Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 446: Bản ghi chép của Ma Đế!




Ầm!

Điện mang rực cháy chiếu sáng cả bầu trời đêm, con thi vệ thứ hai, cũng bị một kiếm của Tử Vũ giết chết!

Thấy một màn như vậy, tâm của thủ lĩnh hắc giáp hoàn toàn nguội xuống.

Nhất định phải rút lui, nếu không ngay cả hắn cũng sẽ chết trận!

- Tách ra, rút lui!

Thủ lĩnh Hắc giáp khó khăn nói ra mệnh lệnh này, trường mâu đột nhiên vung lên, sau khi bức lui Hỏa Phủ, xoay người chạy nhanh.

Những võ giả khác, cũng rối rít muốn xoay người chạy trốn.

Tiểu đội Hỏa Phủ sao lại để cho bọn họ dễ dàng chạy thoát, đám người Mị Ảnh, râu mép, Hắc Kiếm nhất thời liều mạng công kích, mấy hắc giáp võ giả trong lúc nhất thời bị quấn lấy, căn bản thoát thân không được.

Xuy xuy!

Lôi đình màu tím hiện lên, Tử Vũ xuất ra một kiếm, trực tiếp đả thương nặng một cái võ sĩ hắc giáp, bị thương nặng vào lúc này, vậy thì chờ chết đi.

Lâm Minh cũng bắn ra mấy đạo hồ quang nhỏ, hai cái võ sĩ hắc giáp nhất thời bị điện giật cả người tê dại, đại hán râu mép ha ha cười một tiếng.

- Hoang Kích, làm rất khá!

Hậu Bối đao vung xuống, một cái đầu lâu bay lên cao cao!

- Đáng chết!

Thủ lĩnh hắc giáp nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lòng đang rỉ máu, nhưng là hắn cái gì cũng không làm được, cước bộ cũng không dám chậm đi nửa phần, Hỏa Phủ tựu đuổi theo ở phía sau!

- Ha ha, đã nghiền!

Một võ sĩ hắc giáp Hậu Thiên đỉnh phong cuối cùng bị Mị Ảnh cùng đại hán râu mép liên thủ giết chết, ngay cả một Tiên Thiên võ giả khác trong tiểu đội hắc giáp cũng bị Hắc Kiếm cùng Tử Vũ liên thủ giết.

Cả tiểu đội hắc giáp, trừ thủ lĩnh hắc giáp kia, những người còn lại, toàn bộ bị giết!

Hỏa Phủ rốt cuộc không thể ngăn lại thủ lĩnh của võ sĩ hắc giáp, ở bên trong Linh Thực sâm lâm này, đuổi đến quá sâu, không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.

- Nhớ công trận chúng ta đi!

Theo Hỏa Phủ hạ lệnh, đám người đại hán râu mép móc ra bài công trận bắt đầu ghi chép công trận.

- Những người này thì sao?

Mị Ảnh chỉ chỉ bọn đầy tớ dọc theo tại chiến trường, đã sợ đến mức lạnh run, những đầy tớ này, tuổi cũng là chừng hai mươi tuổi, có chút người thậm chí chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, bọn họ vô luận nam nữ, thân thể cả đám lớn lên đều tinh tế, mi thanh mục tú.

- Tùy bọn họ, bọn họ là nhất tộc Yêu Tinh rừng rậm, từ nhỏ chính là đầy tớ.

Hỏa Phủ nói tới đây thở dài một hơi, chủng tộc từ nhỏ chính là đầy tớ, thật sư là bi ai.

- Yêu Tinh rừng rậm?

Lâm Minh hơi ngẩn ra, sau khi ra khỏi Thần Hoàng châu, Lâm Minh càng ngày càng phát hiện, Thiên Diễn đại ục rộng lớn cùng phức tạp tới mức nào.

- Bọn họ có chứa một chút huyết thống Yêu tộc, bên trong tộc vô luận nam nữ, khi sinh ra đều có tướng mạo đẹp, sau khi bị Nam Hải Ma Vực cướp đoạt nuôi nhốt, tư chất kém liền làm đầy tớ, tư chất tốt thì cung cấp cho bọn họ tu luyện ma công thải bổ.

Lâm Minh nghe được trong lòng run lên, bị nuôi nhốt giống như gia súc, loại vận mệnh này, thật là bi ai.

- Thu dược liệu lại, không nên ở lâu ở trong này.

Những thứ dược liệu ở Linh Thực sâm lâm này, tự nhiên là đồ tốt, dĩ nhiên không thể để lại.

Phía trên Linh chu, đại hán râu mép nhìn bảy công trận bài còn có dược liệu chất thành đống, cười ha ha:

- Đại ca, lần này chúng ta phát tài.

- Ừm, thu hoạch rất lớn.

Hỏa Phủ cũng không che giấu được nụ cười:

- Mới vừa rồi quá gấp gáp, ta chưa kịp hỏi, thực lực của chúng ta hẳn là không bằng đối phương, các ngươi làm sao thắng?

Hỏa Phủ một mực hết sức chăm chú giao thủ cùng thủ lĩnh của đối phương, cao thủ so chiêu, phân tâm là tối kị, hắn căn bản không có chú ý đến chiến trường.

- Râu mép giết nhiều nhất, hỏi hắn.

Mị Ảnh buông tay ra, Mị Ảnh từ đầu đến cuối chỉ giết một võ sĩ hắc giáp mà thôi.

Râu mép ngượng ngùng gãi gãi cái gáy.

- Không biết a, ta chính là chém tới một đao, bọn họ tựu toàn bộ đã chết!

- Ừm?

Hỏa Phủ nhíu nhíu mày, làm sao có thể có chuyện như vậy, sức chiến đấu của những võ giả hắc giáp kia cũng rất mạnh.

- Vậy Tử Vũ, ngươi là làm sao thắng?

Hỏa Phủ chú ý tới, một mình Tử Vũ giải quyết hai thi vệ Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh phong, mặc dù nói lôi đình lực khắc chế cương thi, nhưng cũng không trở thành khắc chế rõ ràng như vậy, vốn dĩ Hỏa Phủ chẳng qua là hy vọng Tử Vũ có thể cầm chân hai thi vệ cũng đã rất thỏa mãn.

- Cái này... Làm phiền Hoang Kích.

Tử Vũ cười chuyển hướng sang Lâm Minh.

- Hoang Kích đầu tiên là công kích ánh mắt của thi vệ đã cứu ta một lần, rồi sau đó dung nhập lôi đình lực vào trong cơ thể ta, tăng cường uy lực võ kỹ của ta lên rất nhiều, Hoang Kích là thiên tài xuất thân từ đại tông môn sao, Lôi Linh trong cơ thể ngươi, mạnh hơn so với ta.

Lời này của Tử Vũ vừa ra khỏi miệng, người tại chỗ đều có chút ít giật mình, Lôi Linh trong cơ thể Hoang Kích còn mạnh hơn so sánh với Tử Vũ? Lôi Linh của Tử Vũ là một cấp tương đối thấp trong nhân giai thượng phẩm, như vậy Lâm Minh ít nhất hẳn là một cấp đứng đầu nhân giai thượng phẩm, thậm chí đến gần địa giai.

Lôi Linh so sánh với Hỏa Tinh càng thêm trân quý, một võ giả không có bất kỳ bối cảnh, muốn có được loại Lôi Linh này căn bản không thể nào.

Cho dù là xuất thân từ đại thế gia, đại tông môn, nếu như không có đầy đủ thiên phú thì tông môn cũng sẽ không lãng phí tài nguyên ở trên người bọn họ.

Như thế chỉ có một khả năng, Lâm Minh hẳn là thiên tài cao nhất xuất thân từ đại tông môn, loại thiên tài này, Hậu Thiên hậu kỳ tuyệt đối có chiến lực nửa bước Tiên Thiên, thậm chí có thể tự vệ trước mặt cao thủ Tiên Thiên.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của một nhóm người nhìn Lâm Minh cũng trở nên nóng bỏng, ở trong chiến tranh tàn khốc, trong đội ngũ có thêm một đồng bạn cường đại mới, tựu nhiều hơn một phần cơ hội sống còn, hơn nữa nghe như vậy, không gian trưởng thành của Lâm Minh rất lớn.

- Hoang Kích, trướcia ngươi đã tham gia cuộc chiến sinh tử sao, bằng không, sẽ không trấn định như vậy, xuất thủ cũng chuẩn hơn so với ta.

Tử Vũ nói tự nhiên là chuyện tình Lâm Minh dùng hai đạo tiểu lôi đình bắn vào ánh mắt của thi vệ, chiêu thức kia nhìn như đơn giản, nhưng là để Tử Vũ làm, cũng là không có thể làm ra.

- Ừm, quả thật đã trải qua.

- Ha ha, ngươi sớm nói a, khiến cho ta lo lắng suông một phen, ta còn tưởng rằng ngươi là tay mơ không có thấy qua chiến đấu chân chính.

Đại hán râu mép nặng nề vỗ vỗ bả vai Lâm Minh, võ giả tông môn bình thường bồi dưỡng, kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều, nhưng là cơ hội chiến đấu sinh tử cũng rất ít, dù sao đang sống ở thời kỳ hòa bình, sẽ không có thiên tài đồng cấp cho ngươi giết.

Một nhóm người cao hứng phấn chấn trở về chỗ ở, chiến đấu lần này, đại hoạch toàn thắng, người mình một người cũng không tổn thất, lại có được đại lượng chiến lợi phẩm cùng công trận.

Song bọn họ cũng không rõ ràng chính là, bảy võ sĩ hắc giáp bị bọn họ giết chết lần này, bị liệt thành danh sách, sau nhiều lần quay vòng, đưa đến phía trên một hòn đảo đơn độc của Nam Hải Ma Vực.

Dĩ nhiên, phần danh sách này chẳng qua là một tờ bé nhỏ không đáng kể trong một chồng danh sách thật dày mà thôi.

- A!

Một đôi móng tay thật dài màu đen nặng tay vỗ vào trên danh sách.

- Mười ngày thời gian, Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực, bao gồm cả chúng ta, tổng cộng tử trận ước chừng tám mươi tên Tiên Thiên võ giả, hơn bốn trăm tên võ giả Hậu Thiên!

Chủ nhân của đôi tay này, là một trung niên nhân tướng mạo tuấn hán, khi nói chuyện mang theo một chút khí âm nhu, nếu như chỉ nghe thấy thanh âm thì rất khó phân rõ hắn là nam hay nữ.

- Làm sao, ngươi đối với mấy cái chữ này còn không hài lòng sao?

Một thanh âm hơi có vẻ mệt mỏi vang lên, ở trước mặt nam nhân âm nhu, có một mỹ nữ thân thể xinh đẹp đang ngồi đó, nàng mặc một áo đen không biết chế tạo từ cái gì, phiếm kim loại sáng bóng, cổ áo được dựng lên rất cao, kéo dài từ trên cổ dọc theo người đến bụng, lộ ra gần nửa cái hai vú tuyết trắng đầy đặn, làm cho người ta miên man bất định, ở cổ của nàng, rõ ràng mang theo một con rắn nhỏ màu đỏ, nếu như không phải là nó thỉnh thoảng phun cái lưỡi ra, thật sự có người sẽ cho rằng hồng xà kia là một cái dây chuyền.

Cô gái này, chính là Tây tông tông chủ của Nam Hải Ma Vực, đừng xem bề ngoài nàng gợi cảm xinh đẹp, thật ra thì lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.

- Mấy cái chữ này, quả thật thiếu một chút, tuy nhiên... Cũng được thông qua, dù sao chúng ta cũng không chuẩn bị xong, từ từ sẽ đến, không vội.

Cô gái xinh đẹp khanh khách nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.

- Ngươi cũng phải chuẩn bị nhanh lên một chút, tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng sẽ bị lão gia hỏa Mục Phượng Tiên kia nhìn ra vấn đề!

- Hừ, Mục Phượng Tiên bất quá chỉ là một lần Mệnh Vẫn, đồ vật mà Mục Phượng Tiên biết đến, rất có hạn! Nhìn Mục Phượng Tiên hơn một năm đi kéo bè kết phái, trù bị cho cuộc chiến Nam Hải, thậm chí không tiếc giao ra đủ loại giá cả, lại tổ chức liên minh thời chiến gì đó, nàng thật sự cho rằng Nam Hải Ma Vực chúng ta coi trọng một ít tài nguyên cùng nữ tu trên đảo của nàng sao?

- Ha hả! Nghĩ một đằng nói một lẻo!

Cô gái xinh đẹp cười đến rung người.

- Ngươi dám nói tuyệt đại song kiều, Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân của Thần Hoàng đảo, không khiến cho ngươi động tâm sao?

- Hai nữ tử đó... Hắc hắc...

Nam nhân âm nhu liếm liếm đôi môi, nói:

- Ta đúng là muốn, chẳng qua là các nàng lại không đáng để cho ta giao ra cái giá lớn như vậy! Hơn nữa... Tu vi các nàng vẫn hơi thấp, sau khi Toàn Đan rồi ngắt lấy mới có thú!

- Tuy nhiên nói trở lại, lão hồ đồ Mục Phượng Tiên này tận tâm tận lực chuẩn bị chiến tranh như vậy cũng là giúp ta một ơn đức lớn, những võ giả bị liên minh thời chiến hấp dẫn tới kia, cũng là phân bón tốt nhất.

- Mục Phượng Tiên có thể không hồ đồ nga! Xem nhẹ nàng, sẽ ăn thiệt thòi, nếu không phải lần trước chúng ta tiến vào bí cảnh cổ phía trên Nam Hải, chẳng những nhận được Thượng Cổ ma quyển, hơn nữa còn chiếm được ngọc giản bản ghi chép của Ma Đế lưu lại, như thế nào lại biết nhiều bí mật như vậy.

Cô gái xinh đẹp nói tới đây, sắc mặt nam nhân âm nhu đột nhiên trầm xuống, cô gái xinh đẹp nói đến Thượng Cổ ma quyển, nam nhân âm nhu liền nhớ tới đồ đệ Huyễn Kích của mình.

Huyễn Kích là đồ đệ của hắn, cũng là tằng tôn của hắn. Vào bí cảnh cổ, sau khi nhận được Thượng Cổ ma quyển cùng bản ghi chép của Ma Đế, nam nhân âm nhu một hơi tu luyện Thượng Cổ ma quyển tới tầng thứ ba, vốn sau khi có đầy đủ tu vi, hắn liền miễn cưỡng thác ấn ra Thượng Cổ ma quyển tầng thứ nhất, cho Huyễn Kích tu luyện.

Nam nhân âm nhu có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, khi hắn được hơn một ngàn năm tuổi thọ, có hằng hà con, con cháu, về phần tằng tôn cũng vậy, nhưng Huyễn Kích bất đồng, hắn kế thừa Cự Ma huyết mạch hoàn mỹ, thiên phú bản thân đến gần bát phẩm, mà có độ phù hợp Lôi nguyên khí cực cao, tu luyện kích pháp Thượng Cổ ma quyển, chỉ có Hậu Thiên sơ kỳ, tựu có thể so chiến lực với cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, có thể nói là thiên tài xuất sắc nhất trong năm trăm năm tới này của Nam Hải Ma Vực!

Nam nhân âm nhu luôn luôn tự mình dạy Huyễn Kích, muốn bồi dưỡng Huyễn Kích thành đại năng Thần Hải, tái hiện huy hoàng ba ngàn năm trước củ Nam Hải Ma Vực.

Đóa hoa trong nhà ấm tự nhiên là chịu không được mưa gió, lúc Huyễn Kích mười lăm mười sáu tuổi liền bị nam nhân âm nhu phái đi ra ngoài lịch lãm, mà Huyễn Kích cũng không có để cho hắn thất vọng, ở bên trong lịch lãm độc lập chiếm được Diệt Huyết Tà Lôi, tu vi đột phá Hậu Thiên, thực lực càng tiến một bước.

Nhưng mà lại chẳng ngờ, cuối cùng hắn thế nhưng vẫn lạc tại trên tay một người thanh niên tên là Lâm Minh! Để cho mười mấy năm cố gắng của nam nhân âm nhu như nước chảy về biển đông!

Điều này làm cho hắn có thể nào không hận!