương tay, ngươi lại làm tổn hại tinh huyết ta!

- Luôn nương tay? Ngươi có nương tay sao?

Lâm Minh không khách sáo hỏi ngược lại, Âu Dương Thần Tú ngay cả Hợp Hoan thần công tầng thứ bảy đều dùng, chính mình nếu không mở ra Tà Thần lực, tuyệt đối không chống lại được.

Dù vậy, Lâm Minh cũng là dựa vào lực phòng ngự Tôi Tủy cường đại của mình, liều mạng dùng thương thế đổi thương tích, tính chuẩn xác lúc Âu Dương Thần Tú dùng hết lực cũ, lực mới chưa sinh, đúng lúc đánh lén, nếu không một lần va chạm vừa rồi, Lâm Minh cũng khó mà chiếm được tiện nghi như vậy.

- Lâm Minh này, quá kiêu ngạo mà!

Đệ tử Hợp Hoan tông dưới đài nhao nhao nắm chặt nắm tay. Lâm Minh vốn không để vào mắt đám đệ tử Hợp Hoan tông bọn họ.

- Tốt! Rất tốt!

Âu Dương Thần Tú lửa giận thiêu đốt kêu lên.

“Phù...”.

Lửa tím bao bọc toàn thân Âu Dương Thần Tú ở trong đó, lần này không riêng gì trường kiếm, mà ngay cả thân mình lão cũng phủ kín một tầng tử tinh.

Ba chiêu ước hẹn sớm đã bị Âu Dương Thần Tú vứt đi toàn bộ, lão chỉ muốn đánh bị thương nặng Lâm Minh, để phát tiết mối hận trong lòng.

- Đi tìm chết đi!

Âu Dương Thần Tú chém tới một kiếm, không gian bên cạnh Lâm Minh chợt căng thẳng, sụp đổ.

Lâm Minh vẫn thần sắc như thường, Tử Huyễn thương trong tay hung hăng quất mạnh ra giống như cây roi, bởi vì tốc độ quá nhanh mà cán thương gấp khúc kéo ghìm mũi thương xé toạc không khí, tiếng rít sắc nhọn đâm thẳng vào màng tai mọi người.

“Coong!”.

Thương và kiếm va chạm mạnh cùng một chỗ, lực chấn động lại quỷ dị xuyên thấu qua Tử Tinh kiếm truyền vào trong cơ thể Âu Dương Thần Tú, làm toàn thân Âu Dương Thần Tú co giật nhe.

“Tiểu tử này sao có thủ pháp công kích cổ quái như vậy!”. Âu Dương Thần Tú hoảng sợ trong lòng. Tuy nhiên lực chấn động này tuy quỷ dị, nhưng sau khi truyền vào trong cơ thể, lão cũng còn có thể miễn cưỡng làm chúng tan rã.

Chiêu thức giữa hai người càng đánh càng kịch liệt, thương mang tùy ý đan vào một chỗ với kiếm khí. Trong chiêu thương của Lâm Minh dung nhập Phong chi ý cảnh, thương ảnh hóa thành gió, gió chính là thương ảnh, cuồn cuộn mãnh liệt không có khe hở!

“Rầm rầm...”.

Chân nguyên ngưng hóa thành gió lốc, mặt đất hoàn toàn dập nát, hồ nước chung quanh chủ đảo bị lực hút của cuồng phong nổi lên cột nước thô to, mười mấy cột nước vọt lên như diều gặp gió, giống như con rồng nước vắt ngang không trung, rồi ào ào bị lốc xoáy kéo vào.

Võ giả ở chung quanh trông thấy đều trợn mắt há hốc mồm, toàn trường giao chiến khủng bố như vậy, đừng nói là ngay mặt chống lại, dù chỉ tới gần vài bước, bọn họ đều có thể ị gió lốc chân nguyên hút vào, tan xương nát thịt!

“Huyết Viêm Trảm!”.

Sau khi chém ra một kiếm, khí thế trên thân Âu Dương Thần Tú đột nhiên biến đổi, cả người lão được phủ kín ở trong màn sương máu, dường như có huyết triều mãnh liệt chen chúc lao xuống, chân nguyên va chạm kịch liệt hình thành gió lốc gào thét, giống như tiếng xé toạc giấy vụn, thổi quét vô số mảnh vụn cẩm thạch tung lên khỏi mặt đất.

“Bồng bồng bồng!”.

Mảnh vụn nham thạch này vừa mới bay lên, lại bị Lâm Minh phóng ra Thanh Thương chân nguyên thổi quét đến, ầm ầm nát vụn thành cát trắng mịn.

Lâm Minh đâm ra một thương, lấy công làm thủ. Hắn phải ở trong vòng mấy chục lần hô hấp chấm dứt chiến đấu, nếu không Tà Thần lực không thể tiếp tục duy trì được nữa!

- Muốn lưỡng bại câu thương à? Nằm mơ đi!

Trường kiếm trong tay Âu Dương Thần Tú chợt tăng tốc, tốc độ công kích của lão rõ ràng nhanh hơn Lâm Minh!

Một kiếm chém về phía ngực Lâm Minh. Thời điểm này, Âu Dương Thần Tú bởi vì tổn thất tinh huyết mà trở nên điên cuồng cũng đã không quản tới hết thảy.

“Rắc...”.

Thương và kiếm lần lượt va chạm, từng kiếm của Âu Dương Thần Tú bị Lâm Minh đỡ được non nửa, nhưng mà phần lớn kiếm khí vẫn tiếp tục chém trúng trên ngực Lâm Minh, quần áo rách toạc, máu tươi phụt ra.

Vẻ tươi cười trên mặt Âu Dương Thần Tú còn chưa kịp lộ ra, trong nháy mắt lại ngưng đọng lại, Lâm Minh hoàn toàn không để ý tới ngực bị trọng thương, như trước bổ một thương về phía Âu Dương Thần Tú.

- Cái gì? Không có việc gì!?

Âu Dương Thần Tú vừa dùng ra hết một kiếm, hoàn toàn không có dư lực đón đỡ, Tử Huyễn thương giống như dao cầu bổ vào trên thân lão, trực tiếp đánh lão bay đi!

“Ầm ầm!”.

Âu Dương Thần Tú bị đánh lún xuống dưới lòng đất. Trên mặt đất sớm đã vỡ nát không chịu nổi lại nhiều ra một cái hố to. Âu Dương Thần Tú miệng đầy máu, xương sườn bị quất gãy mấy khúc, nội tạng vỡ ra, sắc mặt tái nhợt như giấy dầu. Chiến đấu thảm thiết vượt qua tưởng tượng của mọi người!

Võ giả tại đây đều xem thấy mà choáng váng, dùng thân thể cứng rắn chống lại đạo kiếm khí của Âu Dương Thần Tú? Còn đồng thời làm ra phản kích?

Phòng ngự của Lâm Minh, phải cường đại tới mức nào?

Một thương đánh cho Âu Dương Thần Tú lún vào trong lòng đất, nhân vật tầm cỡ như Âu Dương Thần Tú, không ngờ bị một tên tiểu bối đánh cho lún xuống dưới lòng đất. Chiến đấu đến trình độ này, quả thực quá khủng bố!

Tình trạng của Lâm Minh cũng không tốt gì lắm, dựa vào lực phòng ngự cường hãn hơn sáu thành của Tôi Tủy, cứng rắn kháng chịu đạo kiếm khí của Âu Dương Thần Tú, nhưng kinh mạch đã có nhiều chỗ tổn hại, ngực cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, Tà Thần lực gần như chỉ còn lại thời gian chừng mười hơi thở!

Mắt thấy Âu Dương Thần Tú đứng lên, Lâm Minh cắn mạnh răng một cái, lao ra một bước, Lôi Linh và Hỏa Tinh trên Tử Huyễn thương hội tụ vào nhau, Lôi Hỏa Sát!

Âu Dương Thần Tú hai mắt đỏ bừng, hai tay cầm kiếm, toàn bộ tử tinh hội tụ trên thân kiếm, vận dụng ra lực lượng của Hợp Hoan thần công cực hạn tầng thứ bảy, chém bổ một kiếm về phía Lâm Minh!

“Ầm!”.

Ngay khoảnh khắc đó, trung tâm quảng trường dường như trống rỗng dâng lên một vầng mặt trời máu, thân mình Âu Dương Thần Tú giống như một cọng rơm nhẹ nhàng bị quẳng ra ngoài...